Vu Tri Vụ cứ cảm thấy Đỗ Mạn Hoài như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, căn bản không hẹn được, nhưng Bạch Duy Minh không bối rối như vậy.
Bạch Duy Minh gọi điện thoại cho Trần Lễ Bỉnh, nói là muốn gặp Đỗ Mạn Hoài.
Trần Lễ Bỉnh đồng ý ngay lập tức.
Bạch Duy Minh lại cười: “Lần này là để Dung Quân Tiện hẹn, Dung Quân Tiện từng làm mích lòng Đỗ Mạn Hoài. Tôi sợ Đỗ Mạn Hoài không chịu tới.”
“Sao lại thế được?” Trần Lễ Bỉnh nói, “Ai quản anh ta vì ai, vì điều gì, trời cũng hạ dao xuống rồi.”
Bạch Duy Minh nhẹ nhàng cười nói cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.
Trần Lễ Bỉnh cũng cúp điện thoại, quay đầu nói với Đỗ Mạn Hoài bên gối: “Bạch Duy Minh muốn làm người hòa giải, mời anh đi ăn cơm với Dung Quân Tiện.”
Đỗ Mạn Hoài không tình nguyện cho lắm ngước mắt lên: “Lúc nào?”
“Tám giờ tối mai.”
“Người bình thường hẹn anh, có ai không phải quyết định thời gian trước một tuần?” Đỗ Mạn Hoài lầm bầm.
Trần Lễ Bỉnh nói: “Bạch Duy Minh cũng không phải người bình thường.”
“Chậc.” Đỗ Mạn Hoài chống người lên, kiểm tra điện thoại một lát, bĩu môi nói, “Không rảnh. Đã xác định chụp phải chụp ảnh trang bìa rồi.”
Trần Lễ Bỉnh nói: “Vậy thì hoãn lại.”
“Được.” Đỗ Mạn Hoài thỏa mãn nằm lại trên giường.
“Em nói trang bìa,” Trần Lễ Bỉnh nhìn Đỗ Mạn Hoài một cái, “Hoãn chụp hình lại. Anh nhấp định phải đến buổi hẹn ăn cơm tối mai.”
Đỗ Mạn Hoài lười biếng, giọng nói có phần làm nũng: “Nhưng đó là VOGUE —— ”
“Nhưng kia là Bạch Duy Minh.” Trần Lễ Bỉnh cắt ngang lời nói của Đỗ Mạn Hoài.
“Nếu em kiêng dè Bạch Duy Minh như thế, sao ngay từ đầu còn thay anh tranh với Dung Quân Tiện?” Đỗ Mạn Hoài không vui hỏi.
Trần Lễ Bỉnh đáp: “Bởi vì lúc trước Bạch Duy Minh vẫn luôn không lên tiếng.”
Trên mặt Đỗ Mạn Hoài lộ ra nét xấu hổ và giận dữ, lập tức quay sang, giấu những biểu cảm không cam lòng vào trong chăn.
Ngày hôm sau, tám giờ, Đỗ Mạn Hoài đến nơi hẹn đúng giờ, mang theo nụ cười vô cùng xán lạn, người không biết còn tưởng hắn đang đi gặp một người bạn cực tốt.
Nhưng trong lòng Đỗ Mạn Hoài rất không vui vẻ gì cho cam —— bởi vì bản thân Bạch Duy Minh lại không đến.
Đỗ Mạn Hoài hoàn toàn vì nể mặt Bạch Duy Minh mới xuất hiện, mà Bạch Duy Minh không có mặt.
Bạch Duy Minh thậm chí không trực tiếp nói với Đỗ Mạn Hoài một câu, ngay cả lần hẹn này cũng thông qua Trần Lễ Bỉnh để truyền lại.
Này chẳng phải rõ ràng dùng chân giẫm lên mặt Đỗ Mạn Hoài sao?
Lửa trong lòng Đỗ Mạn Hoài đốt cháy hừng hực, trên mặt lại nhiệt tình tươi cười: “Tiểu Vu, anh Quân Tiện, lâu lắm rồi không gặp!”
