Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 22: Chương 22




Lương Thần từ trước đến giờ chưa từng trải qua buổi biểu diễn nào hồi hộp như vậy, nên mãi đến khi cô bước vào sau hậu trường, toàn thân như muốn ngã quỵ.

Một lần trượt chân, một đời ân hận.

Khi tiệc tối kết thúc, Lương Thần không thể tránh khỏi việc giao lưu cùng với sinh viên và lãnh đạo của trường, đến khi kết thúc thì cũng quá 10 giờ đêm.

Cô cởi bộ đồ diễn ra, thay một cái áo lông liền thân màu trắng gạo, mang đôi giày cao gót màu trắng. Vì sân vận động có mở điều hòa nên Lương Thần không mặc áo khoác, ngoài ở chân có chút lạnh ra thì không có cảm thấy gì khác.

Nhóm chuyên viên trang điểm thu dọn đồ đạc, Tiếu Vũ liên hệ tài xế, vì thế chỉ còn Viên Kha Kha nói chuyện phiếm với cô.

Nói được vài câu, Lương Thần nói muốn đi WC, Viên Kha Kha buông ly nước nói, “Hôm nay chị bị sao vậy? Đi WC hoài.”

Lương Thần trừng mắt với cô một cái, chị bị sao em còn không biết à?

WC nằm ở phía cuối lối thoát hiểm của sân vận động, vì tiệc tối đã kết thúc nên trong trường trở nên thanh vắng, trong WC không một bóng người. Không biết xúi quẩy thế nào, vừa đến cửa WC liền đụng phải Lục Cảnh cũng vừa bước đến WC.

May là WC nam nữ ở hai hướng nên Lương Thần giả vờ không thấy vọt ngay vào WC.

Trong WC có một tấm gương lớn, Lương Thần đứng trước gương sửa sang lại tóc một chút, ánh mắt dừng lại nơi vết ửng đỏ trên cổ. Mỗi lần mang chiếc vòng cổ đó đều như vậy, khi tháo xuống đều để lại vết đỏ trên cổ cô.

Lương Thần xoa xoa cổ, bước ra khỏi WC lại gặp Lục Cảnh.

Đúng là âm hồn không tan.

Cô vén tay áo lên, giả vờ gãi ngứa, nghĩ có thể giả vờ không nhìn thấy Lục Cảnh lần nữa.

Nhưng lần này Lục Cảnh lại gọi cô, “Đàn chị.”

Lương Thần ngẩn ra, chưa vội quay đầu lại, sợ Lục Cảnh lại nói điều gì khích động nữa.

Lục Cảnh lại gọi một tiếng đàn chị, lần này Lương Thần không thể không quay đầu lại đối mặt với cậu

“Có chuyện gì sao?” Lương Thần nở nụ cười giả tạo hỏi.

Lục Cảnh nhìn chằm chằm cổ cô một lúc lâu.

Tim Lương Thần bỗng lạnh, không phải là cậu hiểu lầm gì chứ? Mà đến lúc đó lại nói một câu “Tư tưởng của tôi đơn thuần.”

Đừng nha, Lương Thần không chịu nổi khi bị hù dọa liên tiếp mấy lần đâu.

Cuối cùng, Lục Cảnh chỉ chỉ bên ngoài nói, “Nhiệt độ buổi tối chênh lệch khá lớn, rất lạnh, mặc nhiều thêm chút.”

Lương Thần thở phào một cái, xem ra Lục Cảnh không đến nỗi hoàn toàn hư hỏng.

Cô cười cười nói: “Cảm ơn nha.”

Lục Cảnh gật đầu rồi rời đi.

Lương Thần bước ra ngoài sau cậu vài bước, va phải Chu Tiểu Hoan đang cắm đầu đi vào WC, vội vã đến độ không để ý đến Lương Thần ở lối đi hẹp.

Lương Thần gọi cô lại: “Tiểu Hoan!”

Chu Tiểu Hoan thắng gấp một cái, bất ngờ quay đầu lại, ngơ ngác mà nhìn Lương Thần: “Chị, chị gọi em?”

Lương Thần: “Em không phải tên Chu Tiểu Hoan sao?”

“À phải phải phải!” Chu Tiểu Hoan gật đầu như gà mổ thóc, “Chị thật vẫn nhớ tên em!”

