Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Chương 12: Q.1 - Chương 12




Trạc Thác ở lại Thẩm gia năm ngày, đến khi bà Thẩm gọi điện bảo ngày mai trở về, Tư Vũ mới lưu luyến tiễn anh đi.

Năm ngày này đối với Tư Vũ mà nói quả thực là thiên đường ở nhân gian. Ban ngày cả hai đều đi học, đi làm; buổi tối cùng Trạc Thác ở chung một chỗ tâm tình cả đêm, sau đó để anh dắt cô vào vũ điệu của tình ái.

Anh ôn nhu che chở cô, làm cho cô có cảm giác được bảo vệ, cô hận mình không thể mau trưởng thành, học xong rồi kết hôn cùng anh.

Dùng qua bữa cơm tối, Tư Vũ về phòng, khuôn mặt ưu sầu ngồi trước bàn máy tính. Cô cảm thấy lần này sau khi đi công tác về ba rất khác, thường ngày ông luôn true chọc cô hoặc tự chê cười, nhưng vừa rồi trong bữa cơm tối lại không hề nói câu nào; cả mẹ cũng rất kỳ quái, luôn lảng tránh những câu hỏi của cô. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Cốc cốc!” Cửa phòng tự động mở ra sau hai tiếng gõ cửa, bà Thẩm đẩy cửa bước vào, nhìn Tư Vũ một chút, nói: “Tiểu Vũ, chiều mai sau khi tan học còn về nhà sớm một chút nhé. Ba con đã hẹn dùng cơm với Tư Đồ bá bá rồi.”

“Hả? Lại đi à?” Tư Vũ chép miệng, vì cô đã hẹn với Trạc Thác tối mai cùng nhau đi xem phim.

Bà Thẩm thấy cô không tình nguyện đi, bà nhẹ nhàng sờ đầu cô, sủng nịnh nỏi: “Đứa nhỏ này, ngạc nhiên gì chứ. Không phải chúng ta thường ăn uống cùng nhau sao. Với lại mẹ và ba con mới đi công tác về không lâu, cũng nên thăm hỏi họ chứ.”

“Nhưng……..”

Bà Thẩm đột nhiên chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh của bạn con đã về rồi sao? Nghe chị Vương nói nó rất có giáo dục, cao lớn và còn là một nam sinh rất đẹp trai nữa.”

“Anh ấy…….Vì nhà có việc nên sáng sớm đã về rồi. Anh ấy gửi lời tới ba mẹ, vì thời gian gấp quá nên chưa kịp chào ba mẹ, anh ấy nhờ con gửi lời cám ơn tới hai người.”

“Haha, đứa nhỏ này khách khí quá, lần sau có cơ hội hãy dẫn bạn con về nhà ăn cơm nhé.”

“À, vâng!” Thấy bà Thẩm có vẻ như rất vừa ý Trạc Thác, Tư Vũ ngầm hạ một quyết định: chuẩn bị tìm thời gian thích hợp đưa Trạc Thác về nhà, chính thức ra mắt bố mẹ.

Bà Thẩm liếc qua chiếc giường màu lam, bà đi qua sửa sửa lại cái chăn để lộn xộn, khi thấy chiếc chăn đơn dưới ga giường trắng thì buồn bực nói: “Tiểu Vũ, sao con lại thay chăn? Cái màu kia tinh khiết hơn, so với cái chăn này thoải mái hơn nhiều.”

“Con……con…….” Tấm chăn đó vì đêm lạc hồng đầu tiên của cô mà bị nhuộm ô uế, cô đã lén mang đi giặt và thay vào đó là chiếc chăn cũ này. “Mấy hôm trước con uống nước quả, không cẩn thận nên bị dơ nên đã mang đi giặt rồi.”

Bà Thẩm nhíu mày “Sao con lại để chăn mền bị dơ? Mai con phải đem ra phơi nắng đi.”

Tư Vũ lập tức đến trước gường, giả vờ ngửi ngửi rồi nói: “Không có mùi gì mà!”

“À, có thể do mẹ suy nghĩ nhiều rồi.” Bà Thẩm cho rằng mình quá lo lắng mà sinh ra ảo giác.

Tư Vũ thầm thử phào nhẹ nhõm, mấy ngày trước đêm nào Trạc Thác cũng ngủ cùng cho trên giường này nên mùi trên chăn chắc chắn là của anh. Cô trách mình đã sơ ý đến toát mồ hôi, nguy hiểm thật!

