Rời quán rượu với thỏa thuận ngầm, Johnny ra hiệu cho Cleo và cả hai cùng đi qua thảm cỏ. Đằng sau họ, Will đứng lên, vuốt phẳng quần áo rồi quay lại chỗ để xe.
Bầu trời lấp lánh sao. Cách xa ánh đèn đường vàng trùm quanh thảm cỏ, bóng tối đen đặc đang vây tỏa. Tiếng cỏ loạt soạt dưới từng bước chân, Cleo thọc tay vào túi áo thở dài. “Chắc tớ phải cảm ơn cậu rồi.”
Hắn cười vì giọng điệu của cô. “Nếu cậu không chịu được thì không nói cũng chẳng sao.”
“Nhưng sao cậu làm được như thế?”
“Như thế nào?”
“Đưa tay ra đỡ mà vẫn quẳng anh ta xa được.”
Johnny có vẻ buồn cười. “Cậu thích vậy phải không?”
“Như lấy ra từ truyện tranh ấy. Bốp, xoẹt, uỵch! Nhưng tớ chẳng thấy cậu làm gì cả.”
“À, đó là điểm hay của võ tự vệ. Dùng sức mạnh của kẻ tấn công để chống lại hắn. Tớ có học Không Thủ Đạo vài năm. Cậu nên học đi.” Johnny nói. “Biết đâu có khi lại hữu ích.”
Đó là ý kiến hay, nhưng Cleo biết mình thế nào. Cô sẽ gia nhập lớp võ tự vệ với bao tham vọng và ý nguyện tốt, để rồi một tuần sau thì mất hứng vì chưa lấy được đai đen. Các thầy cô giáo cũng thường viết vào học bạ của cô trong giai đoạn bất cần, là cô thiếu chuyên tâm.
Mà thực ra, nếu nói về những ngày đi học khủng khiếp đó… “Tiện đây cậu đừng gọi tớ là Misa nữa được không?”
“Xin lỗi, tớ không biết là tớ vẫn gọi cậu thế.”
“Trong quán rượu cậu đã gọi thế.”
“Vậy à? Theo thói quen thôi. Tớ sẽ thực sự cố gắng,” Johnny nói. “Danh dự của một hướng đạo sinh.”
“Cậu chưa bao giờ là một hướng đạo sinh.” Cleo liếc nhìn qua vai khi hai người về đến gần nhà, để chắc là Will đã đi khỏi. “Cảm ơn đã đưa tớ về.” Hơi lạ kỳ khi lại quan hệ thân mật với một người mà bao nhiêu năm nay cô căm ghét. Lấy chìa khóa ra, cô nói, “Lần sau gặp cậu trong quán rượu, có khi tớ còn mua một ly mời cậu.”
Đây là cách cô nói tạm biệt, nếu bắt tay thì hơi kỳ cục và chắc chắn cô không muốn thơm má hắn. Tuy nhiên Johnny lờ thâm ý của cô và vẫn tiếp tục tiến về phía cửa.
“Nhỡ anh ta quay lại thì sao. Tớ sẽ ngồi cùng cậu một lúc.”
“Không cần đâu cưng.”
“Cậu làm sao biết được. Dù gì thì cũng không thành vấn đề.”
Cleo tra khóa vào ổ. “Với cậu thì chắc vậy.”
“Nào, tớ chỉ ở lại uống cốc cà phê thôi. Cậu chịu được chứ hả?” Hắn nói trơ trơ. “Tớ đâu có bắt cậu phải nấu cho tớ cả bữa ăn.”
Ít nhất lần này trong nhà không có mùi cháy kinh khủng. Trong bếp, cô thêm vào cốc cà phê của Johnny một đốt ngón tay nước lạnh rồi đưa cho hắn.
“Có vẻ như cậu không muốn tớ ở đây.”
“Không đúng lúc thôi.”
“Thật khủng khiếp nhỉ. Phát hiện ra bạn trai mình không tuyệt như mình nghĩ.”
Cleo với lấy hộp bích quy kéo qua bàn về phía mình. Bích quy sô cô la không bao giờ làm người ta thất vọng, không giống bọn đàn ông. Lại còn chuyện cô đã diễu hành cùng Will ngay trước mũi Johnny nữa chứ, tự mãn khoe khoang bạn trai tuyệt vời cô có được, tuyệt vọng muốn chứng minh cho hắn thấy cô không phải kẻ thua cuộc mà hắn và đám bạn đã trêu chọc bao nhiêu năm về trước.
“Cậu hy vọng rất nhiều ở anh ta phải không?”
Trời đất, hắn đang tỏ ra thông cảm và nhắc lại chuyện đó không hề thương tiếc.
