Lục Cảnh ôm cái nồi về nhà, thuận tay đặt ở phòng khách.
Bà nội Lục vừa giặt quần áo xong bước ra liền thấy một đống trên bàn, bên cạnh một cái nồi còn có một túi muối và một củ tỏi. Mà thằng cháu cưng đang ngồi ở sô pha ôm điện thoại xem không chớp mắt.
Lúc này cậu đang xem Weibo của Lương Thần.
Bài đăng gần nhất là lần ở Quảng Châu chụp ảnh cùng Đinh Gia Vận, bình luận bên dưới phần lớn đều khen xứng đôi.
Ngón cái Lục Cảnh trượt một cái, hủy bỏ cái like mấy hôm trước.
“Tiểu Cảnh à, con mang cái nồi về làm chi vậy?” Bà nội Lục hỏi.
“Nam diễn viên nhà bên đưa.”
“Đưa?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng cái nồi này dơ rồi, còn dính dầu này, con nhìn xem.” Bà nội Lục đưa lại gần ngửi một chút, “À, tối nay cậu ta ăn cải dầu giấm.”
“Dạ vậy để con mang trả anh ta.”
“Mấy ngày nay con làm sao vậy?”
Lục Cảnh đứng lên, ôm nồi, đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Nội à, ông nhỏ hơn bà mấy tuổi vậy?”
Bà nội Lục vẫn chưa hiểu ra được đứa cháu nhỏ tuổi này có ý gì, “Ba tuổi, sao thế?”
“Ba con cũng nhỏ hơn mẹ con bốn tuổi đúng không?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Cảnh nói.
“Con làm sao vậy?” bà nội Lục nói, “Con nghĩ gì mà cứ đi ra đi vào, có phải hồi chiều ăn cơm chưa no không?”
“Ăn no rồi.” Lục Cảnh nói, “Con mang nồi đi trả đây.”
Lục Cảnh vừa bước ra cửa thì thấy cửa nhà đối diện cũng mở ra, mấy người vừa cười vừa nói bước ra.
Lương Thần đi giữa, Đinh Gia Vận cúi đầu nói chuyện với cô, cô gật gật đầu, nhoẻn miệng cười.
Nhưng lúc Lương Thần ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Cảnh thì trong nháy mắt nụ cười ngưng đọng, sau lại kéo kéo mấy sợi tóc một cách mất tự nhiên, ho khan hai tiếng.
Đinh Gia Vận theo hướng mắt Lương Thần nhìn qua, người con trai trước mặt còn khá trẻ, mặc một cái áo hoodie màu xám nhạt, chân dài vai rộng, dáng vẻ này mà ở trong giới giải trí hiện tại có thể giành ngay được một chỗ đứng.
Mặc dù người thiếu niên này đang ôm một cái nồi vẫn như trước, không thể làm lu mờ khí chất xuất chúng của cậu.
Đinh Gia Vận chỉ gặp cậu ba lần, nghĩ bụng đây là hàng xóm của Tôn Bân Úc nên không để ý. Nhưng lúc này lại nhận ra ánh mắt cậu ta nhìn anh có chút khác thường.
Đinh Gia Vận đang ngẫm nghĩ, chuẩn bị mở lời thì Lục Cảnh lại nhìn về phía Lương Thần.
Đinh Gia Vận cảm giác rõ ràng Lương Thần ở bên cạnh có chút căng thẳng.
“Đàn chị.” Người con trai trước mặt mở lời, trong giọng nói mang theo sự tươi mát độc đáo của thiếu niên, “Thật trùng hợp.”
“Thật trùng hợp…” Lương Thần nói, “Cậu cũng ở đây à?”
Cuộc đối thoại ngắn gọn của hai người làm cho Đinh Gia Vận cảm thấy có chút khác lạ, nhưng lại khó có thể diễn tả được, tóm lại là làm cho anh cảm thấy không thoải mái.
Thì ra hai người này quen biết nhau.
Kéo tay Lương Thần nói: “Đi thôi.”
Lúc tới cửa thang máy, Lương Thần quay đầu nhìn lại, Lục Cảnh liếc mắt một cái, hai mắt chạm nhau chưa kịp trao đổi gì đã bị Tôn Bân Úc phá hỏng.
Anh ta sải bước đến nói: “Nồi dùng xong rồi à?”
Lục Cảnh vẫn nhìn chằm chằm Lương Thần, nói với Tôn Bân Úc: “À, bà tìm thấy nồi rồi.”