Dung Quân Tiện ngẩn người, không ngờ Đỗ Mạn Hoài nhiệt tình như vậy, lại vội vàng khiêm tốn gọi: “Anh mới là anh Đỗ, tôi nào xứng được anh gọi một tiếng ‘anh’?”
Đỗ Mạn Hoài cười nói: “Không sao, không sao! Anh ra mắt sớm hơn tôi, anh là tiền bối!”
Dung Quân Tiện lại nói: “Nhưng anh lớn tuổi hơn tôi!”
Đỗ Mạn Hoài lại cảm thấy câu nói này của Dung Quân Tiện là đang nói thẳng mình già, trong lòng bực lắm, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “À… Vậy sao? Thôi bỏ đi… Cậu gọi tôi là anh thì anh vậy.”
Vu Tri Vụ châm trà cho Đỗ Mạn Hoài, lại nói: “Trước đó giữa chúng ta có hiểu lầm, lần này mời anh tới đây, là đặc biệt đến làm sáng tỏ.”
“Thật sao?” Đỗ Mạn Hoài tỏ vẻ vô tội, “Hiểu lầm gì vậy? Sao tôi không biết?”
Vu Tri Vụ vội xoay người cười nói: “Cũng vì không biết mới phải nói rõ ràng mà!”
“Ừ, vậy anh nói đi.” Đỗ Mạn Hoài cười nhẹ nhàng, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Vu Tru Vụ nói: “Là thế này Triệu Tình kia… anh biết không, đó là người đại diện của Lý Thần. Hắn và tôi là đồng hương.”
“Triệu Tình à? Tôi biết.” Đỗ Mạn Hoài và Lý Thần “Qua lại thân mật”, đương nhiên biết.
“Chính là hắn, lần thứ nhất ăn cơm với đạo diễn Mai Mân, nói láo với tôi, nói anh muốn cướp nam số một. Nếu chúng tôi không chứng thực hợp đồng, vậy thì xong rồi.” Vu Tri Vụ nghiêm túc nói, “Lúc đó tôi bị mỡ heo mê muội tâm trí, nhất thời lại bị châm ngòi! Muốn tranh vai diễn với anh! Ầy, bây giờ nghĩ, đúng là rất không nên, vì vậy đặc biệt đến xin lỗi, nhận lỗi với anh!” Nói xong, Vu Tri Vụ lại hai tay dâng trà, dùng dáng vẻ kính trà để xin lỗi.
“Ây trời, làm gì vậy?” Đỗ Mạn Hoài cũng giật mình, vội vàng nhận chén trà trong tay Vu Tri Vụ.
Vu Tri Vụ vui vẻ nói: “Anh Đỗ, anh nhận chén của tôi, uống hết trà này, chính là tha thứ cho sự lỗ mãng và vô lễ của tôi!”
Đỗ Mạn Hoài nghĩ thầm: Các cậu có họ Bạch làm chỗ dựa, dù không kính trà cho tôi — tôi có thể như nào nữa?
Nhưng khách sáo trên mặt vẫn phải có, Đỗ Mạn Hoài cười uống trà, lại nói: “Đây là việc nhỏ, đâu có đáng giá bằng tình cảm lớn như vậy của anh?”
Thấy Đỗ Mạn Hoài dễ nói chuyện thế này, Vu Tri Vụ và Dung Quân Tiện mới thở phào. Dung Quân Tiện càng là người không có suy nghĩ gì, lập tức ăn uống thả ga. Đỗ Mạn Hoài lại tâm sự nặng nề, suy nghĩ từng tầng từng tầng, lại hỏi: “Tiểu Vu, mới nãy anh nói Triệu Tình xúi giục anh hả?”
“Ây…” Vu Tri vụ ngượng ngùng, “Tôi cũng không biết có thể nói vậy hay không. Nhưng tôi cảm thấy là hắn cố tình.”