Lương Thần vừa mới rửa tay xong, cầm khăn giấy lau tay, “Hôm nay không phải em muốn ký tên sao? Em đưa giấy bút cho chị, chị ký riêng cho em.”

“Thật, thật sao?”

“Mau đi lấy đi.”

“Dạ!”

Chu Tiểu Hoan nhanh như chớp chạy đi, một phút sau quay trở lại cầm theo một cây bút và sổ, cẩn thận đưa đến trước mặt Lương Thần, “Cám ơn đàn chị.”

Lương Thần nhận giấy bút, lúc cúi đầu ký tên thì mắt lướt qua người Chu Tiểu Hoan, cô đang kẹp hai chân, mũi chân co quắp, ngón tay siết chặt nút quần áo, cả người nhìn đều mất tự nhiên.

Lúc ký tên, Lương Thần nói: “Con người trên đời có ba việc gấp, đi WC trước đi.”

“A......” Mặt Chu Tiểu Hoan lập tức đỏ, xấu hổ đến nói không ra lời.

Lương Thần ký tên xong, trả sổ lại cho cô, “Lần này cảm ơn em.”

“Cái gì?” Chu Tiểu Hoan ngây ngốc, “Cảm ơn em chuyện gì?”

“Biểu ngữ ở bên ngoài, cảm ơn em.”

“Cái này à... Không có gì, em, em cũng không có làm gì.”

“Không cần khách sáo đâu, các em mấy hôm nay bận rộn như vậy, em còn làm chuyện này, thật sự cảm ơn em. Được rồi, mau đi WC đi.”

Chu Tiểu Hoan ôm sổ vào ngực, nhìn theo bóng Lương Thần lẩm bẩm tự nói: “Em, em thật sự không có làm gì cả...”

Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này là một sự kiện quan trọng của Nam Đại, toàn bộ trường đều đầu tắt mặt tối, tối hôm qua Chu Tiểu Hoan báo cáo với nhà trường và được chấp thuận, nhưng căn bản cô cũng không có hỗ trợ nhân lực tài lực làm cho Lương Thần cái đó, nên tính ra thì cô thật sự không có làm gì, cũng chỉ là báo lên thôi.

*

Quay lại hậu trường, thấy bản thân đã thu xếp xong xuôi, Lương Thần không dám ở lại dù chỉ một giây, cầm lấy áo khoác rời đi.

Tài xế lái xe đến cửa, Lương Thần chỉ đi vài bước là ra đến xe nhưng từng cơn gió lạnh thổi đến vẫn làm hai chân cô tê cóng.

Lương Thần lên xe cởi áo khoác, đắp lên hai chân nói: “Lạnh thật.”

Tài xế đã sớm mở điều hoà, chỉ sau vài phút cơ thể Lương Thần ấm lại, cô hà hơi thổi ấm tay, nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy một hình bóng vừa lạ vừa quen.

Lạ là vì hơi thở của người trong xe đã làm mờ cửa kính.

Quen là vì hình bóng này đã ở trong đầu Lương Thần quay cuồng một ngày một đêm.

Cô dùng tay hạ cửa xe xuống một chút, thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Rõ ràng Lục Cảnh không chỉ có một mình, đứng bên cạnh cậu còn có một cô gái, chính là cô gái xinh đẹp cùng cậu tặng hoa ngày hôm nay.

Cô gái hơi ngửa đầu, cánh môi anh đào lúc khép lúc mở, vừa cười vừa nói.

Lục Cảnh hơi cúi đầu, không mở miệng chỉ thỉnh thoảng gật đầu.

Bọn họ đứng dưới ánh đèn bên ngoài sân vận động, bóng sáng mờ mờ rọi lên mặt họ, cực kỳ ấm áp dịu dàng.

Thật tốt, trai xinh gái đẹp, đúng thời điểm, chỉ có cô là người già thôi.

Lương Thần thở dài, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Viên Kha Kha cau mày nhìn cô, “Em nói mấy ngày nay chị bị làm sao vậy, lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì thở dài, lúc lại hoảng hốt, lúc lại kích động, bị bệnh sao?

Lương Thần dựa đầu vào cửa xe, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Khi xe đang chạy chậm đến cổng trường, tiếng thở trong xe nhịp nhàng, giống như cát bị sóng biển cuốn đi, Lương Thần lau vết kính mờ đi một cách vô ý thức.

Hôm nay cô cũng khá mệt, chỉ lát sau thì nhắm mắt ngủ.