Tôn Bân Úc: “???”
Thang máy còn cách một tầng, Đinh Gia Vận cảm giác Lương Thần bên cạnh vẫn luôn nhìn về hướng Lục Cảnh, vì thế nói: “Em đi gì về?”
Lương Thần nói: “Em gọi xe.”
“Tài xế đâu? Trợ lý đâu?”
“Nghỉ phép hai ngày rồi.”
“Vậy anh đưa em về, xe anh đã đến dưới lầu rồi.”
Lương Thần bỗng cảm giác có một ánh mắt dõi theo từ phía sau, theo bản năng nói: “Không cần đâu, nhà em không xa lắm, đi chút là đến.”
“Chính vì không xa nên mới càng nên đưa em về.” Đinh Gia Vận nói, “Lương Thần của chúng ta nổi tiếng như vậy, ra ngoài gọi xe nhỡ đâu gặp fans cuồng thì sao? Vẫn là nên về cùng anh đi.”
Thang máy đến, cửa từ từ mở ra, Đinh Gia Vận kéo Lương Thần vào thang máy, Tiêu Hòa và Tiểu Quan hối hả chạy theo.
Tôn Bân Úc vẫy tay chào bọn họ, chờ cửa thang máy đóng, lập tức thay đổi thái độ, lông mày hơi nhướn lên, ánh mắt mang theo ý cười xấu xa, “Sao thế, ghen à?”
Lục Cảnh đen mặt xoay người, “Thần kinh.”
Tôn Bân Úc vẫn bám theo, nói: “Không thể, cậu không thể nào điềm tĩnh nữa đâu, đó là Lương Thần nhá! Chính là Lương Thần nha!”
Lục Cảnh mặc kệ anh ta, anh ta tự nói một mình, “Thậm chí nếu cô ấy không là siêu sao thì cũng lớn hơn cậu bốn năm tuổi nha!”
Lục Cảnh vẫn không để ý anh ta, Tôn Bân Úc bám dính không tha, “Cậu thật sự muốn theo đuổi sao? Người ta là siêu sao đó!”
“Rầm” một tiếng, Lục Cảnh đóng cửa lại, Tôn Bân Úc bị chặn ngoài cửa.
Anh ngẩn người, nhìn hai câu đối đỏ kêu: “Nồi của tôi!”
Hai giây sau, Lục Cảnh mở cửa, ném cái nồi cho anh ta.
*
Trong thang máy, Tiêu Hòa nhịn một lúc lâu, rốt cuộc hỏi: “Tranh Tử, người vừa nãy... là đàn em của cô à?”
“Ừ.” Lương Thần nói, “Nam Đại”
“Đẹp trai thật! Cũng học thanh nhạc à?”
Lương Thần ngơ ngẩn, cô đúng là chưa từng hỏi qua Lục Cảnh học gì, “Không biết, chắc không phải đâu.”
Thì ra hai người cũng không quen thân lắm, Tiêu Hòa cảm thấy hơi thất vọng, lại hỏi: “Vậy các người làm sao quen nhau?”
Tròng mắt Lương Thần đảo một vòng nói: “Hai ngày trước không phải Nam Đại kỷ niệm ngày thành lập trường sao, quen từ lúc đó.”
Tiêu Hòa chớp chớp mắt, nói: “Vậy cô biết cậu ta năm nay nhiêu tuổi không?”
Lương Thần nói: “Năm 4.”
Bấy giờ Tiêu Hòa đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt âm u, “Vẫn còn là sinh viên, mới hơn hai mươi, quả thật rất nhỏ.”
“Thì sao?” Lương Thần hỏi.
Tiêu Hòa bất đắc dĩ mà nhún vai, “Vừa mới nói cậu ấy đẹp trai như vậy, nghĩ có thể làm quen, kết quả vẫn còn là sinh viên, ai da, thôi bỏ đi, bà cô như tôi cũng không dám mơ mộng trèo cao.”
Sau một hồi lâu, Lương Thần ừ một tiếng.
Cửa thang máy mở ra, ngoài trời đang mưa.
Mùa đông mưa không lớn nhưng mưa liên miên không ngớt, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Nhìn trời mưa, Lương Thần bỗng thấy hiu quạnh.
Cô rất ghét mưa mùa đông.
Dưới lầu, Đinh Gia Vận hỏi Tiêu Hòa và Tiểu Quan về bằng gì.