“Cũng không hẳn,” Cleo nói dối.
“Thôi nào, đúng vậy mà. Chuyện rõ như ban ngày.”
Cô đảo mắt vì sự thiếu tế nhị của hắn. “Vậy bây giờ cậu muốn tớ cảm thấy đau khổ hơn hả? Cậu làm việc cho ai? Hiệp hội chống Bác Ái à?”
“Nào, tớ đang cố hết mình mà,” Johnny cười. “Tớ tưởng phụ nữ muốn nói cho hết những chuyện thế này.”
Cleo gật đầu nói châm chọc, “Với những phụ nữ khác thì vậy.”
“Ồ, vậy thì tớ không giúp được cậu rồi. Thế cho tớ xin cái bánh bích quy nhé?”
Chỉ còn bốn cái. Ngần ngừ, cô đưa cho hắn cái hộp.
Hắn lấy hai cái.
“Dù sao thì anh ta cũng là thằng tồi,” Johnny nói. “Cậu bỏ được anh ta thì tốt hơn.”
“Cảm ơn. Tớ biết vậy mà.”
“Cuối cùng cậu sẽ tìm được ai khác thôi.”
“Cậu biết không?” Cleo lắc đầu. “Việc cậu cố đồng-cảm-với-phụ-nữ ấy, không hợp với cậu đâu.”
Hắn cười khì. “Chỉ muốn giúp cậu thôi.”
“Được rồi, thứ nhất, tớ biết nếu muốn tớ có thể tìm ai đó khác. Thứ hai, Will chỉ là bạn trai, hắn không phải tình yêu lớn của đời tớ.” Đếm đầu ngón tay và không biết điều thứ ba là gì, vì sau khi đã đếm ngón tay như vậy, phải luôn có điều thứ ba, Cleo nói, “Và thứ ba, tớ cũng chẳng cần một người đàn ông khác làm gì.”
Johnny dựa vào tủ lạnh. “À, giọng điệu không-cần-đàn-ông đây mà. Tớ thích cái giọng đó.”
Cô thở dài. “Ý cậu như vậy là sao?”
“Tớ thấy hay chứ sao, phụ nữ thích nói thế vì như vậy họ cảm thấy mạnh mẽ và độc lập. Nhưng điều đó không đúng phải không? Tận sâu bên trong bọn họ đang lo lắng, cảm thấy càng tuyệt vọng hơn, và ngay sau đó, họ quăng mình vào những mối quan hệ mới.”
“Nghe bố đời quá đi!”
“Lúc nào cũng vậy mà.” Johnny bình tĩnh cắn đôi miếng bích quy.
“Tớ không như thế. Tớ sẽ không làm vậy.” Cleo phẫn nộ.
“Tin tớ đi, cứ để vài tuần rồi cậu sẽ thay đổi ý định. Tớ đoán là cậu sẽ thử cái cậu tên là gì nhỉ…” hắn chỉ về phía tường bên phải. “… cậu làm ở đài phát thanh… cái cậu nhà bên cạnh ấy.”
“Ash á?” Ha, thế gọi là lúc nào cũng đúng đấy. “Không bao giờ! Cậu ta là bạn, thế thôi. Và đừng có nói là tớ tuyệt vọng,” Cleo nói, “vì tớ không như vậy. Tớ hoàn toàn ổn khi ở một mình.”
“Đừng có gắt gỏng thế. Tớ biết cậu đúng mà.” Mắt ánh lên thích thú, Johnny nói, “Sau sáu tháng nữa tớ sẽ hỏi lại nhé.”
“Được thôi, cứ vậy đi.” Phải mất hai mươi chín năm cô mới tìm được người đàn ông cô yêu thương nhiều như Will, cơ hội để tóm được một người khác sau sáu tháng gần như là không thể. Nhưng thật khó tranh cãi khi cô đang rất muốn vào phòng vệ sinh. Cleo đi về phía cầu thang. “Tớ quay lại ngay đấy.” Không thể dừng được, cô chỉ vào hộp bích quy trên bàn. “Mấy cái đó là của tớ nhé.”
Mấy phút sau cô quay lại, Johnny đã tìm thấy một quyển tạp chí bóng loáng và đang nhàn rỗi lật từng tờ trong lúc uống cà phê. Bây giờ chắc cà phê nguội rồi.
Hắn ngước lên. “Cậu nói đã hẹn hò với anh chàng đã-có-vợ-con được bao lâu rồi?”
Ôi trời, hắn không dừng lại đi cho mình nhờ. “Chỉ ba tháng thôi. Chưa lâu lắm.”
