Minh Tinh Pr

Chương 36: Chương 36




Hội trưởng Tuyên trên đường vất vả, trong vòng một ngày xuyên qua hơn nghìn cây số sông núi, hồ nước và dòng sông, đi tới trước mặt người mình thích.

Anh ta há to miệng, chỉ có thể nói một câu —— cậu khỏe không.

Từ ngữ nghèo như thế, miệng dốt như thế, lưỡi vụng như thế.

Quả thực là khiến người ta phiền muộn.

Dung Quân Tiện nhanh chóng thoát khỏi kinh ngạc, cười nói: “Tôi rất khỏe! Sao anh lại tới đây?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Tôi tới gặp cậu một lát được không.”

Mặt Dung Quân Tiện lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ đặc biệt đến gặp tôi?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Ở đây cũng có doanh nghiệp cần khảo sát.”

“Đến đây làm việc còn nhớ tôi à?” Dung Quân Tiện cười nói, “Đúng là có lòng!”

Hội trưởng Tuyên nói: “Nghe nói cậu bị bỏng. Tôi muốn hỏi xem cậu khỏi chưa.”

Dung Quân Tiện bỗng cảm thấy kỳ lạ: “Anh cũng nghe nói rồi à?”

“Ừ. Kỳ lạ lắm hả?”

“Tất nhiên,” Dung Quân Tiện cười, “Hội trưởng Tuyên thấy thế nào cũng không giống người sẽ quan tâm tin đồn của minh tinh!”

Hội trưởng Tuyên lại không phản bác được.

Anh ta lại không quá quan tâm đến tin đồn của minh tinh.

Anh ta chỉ quan tâm Dung Quân Tiện mà thôi.

Dung Quân Tiện lại nói: “Vậy anh đến gặp tôi? Lúc nào thì về?”

“Về”? Hội trưởng Tuyên hơi bất ngờ: Anh ta vừa tới mà, sao Dung Quân Tiện đã bảo anh ta về?

Dung Quân Tiện nói: “Không phải anh muốn khảo sát doanh nghiệp à?”

Hội trưởng Tuyên ngớ ra, lại nói: “Hai ngày sau lại đi xem cũng không muộn.”

“Vậy anh ngồi ở chỗ làm việc trước đi.” Dung Quân Tiện áy náy, “Tôi vẫn còn một cảnh phải quay, quay xong cùng nhau ăn cơm nhé?”

“Ừ.” Hội trưởng Tuyên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Dung Quân Tiện dẫn hội trưởng Tuyên vào phim trường. Dung Quân Tiện cũng không giới thiệu lai lịch của hội trưởng Tuyên với người khác, chỉ nói là bạn bè. Dù sao, hội trưởng Tuyên làm người cũng rất khiêm tốn, không thích rêu rao thân phận của mình ở khắp nơi. Thậm chí anh ta nói với Dung Quân Tiện: “Tôi thích nhất là sống ở một hơi không ai biết tôi, không ai cần phải để ý đến tôi, cũng không cần đến lấy lòng tôi.”

Dung Quân Tiện cũng cảm thấy như vậy, cười nói: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Trước kia, hội trưởng Tuyên mà Dung Quân Tiện nhìn thấy đều ăn mặc rất trang trọng, âu phục giày da. Nhưng lần này, hội trưởng Tuyên đi riêng, cũng không ăn mặc trang trọng, chỉ mặc áo ca rô, quần thường, vừa xuống xe lửa, tóc chưa chải, cả người thoạt nhìn cũng không có “Phong cách tinh anh” trước đó, nhưng nom lại trẻ hơn nhiều so với lúc “Phong cách tinh anh”, như thanh niên vừa tốt nghiệp.

Người trong phim trường đều không kìm lòng được bí mật quan sát “Người bạn của Dung Quân Tiện”.

“Nói ra, anh Quân Tiện vui vẻ cả ngày, nói có bạn sẽ đến, chẳng lẽ là người này?” Thợ trang điểm nhỏ giọng bàn luận.