Tiểu Quan nói cô lái xe đến, không uống rượu nên tự mình lái về. Đinh Gia Vận gật gật đầu, lại hỏi Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nói: “Tiểu Quan, không bằng hai chúng ta đi xem phim đi?”
Tiểu Quan lắc đầu, “10 giờ hơn rồi mà xem phim cái gì, không đi.”
“Thì đêm khuya xem phim mới hay nha!” Tiêu Hòa nói, “Bộ phim này biên kịch là bạn tôi đó.”
Tiểu Quan hơi do dự, nhìn về phía Đinh Gia Vận và Lương Thần, “Các người đi không?”
“Tôi không đi.” Đinh Gia Vận từ trước đến nay không tùy tiện xuất hiện trước công chúng, anh hỏi Lương Thần, “Em thì sao?”
“Em cũng không đi.” Lương Thần nói, “Rạp chiếu phim đông người, không thích hợp.”
“Được rồi!” Tiêu Hòa nói, “Vậy tôi cùng Tiểu Quan hai người đi đây!”
Nói xong, cô lôi kéo Tiểu Quan rời đi, còn ở bên tai cô ấy nói nhỏ: “Sao người như cô không có tinh ý gì hết vậy?”
*
Xe Đinh Gia Vận chậm rãi chạy qua, gặp một chiếc SUV cắt ngang nên phải dừng lại tránh.
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, có giọt mưa bắn lên giày của Lương Thần.
Đinh Gia Vận kéo cô vào trong, nói: “Sao lại mặc phong phanh thế này?”
Lương Thần hôm nay mặc váy ngắn cùng vớ da, nếu không phải trình diễn cô đương nhiên sẽ không để chân trần cho nên cố ý mang vớ da. Một đôi vớ bao lấy đôi chân săn chắc, vừa giữ ấm vừa không trơ trọi.
Nhưng đàn ông bình thường sẽ không biết cái gì gọi là vớ da, Đinh Gia Vận cho rằng Lương Thần mặc váy để chân trần giữa tiết trời lạnh căm.
Lương Thần nói: “Em không lạnh.”
Đinh Gia Vận tính cởi áo khoác đưa Lương Thần mặc vào nhưng nghĩ xe sắp đến, nếu lấy áo khoác cho người ta mặc mất mấy phút, vào trong xe lại cởi ra, ngược lại có vẻ làm ra vẻ.
Bỗng phía sau vang lên âm thanh của nylon cọ xát.
Người thiếu niên tóc có chút rối, khóe miệng hơi rũ xuống, trên mặt lộ rõ vẻ “không vui“.
Áo hoodie màu xám nhạt khoác bên ngoài là một cái áo lông màu đen dài đến gối.
Cậu quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng xuống đùi Lương Thần, sau đó đi đến.
“Đàn chị.” Cậu thấy Lương Thần trước mặt đứng yên, cởi áo khoác, không cho ý kiến mà khoác lên người cô, “Mặc nhiều một chút, rốt cuộc cũng không phải người trẻ thân thể cường tráng.”
Biểu tình của Lương Thần cứng đờ, trơ mắt mà nhìn Lục Cảnh nghênh ngang rời đi.
Áo lông trên người gần như che hết toàn bộ chân, trong áo vẫn còn vương vấn hơi ấm của người thiếu niên, giống như hành động vừa rồi của cậu, không cho phản đối mà từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Lương Thần bất động thật lâu.
Xe dừng lại trước mặt, đèn xe lóe lên.
Đinh Gia Vận nói: “Đi thôi.”
Lương Thần gật đầu, đi theo anh lên xe.
Suốt chặng đường đi, Lương Thần hoàn toàn an tĩnh, liên tục lấy điện thoại ra xem.
Nhìn thấy sắp đến nhà Lương Thần, Đinh Gia Vận mới nói: “Ngày mai có rảnh không? Phía nam mới khai trương một nhà hàng Tây chúng ta đến ăn thử?”
Cuối cùng Lương Thần cũng rời mắt khỏi di động, nói: “Không được, ngày mai có việc.”
Đinh Gia Vận hỏi: “Phát sóng trực tiếp.”
“Ừ.”
“Khi nào kết thúc?”
“Chắc chiều.”
“Ừ.”
Đến lúc này thì xe dừng lại.
Tài xế tay cầm dù phía trước, nhất thời không biết đưa cho Lương Thần hay Đinh Gia Vận.
