CHƯƠNG 26 PHƯƠNG LÂM
Edit: SamLeo
Tần Tinh Hồn cùng Lăng Thù đeo thử nhẫn, sau khi đóng gói thanh toán lái xe vừa đến cửa nhà, liền thấy hai người bộ dáng tây trang màu đen đứng ở cửa nhà mình, đứng chính giữa còn một người trung niên ước chừng hơn 30 tuổi.
Lăng Thù đối với hai người bộ dáng tây trang màu đen trong đó nhìn hơi quen mắt, bắt đầu ngẫm nghĩ, hai người một người vóc dáng hơi cao, người còn lại hơi thấp, đúng là hai vệ sĩ ngày đó Phương Lập Lang phái đến bên cạnh bảo vệ toàn diện cho cậu.
Hai người bọn họ……
Lăng Thù trong đầu đã hiện lên mấy loại phỏng đoán.
Tần Tinh Hồn ngừng xe xong, ôm con thỏ, cùng Lăng Thù đi tới cửa.
“Cậu chủ.” Người trung niên sau lưng hai vệ sĩ kính cẩn lễ phép chào.
“……” Lăng Thù nhướn lông mi lên, nhìn về phía người trung niên.
“Cậu chủ.” Người trung niên khẽ khom người, sau đó thêm một câu.
“Có thể mời tôi vào ngồi một chút không?”
Lăng Thù nội tâm ngừng một lát, Tần Tinh Hồn đã mở cửa phòng.
Từ sau khi cậu và Tần Tinh Hồn cùng một chỗ, hai người chung sống, chìa khóa cửa phòng vẫn phân chia hai cái.
Lăng Thù tuy không hề muốn tiếp xúc cùng những người trước mắt này, nhưng đối phương đã nói ra yêu cầu, bản thân cự tuyệt cũng không tốt.
Năm người vào phòng, Tần Tinh Hồn pha hai chén trà nóng, bèn vào phòng bếp nấu ăn.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lăng Thù cùng người trung niên, và hai vệ sĩ tư thế đứng như cây tùng.
“Tôi là Phương Lâm luật sư cố vấn của tập đoàn Phương Thị.” Người trung niên tự giới thiệu.
Lăng Thù nhíu nhíu mày.
Người trung niên từ cặp hồ sơ mang theo bên người lấy ra một xấp văn kiện, đặt ở trên bàn trà.
Lăng Thù nhàn nhạt nhìn thoáng qua, im lặng không lên tiếng.
Phương Lâm thấy bộ dáng Lăng Thù, cười nói: “Tôi cũng là em trai Phương Văn.”
Cảm xúc bình tĩnh của Lăng Thù cuối cùng xuất hiện một chút vết nứt.
Phương Lâm rút ra mấy tờ trong xấp văn kiện, vừa đưa cho Lăng Thù, vừa nói: “Đây là di chúc của ông chủ, đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Phương Thị…… Ông chủ hiện tại chỉ còn lại môt đứa con trai là cậu, sau khi Phương Độc chết, cổ phần danh nghĩa của hắn một nửa chuyển nhượng cho ban giám đốc, một nửa còn lại giao cho cậu, cứ như vậy, trên tay cậu có 40% cổ phần của tập đoàn Phương Thị, là ông chủ nhỏ của Phương Thị.”
Thấy Phương Lâm nói nhiều như vậy, Lăng Thù lặng lẽ lật lật văn kiện, ánh mắt đột nhiên tập trung tại một phần trên văn kiện “tài sản đứng tên của tập đoàn Phương Thị”.
Công ty giải trí Tinh Nghệ thình lình trước mắt.
Cậu sững sờ một chút, chỉ cảm thấy tim đập một trận loạn nhịp.
Lời nói Phương Lâm vang lên yếu ớt bên tai.
“Ông chủ thật ra vẫn thích chị Văn, chẳng qua năm đó áp lực gia tộc bức bách…… Không nghĩ tới chị Văn cứ như vậy ra đi.”
Tim Lăng Thù từ từ bình phục lại, lạnh lùng nói: “Thích? Tôi nhớ sau đó ông ấy lại cưới vợ sinh con a.”