Xe chạy chậm nhưng người tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường đông, Lương Thần bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc, cô mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn ra ánh đèn neon bên ngoài cửa kính xe, bóng người bị quầng sáng kéo dài hòa làm một. Trong bóng tối, một người mặc một cái áo khoác sẫm màu đứng ở ven đường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh đèn trên mái nhà thư viện đến ngây ngốc, phía sau là sân thể dục cũ của Nam Đại.

Lương Thần mới nhìn cảm thấy khá quen, nhìn thêm lần nữa thì xác định đó là Mã Sơn Sơn.

Cô lập tức gọi tài xế dừng xe bên cạnh Mã Sơn Sơn, hạ cửa kính xe xuống nói: “Sơn Sơn, cậu có một mình thôi sao?”

Mã Sơn Sơn nghe tiếng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt.

Lương Thần nhìn nhìn bốn phía, nói: “Cậu uống rượu?”

Mã Sơn Sơn phớt lờ cô, đưa tay quấn chặt khăn quàng cổ, dợm bước về phía sân thể dục phía sau. Nam Đại là ngôi trường trăm tuổi, sân thể dục này là sân thể dục cũ nhất, bậc thang mọc đầy rêu xanh, ngày thường nếu không có việc gì thì rất ít người qua lại. Mã Sơn Sơn bước những bước dài trên bậc thang phủ rêu nhưng chân bị trợt, chớp mắt, cả người ngã nhào xuống.

Tất cả mọi người trên xe không kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, chỉ nghe Mã Sơn Sơn kêu lên một tiếng, Lương Thần liền mở cửa nhảy xuống xe, sau đó tài xế và những người khác trên xe mới bước xuống.

May là Mã Sơn Sơn mặc khá dày, bao bọc kín mít nên dù ngã nhưng không có bị thương mà cũng tỉnh rượu được một nửa.

Mọi người đỡ cô lên xe, cô không phản đối, chỉ là lên xe liền không nói câu nào.

Xe chạy ra khỏi khuôn viên Nam Đại, tài xế quay đầu khẽ nhìn Lương Thần, không biết tiếp theo đi đâu. Lương Thần hiểu ý, hỏi Mã Sơn Sơn: “Nhà cậu ở đâu? Mình đưa cậu về nhà.”

Mã Sơn Sơn nói: “Bích Giang Thiên Hạ.”

Thanh âm không trầm không bổng.

Tài xế gật gật đầu, theo địa chỉ mà Mã Sơn Sơn nói chạy đi.

Trên đường, lần duy nhất Mã Sơn Sơn mở miệng chính là hỏi mượn Lương Thần tai nghe, sau đó nhắm mắt nghe nhạc.

Khi xe dừng trước khu nhà của cô, cô mới quay qua nói cảm ơn với Lương Thần, sau đó cảm ơn tài xế. m thanh nhỏ nhẹ không rõ tài xế có nghe được hay không.

Tiếu Vũ chờ Mã Sơn Sơn đi khỏi mới dám nói thầm, “Cô ấy sao lạ vậy? Hoàn toàn không giống trên TV nha...”

“Không có gì lạ cả.” Lương Thần nói, “Đừng hỏi nữa, nhanh về nhà nghỉ ngơi thôi.”

*

Ba ngày kế tiếp, Lương Thần không dám lên trò chơi, mỗi lần Lục Cảnh hỏi, cô đều nói là tay mình còn chưa lành.

Trước mắt cách ngày phát sóng trực tiếp của công ty khoa học kỹ thuật Bác Viễn chỉ còn ba ngày, Lưu Dĩ Tình và phía người của Bác Viễn đã sắp xếp ổn thỏa thời gian, Weibo và kênh phát sóng trực tiếp Thử Tiêu cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Lương Thần không thể trốn tránh nữa, phải vào chơi game để tìm lại cảm giác.

Vì không để Lục Cảnh phát hiện, Lương Thần còn cố ý mua một tài khoản game khác để vào trò chơi, trong đợt đấu đơn đầu tiên, vòng BO chưa kịp thu hẹp đợt đầu đã gục.

Trận thứ hai, vừa tiếp đất, cô nhặt được một cái mũ giáp cấp hai, kết quả gặp phải một tên thần kinh rượt đuổi ba dãy phố chỉ vì một cái mũ cấp hai.