Đỗ Mạn Hoài ăn một miếng thịt, lại khẽ gật đầu, nói: “Lý Thần kia cũng nói với tôi rất nhiều lời kiểu này.”
Dung Quân Tiện ngẩn ra, lại nói: “Bọn họ đúng là xấu xa quá.”
Đỗ Mạn Hoài cười nói: “Lời này của anh Quân Tiện đúng rồi. Tôi cảm thấy, chúng ta đều bị Lý Thần gài bẫy. Không thể dễ dàng tha cho cậu ta!”
Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: Cái này rất mơ hồ!
Mơ hồ ở chỗ, Bạch Duy Minh không ở hiện trường, lại dự đoán được hết tình huống ở hiện trường.
Trước khi tới, Bạch Duy Minh đã nói, Đỗ Mạn Hoài sẽ chủ động nhắc đến việc xử lý Lý Thần.
Bởi vì, Bạch Duy Minh đoán chắc tính cách của Đỗ Mạn Hoài. Đỗ Mạn Hoài có thù tất báo, lần này bị thua thiệt, chắc chắn phải phát tiết. Cơn giận này của hắn không trút lên người Dung Quân Tiện được, chỉ có thể trút giận lên người Lý Thần.
Muốn xử lý Lý Thần, Dung Quân Tiện cũng vô cùng hoan nghênh.
Nhưng, Bạch Duy Minh lại dặn dò, Dung Quân Tiện không thể ra mặt.
“Vì chuyện tranh vai nam số một cậu đã cho Mai Mân ấn tượng rất mạnh, đừng gây chuyện nữa.” Bạch Duy Minh dặn dò như vậy.
Bởi vậy, đối mặt với đề nghị của Đỗ Mạn Hoài, cho dù Dung Quân Tiện động tâm, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ nhân nhượng cho yên chuyện, chỉ nói: “Anh Đỗ, lần này tôi đã bị răn dạy! Cũng không dám gây chuyện thị phi nữa. Lại nói, Lý Thần lại là người của phía đầu tư, tôi có thể làm gì?”
Đỗ Mạn Hoài đang định xúi giục Dung Quân Tiện tính tình nóng nảy ra mặt, còn mình núp ở phía sau an toàn, lại không ngờ Dung Quân Tiện “Sợ” không giống với thái độ bình thường.
Đỗ Mạn Hoài thở dài, nói: “Hầy, tôi nói này anh Quân Tiện, sao anh không có chủ ý vậy chứ? Tôi thấy ngày thường anh như không như thế! Anh nghĩ xem, cậu ta cướp vai Chu Du của anh đấy, anh cũng không làm gì? Cứ nhìn cậu ta cướp đi thứ vốn thuộc về anh?”
Lời này thật sự nói trúng điểm mấu chốt, khiến Dung Quân Tiện vô cùng tức giận.
Nhưng Dung Quân Tiện vẫn quyết định nghe Bạch Duy Minh, giả vờ như nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi cũng hết cách rồi.”
“Bạch tiên sinh của anh cũng không có cách à?” Đỗ Mạn Hoài giống như không tin.
Vẻ mặt Dung Quân Tiện mờ mịt lắc đầu: “Bây giờ anh ấy đang ở Tứ Mi, nói là đang bận chuyện Sáng Tư niêm yết. Cũng không đếm xỉa đến tôi. Tôi khó khăn lắm mời ảnh giải quyết vấn đề giúp tôi, ảnh cũng mới bất đắc dĩ gọi điện thoại, hẹn anh ra ngoài.”
Vu Tri Vụ đứng bên cạnh nhìn, không nói một lời, nhưng trong lòng cũng không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Dung Quân Tiện đúng là số một. Biểu cảm này của cậu, lý do thoái thác này của cậu, thật sự lừa gạt được Đỗ Mạn Hoài thông minh lanh lợi.
Suy cho cùng Bạch Duy Minh làm quan hệ công chúng, anh muốn giữ gìn mối quan hệ với mọi người.