Phương Lâm sửng sốt một chút, mới chậm rãi nói: “Nếu không thích, ông chủ vì sao phải trái luân thường, trói buộc chị Văn ở bên người chứ?”
Lăng Thù hừ lạnh một tiếng, trong lòng vẫn dừng lại ở mâu thuẫn “Công ty giải trí Tinh Nghệ là tài sản của Phương Thị”,
Cậu dùng tay vuốt phẳng mặt giấy, chậm rãi nói: “Nói như vậy, Quan Hải cũng là người của Phương Thị sao?”
Nhắc tới Quan Hải, vẻ mặt Phương Lâm đột nhiên trở nên hơi quái dị, chẳng qua Lăng Thù chỉ chú ý đến văn kiện, không thấy bộ dáng Phương Lâm lúc này.
“Quan Hải là người của chị Văn, cậu ta thật lòng hướng về chị Văn.”
Lăng Thù cảm thấy an tâm một chút.
Cậu đối ngoại đã thừa nhận là con nối dòng của Phương gia, tự nhiên phải tiếp quản sự vụ của tập đoàn Phương Thị. Chỉ là Lăng Thù mấy năm qua là ngôi sao chỉ biết ca hát đóng phim, đối với quản lý gì đó căn bản dốt đặc cán mai. Cậu nghe Phương Lâm tinh tế tường thuật, hơi mệt mỏi vuốt vuốt trán, chậm rãi nói: “Chuyện quản lý công ty chú xem xét rồi làm a, chẳng qua có chuyện chú phải thay tôi làm tốt.”
“Cậu chủ nói là chuyện Trịnh Dịch Huy sao?”
Lăng Thù gật đầu.
“Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ phái người đi làm .”
Lăng Thù im lặng không nói thêm gì nữa.
Thấy Lăng Thù như thế, Phương Lâm liền dẫn người rời đi.
Trong phòng truyền đến mùi thơm của đồ ăn, Tần Tinh Hồn nấu xong thức ăn thấy Lăng Thù ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt âm trầm, không nhịn được sáp tới.
“Nghĩ gì thế?”
“……” Lăng Thù cảm giác tay hạnh kiểm xấu của Tần Tinh Hồn sờ lên eo của mình.
Tần Tinh Hồn tự nhiên không thèm để ý, hôn trộm một cái trên môi Lăng Thù.
“……” Lăng Thù nhíu nhíu mày.
“Bà xã, có tâm sự gì có thể nói cùng ông xã.”
“……” Lăng Thù vội vàng lấy tay ngăn lại đầu Tần Tinh Hồn vừa muốn nhào lên hôn, có chút bất đắc dĩ.
Tần Tinh Hồn bị tay Lăng Thù che hơn phân nửa mặt, bĩu môi, lè lưỡi liếm lòng bàn tay Lăng Thù.
Lăng Thù có chút bất đắc dĩ, nói: “Em vốn vô cùng xem thường Phương Văn dựa vào cây to Phương Lập Lang bò lên trên, chỉ là không nghĩ tới, cương vị ngôi sao của mình thì ra cũng là được người kia trù tính tốt.”
“Em đang nghĩ những chuyện này sao?” Tần Tinh Hồn nhắm mắt phượng lại.
“……”
“Đã như vậy, vậy em có nghĩ tới rời khỏi giới giải trí hay không?”
“Hợp đồng của em cùng Tinh Nghệ còn chưa tới thời hạn, có tiền bồi thường hợp đồng……”
Lăng Thù còn muốn tiếp tục nói, lập tức bị Tần Tinh Hồn cướp lời.
“Tiền bồi thường hợp đồng tính cái gì? Em đừng quên, hiện tại em chính là ông chủ nhỏ của Tinh Nghệ.”
“……”
Lăng Thù nhíu nhíu mày.
“Làm sao anh biết?”
“Sao anh không biết?” Tần Tinh Hồn nhướn mày, cười khẽ: “Em đừng quên, chuyện Phương Độc giết chết Phương Lập Lang vẫn là anh nói cho Phương Lâm. muốn Phương Lâm giết Phương Độc, anh cũng tham khảo tổng hợp hồ sơ như thế.”