Trận thứ ba, Lương Thần may mắn nhặt được không ít trang bị, trên đường gặp một nhóm người đứng nơi vách núi không biết đang làm gì. Lương Thần núp sau một tảng đá, nhìn thấy một người đứng trên tảng đá rìa vách núi, phát tiếng trong game: “Bây giờ là tuyển thủ hạt giống số một đang tiến lên, tốt, nhảy, nhảy rồi! Đối diện hồ xoay hai vòng rưỡi!”

Lương Thần:???

Một lũ thần kinh?

Người thứ hai đi lên, người bên cạnh dùng giọng nói chất chứa tình cảm bắt đầu bình luận: “Cho mời vị tuyển thủ thứ hai! Anh đang đi về phía chúng ta! Anh đang lấy đà! Lộn ngược một vòng rưỡi!”

Lương Thần:???

Bất tri bất giác, Lương Thần trốn sau tảng đá xem mấy người này nhảy cầu biểu diễn —— đương nhiên, mỗi người bọn họ sau khi nhảy xong đều chết.

Lương Thần bỗng thấy trống vắng hiu quạnh, có chút không hiểu trò chơi này.

Cô vừa rồi đứng xem mấy người nhảy cầu ở chỗ kia, ngây người một lúc, tự hỏi triết lý của trò chơi này rốt cuộc là gì.

Đột nhiên, tai nghe truyền đến tiếng người nói: “Người anh em, cậu không nhảy à?”

Lương Thần sợ chết khiếp, kéo chuột xem vòng quanh nhưng không thấy người đang nói ở đâu. Thây kệ hắn ở đâu, chạy trước cái đã! Lương Thần lập tức xoay đầu tăng tốc chạy, cũng không thấy người kia đuổi theo, chỉ nghe người kia nói: “Cậu chạy cái gì chứ? Tôi còn tưởng cậu nằm trong nhóm nhảy cầu, còn nói để xem cậu dùng tư thế gì để nhảy.”

Trời đất, khùng sao!

Lương Thần vừa chạy vừa nghĩ, làm sao lúc cùng Lục Cảnh chơi không có gặp nhiều tên thần kinh như vậy.

Có thể là do bệnh thần kinh chưa kịp bộc phát đã bị Lục Cảnh bắn chết rồi. Nhưng mà cô vẫn không thể sống sót để vào khu an toàn đợt hai, bị ai bắn chết cũng không biết.

Haizz...Tình trạng này mà đi phát sóng trực tiếp không phải là cực kỳ mất mặt sao? Vẫn là đi tìm đại thần thôi... Ừ thì, mình tìm cậu ta vì mình quá cùi bắp, không có ý gì khác.

Nghĩ vậy, Lương Thần gửi một tin nhắn cho Lục Cảnh.

Tranh Tử: “Đại Thần, cậu đâu rồi?”

Nửa tiếng sau mới có hồi âm.

Lục Cảnh gửi tin nhắn thoại tới: “Sao thế? Vừa đi chơi bóng rổ về.”

Cậu hẳn là đang đi bộ, trong giọng nói còn có tiếng thở dốc. Sân tập thể dục cực kỳ yên tĩnh, trong nhà của Lương Thần cũng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô cảm giác chỉ nghe được tiếng cậu thở dốc chứ không để ý nội dung cậu nói lắm.

Từng hơi từng hơi mang theo hơi thở tràn ngập hormone nam tính, quấy nhiễu đêm yên bình này.

Giống như bàn tay nóng bỏng kia của cậu, lỗ tai Lương Thần nóng lên như bị thiêu đốt.

...............

Khụ!

Lương Thần thiếu chút nữa tự tát cho mình một cái, thô bỉ! Nghĩ đi đâu vậy! Người ta vẫn còn là sinh viên!

Cô xoa xoa mắt, lấy lại bình tĩnh gõ chữ.

Tranh Tử: “Tìm cậu chơi game cùng.”

Lục Cảnh nói: “Tay lành rồi hả?”

Đầu tiên Lương Thần sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng lại là cậu đang nói cái gì.

Tranh Tử: “Lành rồi, đã sớm lành rồi!”

Lục Cảnh: “Được thôi, nửa tiếng nữa, tôi đi tắm trước, chị chờ tôi.”

Di động kề bên tai, nghe được câu kia của cậu “Tôi đi tắm trước, chị chờ tôi.”, mặt Lương Thần đỏ bừng bừng.