Bởi vậy, triết học của anh đó là: Không làm được người có tội, nếu thật sự muốn làm thì để người khác đi làm.
Lý Thần đúng là người được phía đầu tư chọn, cũng quan hệ khá tốt với nhóm Mai Mân. Bạch Duy Minh không muốn tùy tiện ra tay, chuyện làm người ta ghét này, vẫn nên để Đỗ Mạn Hoài đi làm.
Trong lòng Đỗ Mạn Hoài cũng nghĩ vậy, mới dốc hết sức khuyên Dung Quân Tiện đi làm, lại không ngờ Dung Quân Tiện khó chơi.
Lúc này, so xem ai không nhẫn nhịn được trước.
Lần này, Đỗ Mạn Hoài không nhịn được trước.
Đỗ Mạn Hoài thật sự quá giận, hắn giận rất nhiều người, giận Dung Quân Tiện bêu xấu trước mặt mình, giận Bạch Duy Minh xem thường mình, thậm chí giận Trần Lễ Bỉnh giúp Bạch Duy Minh ép mình.
Nhưng, những người này, Đỗ Mạn Hoài không thể động vào ai cả, cũng không động được.
Vậy chỉ có thể động Lý Thần.
Đỗ Mạn Hoài rời khỏi nhà hàng, khởi động xe.
Trợ lý nhìn sắc mặt Đỗ Mạn Hoài đen như than, lập tức dùng giọng điệu lấy lòng lại cẩn thận để nói chuyện: “Đỗ tiên sinh… anh…”
“Gọi điện thoại cho Lý Thần.” Giọng nói của Đỗ Mạn Hoài lạnh nhạt, “Kêu cậu ta đêm mai đến biệt thự của tôi ăn cơm.”
“Vâng.” Trợ lý gật đầu, nhưng nghĩ ngợi, lại dùng giọng điệu cẩn thận hơn nói, “Nhưng mà… đêm mai… đêm mai… Không phải anh hẹn Lễ tổng ăn cơm à…?”
Đỗ Mạn Hoài lạnh lùng nhếch môi: “Đúng, ăn cơm ấy mà, nhiều người sẽ náo nhiệt.”
Sắc trời lờ mờ, đèn đường sáng tỏ, chiếu ra một con đường hẹp sâu thẳm.
Một chiếc xe màu đen chạy qua, Bạch Duy Minh bước xuống xe, trên người mặc âu phục làm riêng thẳng thớm, tóc chải lên, chân đi giày da thủ công, trong tay xách theo hai hộp nộm da cá.
Tại sao phải xách nộm da cá?
Bởi vì Bạch Duy Minh muốn ăn à?
Không.
Là vì Dung Quân Tiện muốn ăn.
Dung Quân Tiện làm tổ trong nhà Bạch Duy Minh, miệng phàn nàn: “Hôm nay đến nhà hàng kia vừa đắt vừa ăn không ngọn, lại còn ít. Tôi sắp chết đói rồi.”
“Vậy tôi nấu bát mì cho cậu ăn?” Bạch Duy Minh hỏi.
“Không muốn ăn mì.” Dung Quân Tiện từ chối, hồi lâu lại nói, “Tôi muốn ăn nộm da cá.”
Bạch Duy Minh định nói “Muộn thế này đi đâu tìm nộm da cá cho cậu”, nhưng nhìn đồng tử sáng long lanh của Dung Quân Tiện, lại biến thành “Tôi lái xe đến phố ăn đêm tìm xem.”
Dung Quân Tiện đợi ở nhà một lúc lâu, thấy Bạch Duy Minh trở về, giống như gặp được chúa cứu thế, ôm da cá ăn như gió cuốn. Bạch Duy Minh cũng mệt lắm, anh mặc đồ Tây, mới trở về từ Tứ Mi, lại thấy Dung Quân Tiện cuộn người giống như con mèo đói, lại phải ra ngoài mua đồ ăn, một khắc cũng không được nghỉ.
nộm da cá