Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 128: Chương 128: Vĩ thanh




“Love” vào tháng tám bắt đầu được công chiếu, doanh thu phòng vé đột phá đến con số năm tỷ, đối với một bộ phim lấy đề tài tình yêu mà nói, không thể nghi ngờ kia chính là một thần thoại, giúp Cố Hoài Dương tiến bước chân đầu vào giới điện ảnh, đồng thời thành công giúp y thoát khỏi hình tượng trầm ổn nội liễm trong “Ngâm Mộ Giang”, diễn xuất hoàn hảo lột xác từ một tên điểu ti nhỏ thành một nam nhân thành thục, diễn kỹ tuyệt hảo không thể chê, y nhiều năm đóng vai phụ, tích lũy kinh nghiệm, nay cũng có dịp được thể hiện ra. Trong phim y đảm nhận vai nam chính, nhiệt tình giúp đỡ bạn bè đổi lại chỉ là dối gạt thế nhưng ánh mắt y tỏ rõ, dù có được quay lại y vẫn không hối hận, khung cảnh y trong người không còn một đồng ngồi chồm hổm bên đường ăn mì tôm nhượng người xem đau lòng, lúc đối mặt với nữ nhân mình yêu, tình cảm mãnh liệt đủ để làm người khác mặt đỏ tim đập, sau đó y thành công bước lên đỉnh vinh quang, tư thái vương giả không ai có thể chạm tới, người xem có thể rõ ràng cảm nhận được Cố Hoài Dương trong bộ phim này đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cố Hoài Dương nhờ vào bộ phim này nhận được đề cử trong nước, không có gì bất ngờ khi y là người nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất trong năm, hơn nữa Từ đạo diễn còn mang bộ phim này ra nước ngoài, nhất thời biến Cố Hoài Dương thành tâm điểm của sự chú ý, thành công bước lên con đường diễn viên hạng A, lời mời quay quảng cáo như mưa rơi xuống, trong đó còn có không ít sản phẩm cao cấp, đối phương gửi đi lời mời cũng là vì muốn mượn danh tiếng cùng lực ảnh hưởng của y.

Cố Hoài Dương trở thành minh tinh nổi tiếng, vô luận y đi đến nơi nào cũng có thể kéo đến hàng loạt tiếng thét chói tai, chẳng qua y trừ xuất hiện trước truyền thông để tuyên truyền lại rất ít quay quảng cáo, nhưng người xem không có vì thế mà quên y, trước cũng nhờ có bộ phim “Ngâm Mộ Giang” được phát sóng lại trên một số kênh truyền hình, sau lại nhờ vào bộ phim điện ảnh kia, càng có nhiều người muốn nhìn thấy y hơn, dẫn đến nơi có y xuất hiện liền đông đúc.

Hôm nay là hoạt động tuyên truyền cuối cùng cho phim mà Cố Hoài Dương tham gia, chủ yếu là đến rạp phim để gặp mặt người hâm mộ, bên chủ trì đã sắp xếp sẵn mọi thứ, nhưng người hâm mộ đến quá nhiều, từng tầng rồi lại từng tầng vây kín thảm đó, cộng thêm có mấy nhà truyền thông đến để phỏng vấn, hội trường tuy lớn nhưng lúc này lại trở thành một đống bùi nhùi, nhân viên an ninh không thể làm gì khác liên tục phải ra ra vào vào duy trì trật tự.

Chỉ cần có người hô lớn “Cố Hoài Dương tới” cả hội trường liền rối loạn, liên tiếp vài lần đã có nhiều người mệt mỏi không chịu nổi nữa, nhưng chỉ cần có người hô to lại vẫn tiếp tục nhao nhao lên, tranh giành nhìn về phía cửa vào.

Hai giờ chiều, Cố Hoài Dương đúng giờ xuất hiện trong hội trường, vô số người hâm mộ không ngừng kêu tên y, “Cố Hoài Dương —— Cố Hoài Dương ——” ánh đèn sân khấu gần như đều tập trung lên thân ảnh Cố Hoài Dương.