“Xem ra là đúng rồi,” Một thợ trang điểm khác nhỏ giọng nói, “Nếu có một anh đẹp trai như thế chạy tới rừng núi hoang vắng thăm tôi, tôi có thể vui vẻ hơn nửa năm!”

“Bà có được điều kiện ngoại hình như anh Quân Tiện trước đã rồi hẵng nói.”

“Tôi phải có điều kiện ngoại hình như anh Quân Tiện, tôi còn phải trang điểm cho người ta à?”

“…”

Trong khi mọi người nhỏ giọng thảo luận, Dung Quân Tiện đã quay xong. Cậu đi ăn cơm cùng hội trưởng Tuyên. Gần đây cũng không có quán nào ngon, Dung Quân Tiện chỉ có thể chiêu đãi hội trưởng Tuyên đến nhà xe của mình ăn thức ăn ngoài.

Hội trưởng Tuyên cũng không tỏ vẻ gì, cúi đầu ăn ngay. Dung Quân Tiện lại hỏi: “Có ăn không quen khẩu vị ở đây không?”

“Không đâu.” Hội trưởng Tuyên trả lời.

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Bình thường anh đều ăn của ngon vật lạ nhỉ?”

Hội trưởng Tuyên đáp: “Không thể. Nếu như thế, purine (hợp chất hữu cơ) sẽ quá cao.”

“À…” Dung Quân Tiện ho khan hai tiếng, lại gắp một miếng đồ ăn.

Hai người im lặng ăn xong bữa cơm. Sau khi Dung Quân Tiện bảo trợ lý dọn dẹp bàn ăn, quay đầu nhìn hội trưởng Tuyên, thấy hội trưởng Tuyên vẫn cúi đầu ngồi. Dung Quân Tiện cảm thấy nghĩ không ra: Lúc hội trưởng Tuyên ăn cơm không hay nói chuyện, ăn xong rồi cũng không nói chuyện, xem ra không có ý gì, nhưng không có ý muốn đi…

Dung Quân Tiện lúng túng ngồi đối diện hội trưởng Tuyên: “Khụ khụ…”

Hội trưởng Tuyên hình như cũng cảm thấy yên lặng thế này hơi kỳ, bèn mở miệng nói chuyện: “Tôi đã xem ‘Năm xưa’ của cậu rồi.”

“Hả?” Dung Quân Tiện hơi bất ngờ, “Anh mà cũng xem hả?”

“Không phải cậu bảo tôi xem à?” Hộ trưởng Tuyên cũng cảm thấy bấy ngờ.

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi…” Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, lại hỏi, “Vậy anh cảm thấy sao?”

“Tôi xem không hiểu.”

“…” Dung Quân Tiện ho khan hai tiếng, nói, “Phim văn nghệ mà, không dễ hiểu cũng là bình thường.”

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Ừ, trên mạng cũng nói thế, cho nên tôi lại xem ‘Tăng Phàm Truyện"”.

“Anh xem ‘Tăng Phàm Truyện’?” Dung Quân Tiện hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hình ảnh hội trưởng Tuyên xem phim truyền hình đấu đá kém thông minh một cách nghiêm trang, “Xem hết rồi? Xem hiểu không?”

“Xem hết rồi, xem hiểu.”

Dung Quân Tiện hỏi: “Cảm thấy sao?”

Hội trưởng Tuyên đáp: “Cảm thấy là phim thối nát.”

“…”

Nói cũng là lời nói thật.

Dung Quân Tiện lúng túng cười ha ha.

Hội trưởng Tuyên cũng hơi xấu hổ, rót một cốc nước, đưa cho Dung Quân Tiện: “Uống ít nước ấm đi.”

Dung Quân Tiện nhận lấy cái cốc, nói: “Cảm ơn…” Dung Quân Tiện nhấp một ngụm nước ấm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hỏi: “Thời gian cũng không còn sớm. Anh có muốn về khách sạn trước không?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Vậy tôi kêu thư ký đón tôi.” Nói xong, hội trưởng Tuyên ra khỏi nhà xe, cầm điện thoại trò chuyện với thư ký: “Tôi chuẩn bị về từ chỗ Dung tiên sinh. Cậu tới đón tôi đi.”