Lăng Thù trong lòng cả kinh. Người trung niên bộ dáng hòa nhã vừa rồi, ai sẽ biết y là một hung thủ giết người chứ?
Cậu thật sự đã quên, nói đến thâm tàng bất lộ, có lẽ người bộ dáng thiếu niên trước mắt này càng là cao thủ trong đó.
Lăng Thù nội tâm dâng lên một trận khác thường.
Có lẽ cậu chưa từng thấy rõ ràng Tần Tinh Hồn.
Cậu chỉ thấy Tần Tinh Hồn dịu dàng ở trước mặt mình, một mặt tính tình trẻ con thích ầm ĩ. Mà mặt khác của y, rất có thể tràn ngập máu tanh khắp nơi, không hề dung nạp bóng tối thế tục.
Tần Tinh Hồn lẳng lặng nhìn biến hóa trên mặt Lăng Thù, câu cổ Lăng Thù, lại hỏi: “Em có nghĩ tới rời khỏi giới giải trí hay không hả?”
Trong đầu Lăng Thù muôn vàn hình ảnh, cậu dần dần làm rõ, mới nói: “Lúc trước em tiến giới văn nghệ chính là vì chứng minh, em không dùng quy tắc ngầm có thể tốt hơn Phương Văn, tuy con đường lúc trước có thể bị Phương Lập Lang âm thầm xen vào một chân, nhưng là con đường sau em sẽ tự mình đi, cho đến khi đạt được mục tiêu của em……”
Cậu còn chưa nói hết, đã bị Tần Tinh Hồn bổ nhào qua dùng môi ngăn chặn.
Tần Tinh Hồn chỉ từ từ nhắm hai mắt thản nhiên hôn. Lăng Thù nhíu mày, mặc cho Tần Tinh Hồn đang thăm dò trong miệng chính mình, đến lúc hôn đủ buông ra.
“Thù Thù của anh thật đáng yêu.” Tần Tinh Hồn hiếm khi trộm thịt thành công một lần, lập tức mặt tươi như hoa, từ trong túi móc ra hai cái hộp.
Trong hộp đặt nhẫn tam hoàn giới tinh xảo, màu bạc sáng bóng dưới ngọn đèn chiếu xuống lòe ra những tia sáng.
Tần Tinh Hồn lấy ra một chiếc nhẫn, chậm rãi đeo vào ngón giữa tay trái của mình, lại lấy ra một chiếc nhẫn, nắm lấy Lăng tay trái Thù tay trái, làm ra vẻ muốn đeo vào.
Lăng Thù vội vàng rút tay mình ra khỏi tay Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn nhướn mày.
“Thù Thù không thích sao?”
“…… Em trước kia chưa từng đeo những thứ này.” mặt Lăng Thù đỏ lên.
“Trước kia chưa từng đeo, bây giờ có thể đeo.”
“Anh Quan cũng không cho phép đeo……”
“Anh Quan?” Đeo nhẫn có liên hệ gì với anh Quan sao?
“Đeo nhẫn đối với giới truyền thông bên ngoài, fan gì gì đó không tốt……” lời nói của Lăng Thù có chút vướng mắc, cũng không biết có phải vì xấu hổ hay không.
“Như vậy a……” Tần Tinh Hồn nhướn mày, đem nhẫn của Lăng Thù đặt lại trong hộp.
“Anh nghe nói đeo nhẫn có thể vĩnh viễn giữ chặt đối phương.” Tần Tinh Hồn dừng một chút, lẳng lặng tháo nhẫn trên tay mình xuống, cũng để lại trong hộp, đạy nắp lại: “hiện tại bà xã đã không chịu đeo nhẫn, anh sẽ chờ một ngày nào bà xã muốn giữ chặt anh, giúp anh đeo vào.”
“……” Lăng Thù nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Tần Tinh Hồn, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
“Nhưng, đến lúc đó bà xã cũng đừng giúp anh đeo sai chỗ nha.” Tần Tinh Hồn giảo hoạt cười, duỗi ngón tay thon dài trên bàn tay trái của mình ra, dùng ngón tay kia chỉ cho Lăng Thù xem: “Đến lúc đó, anh có thể yêu cầu đeo tại ngón vô danh.”