Cố Hoài Dương mặc áo sơ mi Gucci màu trắng, khí tức cao quý bao lấy thân thể phái nam anh tuấn của y, ánh mắt tựa như sao trời chớp động, đi theo bên cạnh là người đại diện Tiết Tử Dật, còn có Tiểu Trần đi theo phía sau giúp y xách đồ, đằng sau còn có mấy người bảo vệ, xếp thành một hàng giúp y chắn, y vẫy tay chào mọi người, những fan hâm mộ kia càng cuồng nhiệt, cảm xúc dâng trào cầm bút muốn được y ký tên.

Cố Hoài Dương vốn muốn đi ký nhưng Tiết Tử Dật lại giục y không nên dừng ở đây, sau đó không biết là do hội trường chật chội hay do Cố Hoài Dương xuất hiện mà mọi người hưng phấn, bỗng có một fan hâm mộ vọt tới trước mặt Cố Hoài Dương, hội trường lập tức rối loạn, bảo vệ muốn đem cậu nhóc kéo ra ngoài nhưng người nọ lại cố chấp không chịu y, đối phương thái độ cường ngạnh làm Tiết Tử Dật phải ra mặt giải quyết.

Cố Hoài Dương nhân cơ hội đó nhìn xung quanh, fan hâm mộ không ngừng kiên trì đưa bút cùng sổ qua, y mỉm cười nhận lấy hạ bút xuống, ký tên cho fan của mình, những người khác thấy được liền muốn tranh lên, còn đem quà tặng đã chuẩn bị tỉ mỉ đưa cho y, chờ Tiết Tử Dật xoay người lại nhìn Cố Hoài Duong đã bị người hâm mộ bao vây, có người muốn y ký tên, có người muốn tặng quà, còn có người muốn sờ loạn Cố Hoài Dương…

Anh nháy mắt liền đi qua đẩy những người hâm mộ đó ra, để Tiểu Trần giúp Cố Hoài Dương cầm quà, sau đó mang Cố Hoài Dương đến sân khấu đã được dựng trước, tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, không khí trong hội trường liền nóng lên.

Cố Hoài Dương bình thường rất ít quay phim, không những thế còn ít gặp mặt fan hâm mộ cùng truyền thông, tuy được nhiều người theo đuổi nâng lên những y thủy chung vẫn lễ phép như cũ, đầu tiên hướng mấy nhà truyền thông và người hâm mộ nói tiếng cảm ơn, tiếp đến tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh đang công chiếu, lúc nói đến những chuyện vui vẻ khi quay phim, không khí trong hội trường cũng không còn bó buộc nữa, có một vị phóng viên hỏi Cố Hoài Dương một câu, “Cậu tiếp theo liệu có còn tham gia phim truyền hình nữa không?”

Rất nhiều diễn viên sau khi tiến vào giới điện ảnh sẽ không quay phim truyền hình nữa, cảm thấy phim truyền hình không đủ tầm để họ phí công quay, Cố Hoài Dương bằng một bộ phim thành công liền tiến vào thị trường điện ảnh, kế tiếp có thể sẽ nhận được nhiều kịch bản hay, về sau có khả năng sẽ không quay phim truyền hình nữa, truyền thông cùng người hâm mộ rất tò mò hướng đi tiếp theo của Cố Hoài Dương, ngay cả Tiết Tử Dật cũng hiếm khi không lên tiếng, anh sẽ không thay y trả lời vấn đề đến chính anh cũng đang tò mò này.

Ánh đèn chiếu rọi sân khấu, Cố Hoài Dương vẫn như cũ trả lời truyền thông, “Tôi là diễn viên, hiển nhiên thông qua tivi sẽ được nhiều người biết hơn, chỉ cần có kịch bản tốt, tôi vẫn sẽ quay.”

Câu trả lời của Cố Hoài Dương đã có nhiều người từng nói ra, nhưng khác biệt chính là khi y nói, ánh mắt khẽ lay động, giọng điệu còn vô cùng thành khẩn, thấy rõ y rất thích phim truyền hình, cũng rất biết ơn vì nhờ có nó mà y mới có ngày hôm nay, lúc kết thúc phỏng vấn y hướng tất cả mọi người trong hội trường cảm ơn lần nữa, hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo sau khi nổi tiếng, ngược lại còn rất thân thiện, truyền thông cùng người hâm mộ vô cùng thích y, nhất trí yêu cầu bên chủ trì cho thêm thời gian.

