Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 94: Chương 94




Thành phố sau cơn mưa to không khí trong lành, cây cối ủ rũ không sức sống như bị nướng dưới khí trời nóng bức, cuối cùng sau cơn mưa như được tắm rửa sạch sẽ, trong suốt mà ướt át, hoa cỏ hai bên đường tẩy đi một thân bụi bẩn. Trong trung tâm thành phố, những tấm biển quảng cáo “Cửa hàng cho mướn mười năm, tiền thuê trao tận tay”, dưới cơn mưa kéo dài dính lại thành một đống như rong biển.

Sáng sớm người đi trên xe buýt không đổ lấy một giọt mồ hôi, bọn họ vừa ăn sáng vừa xem tin tức, đặc biệt còn có người dựa vào khung cửa sổ mơ mơ màng màng ngủ, khát vọng có thể được nằm trong chăn ấm đánh một giấc thật đã.

Nằm gọn trong ổ chăn Cố Hoài Dương an tĩnh ngủ, cánh tay rắn chắc làm người thèm khác vươn ra, dưới tấm chăn trắng mơ hồ có thể thấy được trên da thịt màu mật ong lưu đầy dấu vết tình dục, y ngủ rất trầm, ngoan ngoãn nằm trên cánh tay Nhiếp Minh Viễn, cánh mũi cao thẳng áp trên lồng ngực tráng kiện của hắn, nhợt nhạt hô hấp, trên mặt vẫn còn giữ lại nét kích tình cùng mỏi mệt.

Eo y bị Nhiếp Minh Viễn siết chặt lấy, ánh mặt trời rơi trên người hắn, sợi tóc màu đỏ hồng rực cháy như lửa, mị lực nam nhân thành thục tán loạn trong không khí, ngay cả khi ngủ, cơ hồ vẫn nhìn ra được Cố Hoài Dương bị hắn cường thế chiếm giữ.

Trong phòng ngủ vang lên tiếng hít thở đều đặn, ánh sáng ngày mới ngày một nhiều hơn, một ít tia sáng đáp xuống lông mi Cố Hoài Dương, y hơi hơi nhíu mày rồi xoay người, Nhiếp Minh Viễn lập tức trở mình, từ phía sau ôm lấy, lồng ngực ma sát với tấm lưng trần trụi.

Cố Hoài Dương nhắm chặt hai mắt ngủ, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh, Cố Hoài Dương giật mình, mắt nhắm mắt mở duỗi tay ra, lần theo giai điệu tìm điện thoại di động, mơ mơ màng mằng sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm ra, phát hiện Nhiếp Minh Viễn đã thay y tiếp điện thoại, không biết đối phương bên kia nói gì, chỉ nghe hắn đáp lại một câu, “Ngày mai đóng.” rồi cúp.

Cố Hoài Dương biết có người gọi điện cho y, xoay người hỏi Nhiếp Minh Viễn, “Ai vậy?”

“Không quan trọng, em ngủ thêm một chút nữa đi.” Nói rồi một lần nữa đem y ủng vào ngực, xuyên qua đôi con ngươi kim sắc kia là sắc thái bình tĩnh, nhìn ra hắn đã sớm tỉnh, ôm lấy y thỏa mãn nheo mắt lại.

Cố Hoài Dương rướn người qua muốn lấy điện thoại, “Em muốn xem.”

Nhìn thân thể y bại lộ trong không khí, thanh âm Nhiếp Minh Viễn nhất thời khàn khàn, “Là chủ nhà gọi đến, nhắc em đóng tiền nhà.”

“Em quên mất.” Cố Hoài Dương nháy mắt tỉnh ngủ, nhấc chăn lên muốn đứng dậy.

Nhiếp Minh Viễn lật người chặn y lại, cặp mắt sâu không thấy đáy khóa chặt y, “Đi đâu?”

Nhịp tim Cố Hoài Dương không nhịn được tăng nhanh, cúi đầu nói: “Em ra ngân hàng gửi tiền.” Tiền mướn nhà phải đóng trước ngày sinh nhật một ngày, gần đây công việc bận rộn y đã quên mất chuyện tiền phòng.