“……” mặt Lăng Thù lập tức trướng đỏ bừng.
Sau khi Lăng Thù dặn dò Phương Lâm chuyện ức chế Trịnh Dịch Huy, thủ pháp cay nghiệt của Phương Lâm xác thực làm cho Lăng Thù chấn động.
Mấy sản nghiệp trụ cột ngầm của Trịnh Dịch Huy liên tiếp bị cảnh đội tập kích quét sạch, hơn nữa tập đoàn Phương Thị song song trấn áp nội bộ, cuối cùng khó có thể bảo vệ tuyên bố phá sản, bị Phương Thị mua vào trong tay.
Trong lúc nhất thời đệ nhất hắc bang kiêu ngạo hoành hành A thị bốn năm suy thoái, không còn hung hang càn quấy như trước.
Lăng Thù đang Tần Tinh Hồn cùng nhau, ước chừng thu xong ca khúc của album mới [Dị Hiệp].
Album mới [Dị Hiệp] này đặt tên theo ca khúc chủ đề của trò chơi võng du nổi tiếng [Nghịch Hiệp OL], thu ca khúc [Vô Song], [Dị Hiệp], [Nếu có kiếp sau], [Nước mắt trời xanh]. Phong cách cùng album [Không yêu] Lăng Thù ra trước đó khác nhau rất lớn. Trong [Dị Hiệp], nhạc đệm phần lớn là phối nhạc cổ phong, xen vào nguyên tố hiện đại Rock and Roll, bày ra một mặt khác với phong cách tình cảm cổ nhạc.
Lúc [Dị Hiệp] thu gần kết thúc, Lăng Thù nhận được kịch bản [Soul] Đỗ Huệ Lương gửi tới.
Đối với nội dung của bộ phim điện ảnh [Soul] rốt cuộc sẽ là bộ dạng gì, Lăng Thù vẫn vô cùng chờ mong .
Tuy lần trước cậu không moi được lời từ trong miệng Tần Tinh Hồn, ngược lại sinh một bụng hờn dỗi, nhưng với trực giác của cậu, cậu cảm thấy sát thủ Soul trong truyền thuyết cùng Tần Tinh Hồn khẳng định không thoát được quan hệ.
Lý do phán đoán là lời Đỗ Huệ Lương nói trên tiệc rượu ngày ấy.
Ba chữ “dịch dung” kia, cậu đã từng nghe người nào đó nói qua.
Đỗ Huệ Lương bắt chước giọng điệu của sát thủ Soul cùng giọng điệu người nào đó nói chuyện cực kỳ giống nhau.
Tần Tinh Hồn nhìn bộ dáng Lăng Thù vừa xem kịch bản, vừa thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn trên người mình, không khỏi có chút buồn cười.
“Bà xã, anh muốn cùng em giao dịch.” Tần Tinh Hồn đang cho con thỏ trên tay ăn, ngoài miệng hừ hừ.
“Giao dịch gì?” Lăng Thù kinh ngạc.
“Em liếc nhìn anh, anh hôm em một cái, thế nào?” hai mắt Tần Tinh Hồn lóe sáng lấp lánh.
“……” Lăng Thù quyết định không đếm xỉa người bên cạnh này.
Mà ở trong trò chơi, mọi người Thính Tuyên Các cuối cùng nhất đột phá gian nan nguy hiểm, dành được danh hiệu “Mười phó bản đoàn đội lớn của [Nghịch Hiệp OL]”.
Lúc Kim Tinh Hạ Phàm cùng Ba địa nhục nhục đoàn chính thức tiếp nhận phóng viên phỏng vấn, khi hỏi vấn đề “Trong phó bản khai hoang cấp 75 độ khó cao lần này có chuyện gì ấn tượng sâu sắc không”, hai người không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Kim Tinh Hạ Phàm: Mỗi lần trước khi đi phó bản đều phải chịu đựng người nào đó spam là đau khổ lớn nhất trong cuộc sống trò chơi của tôi.
Ba địa nhục nhục đoàn: Mỗi lần nhìn quá trình thanh máu của mình từng chút từng chút giảm xuống sau đó ngã nhào xuống đất là gian nan cỡ nào ~~o(>_