Hoạt động tuyên truyền kết thúc, Cố Hoài Dương dùng lối đi VIP vào bãi đổ xe, một chiếc Porsche màu bạc lập tức tiến tới, mở cửa xe ngồi vào, ngồi trước ghế lái là Nhiếp Minh Viễn, “Anh tới khi nào vậy?”

“Vừa tới không lâu.” Nhiếp Minh Viễn nhìn y, “Tại sao không nhắn tin cho anh?”

Cố Hoài Dương một bên cài dây an toàn, một bên trả lời Nhiếp Minh Viễn, “Mới vừa rồi em còn đang ở trong hội trường.”

Trước khi công việc kết thúc y rất ít khi gửi tin nhắn, điều này Nhiếp Minh Viễn biết, hắn sẽ không hỏi tới nguyên nhân, bất quá hắn có điểm tò mò, “Sao lại kết thúc trễ vậy?”

Cố Hoài Dương mỉm cười nhìn hắn, “Ký tên cho người hâm mộ nga.” Tiếp đến nói cho hắn biết những chuyện đã xảy ra hôm nay, gần đây y rất thích đem chuyện công của mình kể cho hắn nghe, lâu rồi y đã không được gặp mặt người hâm mộ.

Nhiếp Minh Viễn im lặng nghe, không cắt ngang cũng không chuyển dời đề tài mà Cố Hoài Dương đang nói, khi y gặp phải vướng mắc trong công việc hắn sẽ dùng phương thức uyển chuyển nói cho y biết cách ứng phó, đó có lẽ cũng chính là nguyên nhân Cố Hoài Dương thường đem chuyện công ra tán gẫu với hắn, lúc Cố Hoài Dương cùng những người khác nói chuyện phiếm, đôi khi đối phương sẽ không có kiên nhẫn ngắt lời y, hoặc dùng vẻ mặt “chuyện đó mà cũng phải hỏi” nhìn y, dần dần y không còn muốn trò chuyện với người khác nữa.

Nhưng Nhiếp Minh Viễn bất đồng, hắn luôn như thế, dịu dàng bao dung y, nhớ tới sau khi hoạt động tuyên truyền chấm dứt sẽ có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, suốt thời gian dài bận rộn có thời gian nghỉ có thể nói là vô cùng sảng khoái, nhưng khi nghe đến hắn muốn đến nhà y đón Trung thu, không khỏi do dự hỏi, “Anh thật sự muốn ghé thăm nhà em sao?”

“Tất nhiên.” Nhiếp Minh Viễn khẳng định, “Trung thu được nghỉ, em về rồi, anh làm sao đây!”

Cố Hoài Dương vẫn khẩn trương, “Anh chẳng lẽ không sợ…..” Quan hệ của hai người họ dĩ nhiên đã không còn là bạn bè bình thường, nếu để cha mẹ y biết không chừng lại kéo đến một hồi phong ba bão táp, nhưng giấu giếm mãi cũng không phải biện pháp, vì thế vấn đề này y vẫn luôn tìm cách né tránh, nhưng Nhiếp Minh Viễn hiển nhiên lại không thích cách đó.

“Sau này họ sớm muộn gì cũng sẽ biết, không bằng nhân cơ hội đó gặp mặt luôn, anh tin chắc hai người họ sẽ thích anh.”

“Cái này cũng đúng….” Cố Hoài Dương cảm thấy không ai có thể ghét Nhiếp Minh Viễn được, hắn cường thế như thế, bức người như thế, lại ôn văn nho nhã, không cần phải nói nhiều, cha mẹ y nhất định sẽ thích hắn.

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng cầm tay y, “Em không cần suy nghĩ nhiều, bất kể tương lai có phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ luôn bên em.”

Cố Hoài Dương mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, “Em cũng vậy!” Chỉ cần có thể ở chung với hắn, xung quanh hắn tựa như luôn có một ngọn lửa sinh mệnh rực cháy, chỉ cần ở bên hắn y liền không cần phải lo sợ gì nữa, sảng khoái đối mặt cuộc sống, nhờ có hắn y mới biết được tư vị khi yêu một người, biết thì ra yêu một người cũng có thể không cần phân giới tính, chỉ cần ở chung một chỗ, cùng nhau đối mặt với khó khăn là được. Vì yêu, bất luận là ai cũng không thể chia cách bọn họ.

~ Toàn văn hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.