Nhiếp Minh Viễn lấy ra một cái hộp gấm đưa cho y, “Đây là quà sinh nhật.”
“Không cần.” Cố Hoài Dương lắc đầu, tối nay hắn đã cho y rất nhiều kinh hỉ, y không cần tới quà của hắn mới cảm nhận được sự quan tâm của Nhiếp Minh Viễn dành cho y.
“Đây là tâm ý của anh.” Nhiếp Minh Viễn đặt hộp gấm vào tay y, đột nhiên phát hiện ngón tay y có điểm run rẩy, hiển nhiên là đã lâu hồi không nhận được quà sinh nhật, ánh mắt không khỏi càng trở nên nhu hòa, “Mở ra xem em có thích không?”
Cố Hoài Dương một bụng tò mò mở hộp ra, bên trong là một cái cài áo bạch kim, thiết kế đơn giản nhưng không kém phần xa xỉ, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, Cố Hoài Dương vội vàng đóng trả lại cho Nhiếp Minh Viễn, “Quá đáng giá, tôi không thể nhận được.”
“Sinh nhật cái gì cũng có thể nhận lấy.” Nhiếp Minh Viễn dịu dàng đem hộp gấm đặt lại vào tay y, “Sau này em sẽ cần nó.”
“Nhưng mà…” Cố Hoài Dương còn muốn cự tuyệt, tư tưởng của y chính là không nên tùy tiện nhận đồ vật của người khác, trước ánh mắt kiên định của Nhiếp Minh Viễn đành nuốt một nửa câu nói kia trở về, nghĩ thầm chờ một cơ hội khác tặng cho hắn một phần quà, như vậy sẽ không cần phải lo nghĩ nữa.
Ngoài cửa sổ mưa không ngừng rơi, trong biệt thự không khí lại vô cùng ấm áp động lòng người, gần vị trí cửa sổ là bàn ăn đầy màu sắc, khăn trải bàn màu trắng cổ điển giúp cho món ăn càng thêm tao nhã, phía trên bày biện vô số món ngon tinh sảo, gan ngỗng crème brulée, một chai rượu đậm màu không biết từ năm nào, đĩa trắng hoàn mỹ, món ngon đủ sắc màu bày bên cạnh, trong không khí tràn ngập hương vị cao cấp.
Thông qua cửa sổ có thể nhìn ngắm được cảnh đêm thành phố, mơ hồ còn thấy được ảnh ngược của Nhiếp Minh Viễn, thân ảnh tuấn mỹ cao lớn, hắn ngồi đối diện bàn ăn, cầm lấy chai rượu chậm rãi rót, theo từng động tác của hắn, áo sơ mi Gucci nhẹ nhàng ma sát, mái tóc màu hồng vén gọn lộ ra khuôn mặt tuyệt hảo, bất kể là dung mạo hay hình thể đều có thể làm người khác phải ghen tỵ, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều phát ra hơi thở cao quý.
Cố Hoài Dương có chút hiểu vì sao rất nhiều người thích hắn, dưới khung cảnh lãng mạn này mị lực của hắn càng thêm rõ ràng, nhất thời xuất thần nhìn ngắm Nhiếp Minh Viễn, chú ý đến ánh mắt của y Nhiếp Minh Viễn liền ngẩng đầu lên, đôi con ngươi kim sắc nhìn thẳng vào y, mặt Cố Hoài Dương nháy mắt nóng lên, vội vã cúi đầu, Nhiếp Minh Viễn ngược lại đem ly rượu đỏ đặt xuống trước mặt y, “Dùng thử xem.”
“Cám ơn.” Cố Hoài Dương lễ phép, cầm ly rượu lên uống thử một ngụm, dòng rượu đỏ lưu chảy xuống cổ họng mang theo cảm giác kỳ lạ, hương vị thuần dưỡng tỏa ra, mùi vị dần dần phong phú, các loại mùi thơm khác nhau không ngừng luân chuyển trong cổ họng, ánh mắt y lập tức sáng lên, “Rất ngon, đây là rượu gì vậy?”
“Lafite năm 82.”
Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Tại sao lại dùng loại rượu đắt tiền như vậy?” Y biết Lafite là loại rượu đỏ cao cấp, theo năm tháng trôi qua sẽ tạo ra hương vị bất đồng, loại Lafite năm 82 này rất ít xuất hiện ở nhà hàng.
Nhiếp Minh Viễn gắp món ăn cho y, động tác ôn nhu có điểm không phù hợp với thân phận của hắn, “Sinh nhật của em nên ăn nhiều một chút.”
“Tôi biết anh muốn mừng sinh nhật cho tôi, tôi rất cảm động nhưng không cần tiêu tốn nhiều tiền đến mức này.” Cố Hoài Dương cúi đầu ăn thức ăn trong chén, trong lòng không khỏi bất an, y không có khả năng báo đáp lại cho Nhiếp Minh Viễn, thà ăn một bữa tầm thường còn hơn.
“Anh muốn em được vui vẻ, không cần ôm gánh nặng trong người, đây là chuyện anh có thể làm vì em.” Gần đây thường xuyên đi nhà hàng dùng bữa, Cố Hoài Dương luôn là người chủ động thanh toán, y tính tiền không phải bởi vì y giàu có gì mà là y xem trọng mối quan hệ của cả hai, bạn bè so với tiền bạc còn quan trọng hơn, chưa bao giờ có cái suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi của hắn, y cảm giác hắn đối với y rất tốt, thường xuyên tặng quà do đó ở những phương diện khác phải bồi đáp lại, cho nên luôn dùng cách thức kia.
Lần này biết được sinh nhật của y hắn liền muốn cùng y chúc mừng, nhìn biểu tình hoảng hốt lo sợ vì nhiều năm chưa từng mừng sinh nhật của y, hắn đau lòng, tuổi y còn trẻ như vậy, năm nay bất quá chỉ mới hai mươi bốn tuổi, nên dành nhiều thời gian trải nghiệm thú vui cuộc sống, Nhiếp Minh Viễn gắp một món ăn khác cho Cố Hoài Dương, thấy dáng vẻ y cúi đầu ăn không khỏi hỏi một câu, “Ăn ngon không?”
“Rất ngon.” Tiếp đó chỉ vào những món ăn trên bàn, “Những thứ này là anh làm sao?”
“Đúng vậy.” Nhiếp Minh Viễn nở nụ cười nhìn y, “Bánh sinh nhật do anh không có thời gian nên đã tự mình đến một tiệm bánh Tây nổi tiếng để đặt hàng, mùi vị chắc chắn không tệ.”
“Tại sao muốn vì tôi mà làm đến mức độ này?” Cố Hoài Dương nhíu chặt chân mày, một loại tư vị không nói nên lời khuếch tán trong lòng, y rõ Nhiếp Minh Viễn đến một cái bàn cũng lau không sao, vậy mà bây giờ có thể chính mình làm ra một bàn ăn phong phú, nghĩ tới hôm nay hắn không đến tổ kịch là vì muốn chuẩn bị bàn tiệc này, sau đó còn ôm tâm ý chân thành chạy tới phim trường tìm y, hắn là một người bận rộn lại không ngại rút ra một khoảng thời gian để làm cho y những thứ này, rất khó có thể không cảm động.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn chuyên chú đặt trên người y, tiếp đến đứng lên đi tới bên cạnh y, “Anh thích em, chỉ cần em vui vẻ, cái gì anh cũng nguyện ý làm.”
“Anh sẽ không gạt tôi chứ?” Cố Hoài Dương nhìn Nhiếp Minh Viễn, đôi mắt đen nhanh thoạt nhìn có phần ướt át, “Tôi đôi khi nghĩ anh đối với tôi chỉ là hứng thú nhất thời, dù sao tôi cũng không phải là loại hình mà anh thích…” Cho nên y rất không muốn vượt qua quan hệ bạn bè, chỉ cần vẫn còn là bạn sẽ không phải suy tính đến những vấn đề phiền não kia, chỉ cần là bạn trên lưng sẽ không phải đeo theo phần tình cảm nặng nề, lo lắng toan tính đến các loại áp lực cần đối mặt trong tương lai.