“Được rồi, khuyên chân thành nhé. Đây là lỗi phụ nữ thường mắc phải. Và để tớ nhắc cậu là, cậu lộ liễu quá.”
“Cậu đang nói gì vậy?” Cleo kiểm tra lại hộp bánh; rất có thể hắn vừa thay mấy cái bánh bằng mấy quả quất. Không, bánh vẫn còn trong hộp, may cho hắn lắm.
“Dù sao thì, ít nhất cậu cũng tiết kiệm cho mình được mấy ngàn bảng.” Johnny lật lại trang tạp chí hắn đã xem và tìm được trang cần tìm, mẩu quảng cáo rộng hai trang báo mang tên “Làm Anh Ấy Yêu Bạn Hơn Giáng Sinh Này!”
Cleo nói đầy giận dữ, “Tớ đâu có ý định mua nó vì Will!”
Hắn hướng ánh mắt về cô tỏ ý cô làm sao lừa gạt ai được.
“Tớ không thật mà.” Thực lòng, cô ước thà hắn ăn hết mấy cái bánh bích quy còn hơn. Trỏ ngón tay vào tấm hình chiếc đồng hồ Breitling cô đã dùng bút khoanh tròn lại, Cleo chống chế, “Tớ chỉ làm vậy vì tớ thích phong cách và kiểu dáng của nó, dây đeo bằng thép và mặt đồng hồ màu xanh đậm.” Đó là sự thật, nhưng nghe như lời nói dối kém thuyết phục nhất. Mặt cô nóng cả lên, cô lại nói tiếp, “Tớ chỉ định xem có thể tìm thấy cái nào trông giống như vậy nhưng không đắt đến thế không.”
“Phải rồi.” Johnny gật đầu, rõ ràng là chưa tin cô được. “Được, thế thì tốt. Vì để tớ nói cho cậu biết, không gì khó xử hơn khi phải nhận một món quà cực kỳ đắt tiền.”
“Nhưng tớ đâu có định…”
“Anh ta mua cho cậu một lọ nước hoa và một đôi hoa tai rẻ tiền, nếu cậu may mắn. Sau đó cậu sẽ tặng anh ta…” Johnny nhìn lại cuốn tạp chí. “Ối trời đất, cái đồng hồ giá ba ngàn bảng.” Hắn nhướng chân mày lên vẻ vừa kinh hoàng vừa chế giễu. “Cả hai sẽ đều thấy khó xử. Trừ khi anh ta không thấy xấu hổ, nhưng lúc đó ngay cả cậu rồi cũng sẽ nhận ra anh ta là loại đàn ông nào.”
“Tớ nhắc lại lần cuối nhé, tớ không định mua cho Will một cái đồng hồ giá ba ngàn bảng! Tớ chỉ muốn mua một cái với kiểu dáng như vậy mà không quá năm mươi bảng!” Cleo giật cái cốc trên tay hắn làm nước cặn đổ ra khắp bàn. “Cậu uống xong chưa? Tốt. Thế còn bánh bích quy? Tuyệt lắm. Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đưa tớ về nhà, nhưng bây giờ cậu về được rồi. Tớ không cần vệ sĩ. Will sẽ không quay lại đâu và tớ cần phải đi tắm.”
Johnny lấy bút từ áo khoác ra loằng ngoằng một dãy số lên tờ tạp chí, ngay bên dưới dòng tiêu đề. “Đây là số di động của tớ. Nếu anh ta xuất hiện và cậu cần tớ giúp thì gọi cho tớ.”
Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.
“Tạm biệt.” Cô nhanh chóng đẩy hắn ra cửa.
Dừng lại ngay trước cửa, Johnny nói, “Mai tớ sẽ bay về New York. Thế nên chúc cậu một Giáng sinh vui vẻ nhé.”
“Cậu cũng vậy.” Cleo tự hỏi thực sự cô có cảm thấy như vậy không.
Hắn nhướng mày châm chọc. “Rồi xem đến hè cậu có còn một mình không.”
“Tớ sẽ vẫn một mình.” Có thật hắn nghĩ hắn vừa giao cho mình một nhiệm vụ bất khả thi không? Đó là thách thức dễ nhất cô từng gặp. Với một quá khứ chẳng vinh quang gì với bạn khác giới thì chuyện này với cô dễ như bỡn.
Johnny sải chân qua bãi cỏ. Cleo nhìn hắn biến mất trong màn tối lạnh căm. Sau đó cô đóng cửa, quay lại bếp vứt tờ tạp chí vào thùng rác tái chế. Thực tình thì sáu tháng không có đàn ông trong đời cũng là chuyện bình thường thôi.