Sau khi chiếc giường được sắp xếp lại chỉnh tề, bà Thẩm bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi cũng trở về phòng mình.

Tư Vũ đi đến giường nằm xuống, ngửi mùi hương quen thuộc trên chăn làm cô trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được.

----------

Trong nhà hang ở tầng hai khách sạn Thiên nga trắng, khung cảnh ưu nhã, nhẹ nhàng. Trong khi Tư Vũ cùng ba mẹ đang trên đường đến thì nhà Tư Đồ đã chờ trước ở đó.

Hôm nay Tư Vũ mặc một bộ váy dài màu lam, tóc buông hờ sau lưng làm toát lên bẻ tươi mát thoát tục của cô. Cô khách khí chào hỏi vợ chồng Tư Đồ, nhìn Tư Đồ Thụy mỉm cười một cái.

Tư Đồ Thụy vừa cười đáp trả cô vừa nhìn cô chằm chằm. Vợ chồng Tư Đồ thì mỉm cười tỏ vẻ ưng ý với Tư Vũ, nụ cười càng ngày càng lộ rõ.

Bị họ nhìn chằm chằm như vậy, Tư Vũ cảm thấy không được tự nhiên, lúng túng cúi đầu xuống.

Tư Đồ Hiền chuyển ánh mắt đến Thẩm Lạc Chính nói: “A Tâm, chuyện trưa nay anh nói với tôi, suy nghĩ một chút thì ai cũng đều trải qua sóng gió, mà tình bạn của chúng ta đã lâu năm như vậy nên tôi đồng ý với anh.”

“Thật sao? Cám ơn Từ Đồ huynh!” Thẩm Lạc Chính vô cùng vui mừng và cảm kích.

“Đúng rồi, A Thụy một tháng nữa sẽ tốt nghiệp, tôi đang nghĩ…….nên đưa nó ra nước ngoài du học trước hay cho chúng đính hôn trước đây.”

“Hả?” Thẩm Lạc Chính kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tư Đồ Hiền lại nhanh chóng đồng ý giúp mình, hóa ra là có điều kiện. Dù trong lòng khó chịu nhưng nghĩ đến Tư Đồ gia có thế mạnh lớn, Tư Đồ Thụy lại tài mạo song toàn, nên ông gật đầu nói: “Có thể cùng được Tư Đồ huynh kết thân gia là may mắn của tôi. Tư Đồ huynh định ngày lành rồi nói cho tiểu đệ là được.”

“Được được!!” Tư Đồ Hiền cười ha hả, bà Tư Đồ lộ rõ vẻ sung sướng. Tư Đồ Thụy thì vui mừng nhìn sang Tư Vũ.

Tư Vũ nén cơn giận, nhẹ giọng hỏi: “Ba, Tư Đồ bá bá, mọi người đang nói cái gì mà thân gia? Còn nữa, ai muốn đính hôn?”

“Đồ ngốc, chính là con với A Thụy đó.” Tư Đồ Hiền hiền lành nhìn cô.

Tư Vũ vừa nghe được lập tức hét lên một tiếng “Vì sao lại không cho con biết trước? Không phải nên hỏi qua ý kiến của con sao?”

Bà Thẩm thấy bộ dạng thất thố của con gái, nhanh chóng kéo cô ngồi xuống khiển trách: “Tiểu Vũ, đừng kích động, phải chú ý hình tượng trước công chúng.”

“Ba mẹ, hai người đã sớm biết nhưng đều giấu con đúng không?” Tư Vũ thấy vọng nhìn hai người.

“Mẹ………” Bà Thẩm không biết nên nói gì cho phải.

“Tiểu Vũ, dù sao sớm muộn gì con cũng kết hôn với A Thụy, giờ chỉ cần chờ cử hành nghi thức đính hôn mà thôi, chờ các con học xong rồi sẽ tiến hành kết hôn.” Thẩm Lạc Chính an ủi cô.

“Ai nói con sẽ kết hôn với A Thụy? Con không yêu anh ấy.” Nghĩ đến mình chẳng hay biết gì, Tư Vũ càng thêm tức giận.

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Thụy lập tức ủ rũ, đau thương nhìn cô. Vợ chồng Tư Đồ cũng kinh ngạc không kém, cả hai chuyển đôi mắt nghi ngờ về phía ông bà Thẩm.

“Thực xin lỗi, con có chút không thoải mái, con xin phép đi trước.” Không chờ mọi người phản ứng, Tư Vũ đứng dậy chạy thẳng ra ngoài.

Tư Đồ Thụy cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.