“Bên ngoài mưa, anh đưa em về.” Đinh Gia Vận nói.
“Không cần.” Lương Thần nói, “Nhà em ở ngay tòa nhà đầu tiên, cách vài bước, bên ngoài mưa lớn như vậy, bung dù cũng phiền phức.”
Đinh Gia Vận hạ mắt, nhìn cây dù trên tay tài xế, nói: “Được, vậy ngủ ngon.”
“Gặp lại sau.”
*
Lương Thần về đến nhà sau, mở đèn và máy sưởi, trong phòng thật dễ chịu.
Cô cởi áo của Lục Cảnh ra, vắt lên sô pha. Nghĩ ngợi rồi lại mang treo vào phòng quần áo, sau đó đi rửa mặt.
Cái áo khoác lông này và những bộ quần áo khác của Lương Thần hoàn toàn khác biệt, cả về màu sắc lẫn kích cỡ, Lương Thần nhìn cái áo kia không rời trong lúc rửa mặt, cột tóc dưỡng da.
Giống như con đom đóm cứ lởn vởn trước mặt cô.
Lương Thần dứt khoát tắt đèn, nằm trên giường nghịch di động, như vậy thì không nhìn tới cái áo kia nữa.
Cô vừa mở Weibo ra, liền thấy trạng thái hoạt động mới của Đinh Gia Vận.
Là hình ảnh hôm nay bọn họ ăn cơm chụp chung, khuôn mặt Tô Bân Úc ngay chính giữa chiếm màn hình nhiều nhất, Lương Thần và Đinh Gia Vận bị đẩy ra rìa.
Lương Thần xem bình luận, Tôn Bân Úc, Tiêu Hòa và Tiểu Quan đều trả lời, chỉ có Lương Thần là chưa.
Kéo xuống chút nữa, không ít fans sôi nổi ghép cặp, nói Lương Thần và Đinh Gia Vận rất xứng đôi.
Nói cũng không ít.
Lương Thần xem thêm một lúc, thở dài, cuối cùng vẫn không bình luận hay nhấn like, tắt di động.
Lúc này, WeChat có tin nhắn.
Cô lập tức mở ra.
Đại Thần: “Ngủ rồi à?”
Trong lòng Lương Thần lập tức mất bình tĩnh.
Tranh Tử: “Chưa ngủ, sao vậy?”
Đại Thần: “Hỏi chị một chuyện.”
Tranh Tử: “Chuyện gì?”
Đại Thần: “Chị cảm thấy Đinh Gia Vận kia như thế nào?”
Đinh…… Gia…… Vận……
Lương Thần có một dự cảm bất thường, cảm giác như cái áo ẩn thân của mình...có phải không đã rơi xuống…
Tranh Tử: “Mọi người đều rất thích anh ấy!”
Đại Thần: “Chị thì sao?”
Tranh Tử: “Tôi cũng rất thích anh ấy nha, phim của ảnh rất hay.”
Đại Thần: “Tôi còn tưởng chị thích tiểu thịt tươi.”
Trong lòng Lương Thần hơi chột dạ, cái này có ý gì… Tiêu rồi.
Tranh Tử: “Ha ha, tôi khi nào nói tôi thích tiểu thịt tươi hả ha ha ha.”
Đại Thần: “Phải không?”
Lúc này, Lục Cảnh ngồi trong phòng sách, chỉ mở đèn bàn.
Toàn thế giới đều bao trùm bởi đêm tối, chỉ có chỗ này còn sáng.
Cậu thấy Lương Thần rề rề không trả lời liền chậm rãi gõ chữ.
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Tư tưởng đơn thuần.“. Truyện chính ở ( trumtr uyen. c o m )
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Nhiệt huyết sục sôi.”
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Thân thể cường tráng.”
Đối phương vẫn không trả lời, Lục Cảnh nghĩ nên gửi tiếp.
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: “Không ngại nhỏ tuổi.”
Đối phương vẫn im ắng như trước.
Lục Cảnh cắn răng, dùng sức ấn màn hình di động: “Vừa làm vừa uống sữa.”
Gửi đi.
Một giây sau, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
[Tin bạn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối.]
Lục Cảnh đột nhiên phì cười, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Một, hai,”
“Ba” còn chưa thốt ra, đối phương gửi tin nhắn tới.
Hộp tinh ngàn năm: QAQ
Hết chương 25