Hơn nửa ngày cô mới trả lời một chữ được.

Nửa tiếng sau, Lục Cảnh đúng giờ online.

Trên YY, giọng của cậu khá bình tĩnh, “Tay chị thật sự không có vấn đề thật à?”

Lương Thần nói: “Không có vấn đề.”

“Tốt.” Lục Cảnh và Lương Thần lập thành tổ đội, bắt đầu trò chơi, “Chị muốn đi đâu?”

Lương Thần thất thần nhìn bản đồ nói: “Nghe theo cậu đi...”

Lục Cảnh bỗng khẽ cười, lẩm bẩm nói: “Nghe theo tôi...”

“Làm sao vậy?” Lương Thần hỏi.

“Không có gì.” Lục Cảnh nói, “Trường học đi.”

Hai người mở cửa khoang nhảy xuống trường học, một mạch tăng tốc, cũng coi như xuôi chèo mát mái.

Quả nhiên, đi theo Lục Cảnh chơi, cảm giác thể nghiệm trò chơi mạnh hơn nhiều. Lục Cảnh cũng chơi một cách ung dung thoải mái, luôn miệng nói những thuật ngữ chuyên nghiệp, Lương Thần tuy nghe không hiểu lắm nhưng cứ gật gù đi theo là được.

Khi vùng an toàn thu hẹp lần thứ tư, trò chơi còn 30 người còn sống, Lương Thần và Lục Cảnh ở Port.G bệnh viện vừa mới bắn nhau một phen xong —— đương nhiên, là Lục Cảnh một mình bắn nhau, Lương Thần vẫn như cũ làm ba lô thịt người của cậu.

Đằng xa có chiếc xe mở cửa, Lục Cảnh ở trên lầu không thấy được, nói với Lương Thần: “Bên kia có một người, chị nhìn thử xem chị có thể bắn tới không.”

Lương Thần thấy được chiếc xe kia, chỉ là cô thật sự không tin có thể bắn xa như vậy, “Tôi, tôi cảm thấy tôi chắc không bắn chết hắn được.”

“Đừng sợ, hắn có thể chỉ có một mình.” Lục Cảnh nói, “Bắn trúng mà không ngã xuống đất, trực tiếp gg.”

“Để tôi thử xem.”

Lương Thần phóng to kính 4 lần, nhắm chuẩn, bắn một phát, quả nhiên không trúng.

Lục Cảnh vội nói: “Đạn bay! Áp súng! Áp súng!”

Lương Thần lập tức căng thẳng, tay cầm chuột mất kiểm soát, “Tôi không biết áp súng!”

Mới hai câu, người ngồi trên xe đã đổi hướng, bắt đầu hướng lên núi chạy trốn, cuối cùng vẫn là Lục Cảnh tự mình ra trận giải quyết hắn.

“Chị sao vẫn chưa học được cách áp súng vậy? Dạy bao nhiêu lần rồi? Quyết tâm đem thương pháp gà mờ phát dương quang đại?”

Lương Thần bị Lục Cảnh nói không dám ngẩng đầu, đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.

“Chị như vậy là không được rồi.” Lục Cảnh nói, “Xem ra phải cầm tay chỉ việc rồi.”

“Hả?”

“Cầm tay chỉ việc, học được không?”

“A...?”

“Không được?”

“Không phải, không đúng không đúng, tôi...”

Lương Thần lắp bắp, nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

Lục Cảnh cười không ra tiếng, thở một tràng dài nhẹ nhàng nói: “Được rồi, luyện vài lần là học được thôi.”

Lương Thần cúi đầu, ừ một tiếng.

Một trận kết thúc, hai người rời khỏi màn hình chính trò chơi, Lục Cảnh nhìn bốn phía phòng ngủ của mình nói, “Tôi sao lại có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm tôi.”

Kỳ thật vừa rồi Lương Thần cũng có cảm giác này, cô nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, rõ ràng tôi đang ở nhà.”

Lục Cảnh nói: “Tôi cũng đang ở phòng ngủ một mình, kỳ lạ.”

Không khí bỗng dưng kỳ quặc, hai người đều không nói lời nào.

Bỗng nhiên, tai nghe hai người truyền đến một giọng nói nghiêm túc: “Hai người đang làm gì vậy?”

Lương Thần:???

Lục Cảnh:???

Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.