“Giờ này ngân hàng chưa mở cửa.” Nhiếp Minh Viễn nói, “Anh đã nói với người đó ngày mai sẽ đóng, người ta cũng đã nói không thành vấn đề rồi.”

Cố Hoài Dương đặc biệt nghiêm túc, “Nhưng em không muốn kéo dài thời gian.” Đây là lần đầu tiên chủ nhà chủ động gọi điện thoại đến thúc giục bởi vì tiền nhà đã trì hoãn hai ngày, y muốn mau chóng gửi tiền cho đối phương, tránh tạo phiền hà cho đối phương.

Nhiếp Minh Viễn vuốt tóc y, “Nếu em cứ phải để ý tiền thuê nhà như vậy, không bằng chuyển đến sống cùng anh đi, vậy thì cái gì cũng không cần lo nghĩ nữa.”

“Em tạm thời không muốn….” Gương mặt Cố Hoài Dương ửng hồng, y biết sau sự tình tối hôm qua quan hệ của hai người sẽ tiến thêm một bước thân mật hơn, nhưng y không muốn nhanh vậy đã thay đổi cục diện trước mắt.

Nhiếp Minh Viễn cũng biết không thể vội vã ép buộc y đến sống chung, không miễn cưỡng y nữa, ngược lại dịu dàng nói: “Em dùng thẻ của anh gửi tiền cho chủ nhà đi, một lần đóng liền mấy tháng sẽ tiện hơn.” Hắn rõ thu nhập của y không cao, mỗi tháng còn phải trả tiền phí sinh hoạt điện nước, không có khả năng một lần đóng liền mấy tháng, cộng thêm thời gian gần đây đi nhà hàng đều là y giành phần trả tiền, phỏng đoán tiền của y đã không còn nhiều, muốn giúp y một chút.

Cố Hoài Dương biết hắn có ý tốt, nhưng vẫn quyết định từ chối, “Em không muốn dùng tiền của anh…”

Nhiếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn y, khuôn mặt diễm lệ không nhìn ra là tức giận hay có tâm tình khác, thấy trong mắt Cố Hoài Dương thoáng xuất hiện một tia mất tự nhiên, bên môi gợi lên tia cười vui vẻ, “Không cần phân chia rạch ròi như thế, giúp được em là vinh hạnh của anh.”

“Cảm ơn anh.” Dây thần kinh Cố Hoài Dương giãn ra, vốn còn cho rằng Nhiếp Minh Viễn sẽ tức giận, dù sao y đã cự tuyệt ý tốt của hắn vô cùng trực tiếp, nhưng chỗ y thuê là địa phương có tiền thuê nhà rẻ nhất (tuy phòng ốc có chút cũ kỹ), ba năm qua chủ nhà chưa từng truy đuổi thời cuộc mà tăng giá, với y như vậy đã là rất tốt, không muốn mở miệng xin sự giúp đỡ của ai khác.

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng ôm lấy y, “Quay xong cảnh ngày một ngày là xong, sau đó sẽ nhận được toàn bộ thù lao còn lại, nhẫn nại một lúc là được rồi.”

“Anh biết hôm nay là cảnh quay cuối cùng của em.” Cố Hoài Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhiếp Minh Viễn cười khẽ nhéo nhéo mặt y, “Trên lịch của em có ghi chú rõ ràng.” Dừng một chút nói tiếp, “Kế tiếp sẽ chuyển sang tuyên truyền, anh sẽ sắp xếp một người đại diện cho em.”

Cố Hoài Dương nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Minh Viễn, “Em không cần người đại diện.”

“Có người đại diện chẳng lẽ không tốt sao?”

“Công tác của em không nhiều đến mức cần có người đại diện.”

“Sau này em sẽ cần.”

Cố Hoài Dương cười cười, “Em không có ký hợp đồng với công ty của anh, vậy mà anh lại xem em như nghệ sĩ dưới trướng.”

“Ở trước mặt anh em không phải là nghệ sĩ.” Nhiếp Minh Viễn đưa mắt nhìn y, “Nếu em vẫn muốn tiếp tục đi con đường này, anh hi vọng em sẽ ký hợp đồng với Canh Giờ, như thế anh mới có thể bảo vệ được em chu toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.