Thư ký nói: “Hội trưởng, thật ra anh có thể nói với Dung tiên sinh tôi không có thời gian đến, đường núi gập ghềnh, chỗ này cách khách sạn xa quá, hỏi Dung tiên sinh có thể ở tạm một đêm ở chỗ cậu ấy không?”

Hội trưởng Tuyên hơi ngẩn ra, nói: “Nhưng tại sao tôi phải nói vậy chứ?”

“… Ừ ờm…” Giọng thư ký hơi ngập ngừng, hình như đang suy nghĩ xem giải thích thế nào.

Hội trưởng Tuyên lại phục hồi tinh thần, đáp: “Tôi hiểu rồi, đó là tạo càng nhiều cơ hội để ở riêng, đúng không?”

“Đúng rồi!” Thư ký thở phào, “Hội trưởng lanh trí ghê!”

Hội trưởng Tuyên cũng cảm thấy mình lanh trí, cũng tỏ vẻ đồng ý: “Ừ, đúng.”

Thế là, hội trưởng Tuyên quay đầu trở lại nhà xe, dùng trí nhớ cực tốt của anh ta lặp lại lời nói của thư ký: “Thư ký nói cậu ta không có thời gian đến, đường núi gập ghềnh, chỗ này cách khách sạn xa quá, bảo tôi ở một đêm ở chỗ cậu.”

Dung Quân Tiện ngạc nhiên: “Thư ký của anh giỏi nhỉ.”

Hội trưởng Tuyên cũng cảm thấy thư ký nhà mình rất giỏi, cũng tỏ vẻ đồng ý: “Ừ, đúng.”

Dung Quân Tiện tỏ ý thông cảm với hội trưởng Tuyên, gãi đầu một cái, nói: “Có thể, chỗ tôi rất rộng. Thật ra bình thường ngủ một mình cũng hơi sợ, có người ở cùng tôi cũng không tệ.”

Hội trưởng Tuyên nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên, thấy bên ngoài trăng sáng sao thưa, nhìn từ xa ánh trăng có quạ gáy xám bay qua, cảnh sắc thật sự yên tĩnh âm u, trong đêm giá rét có cảm giác lạnh lẽo.

Dung Quân Tiện mở TV, trong đó đang chiếu “Tăng Phàm Truyện”.

Tăng Phàm trong TV khóc lóc nói: “Cầu xin người —— Hoàng thượng —— ”

Nữ hoàng đến tức giận nói: “Ngươi cái đồ đàn ông không tuân thủ nữ tắc!” Sao đó, nữ hoàng đế đánh một bạt tai lên mặt Tăng Phàm.

Tăng Phàm khóc không thành tiếng.

Hội trưởng Tuyên xem hình ảnh, ấn đường cau lại.

Dung Quân Tiện cười hỏi: “Có phải là anh định hỏi kịch bản này sao lại kỳ lạ như vậy?”

“Không,” Hội trưởng Tuyên lắc đầu, nhìn Dung Quân Tiện, “Tôi muốn hỏi mặt của cậu có đau không.”

“Hở?”

Hội trưởng Tuyên sờ sờ gò má: “Nếu quay phim bị bạt tai, có đau không?”

Dung Quân Tiện lắc đầu nói: “Nếu quay với nữ hoàng đế thì không. Cô ấy rất biết đối diễn như thế nào. Người khác thì khó nói.” Nói đoạn, Dung Quân Tiện nghĩ tới lục đục ở phim trường với Dương Thụ Hi và Thạch Gia Ý, lại lải nhải: “Tôi chọc vào rất nhiều người, có người nhìn tôi khó chịu, sẽ đặc biệt mượn cơ hội quay phim để báo thù. Có người tát tôi, cũng có người hắt nước nóng vào tôi, cũng là thường thấy.”

Hội trưởng Tuyên rất kinh ngạc: “Đáng sợ vậy?”

“Không, không đáng sợ.” Dung Quân Tiện lắc đầu, cười nói, “Tôi không sợ tí nào.”

Hội trưởng tuyên nói: “À.”

Dung Quân Tiện tự cảm thấy chủ đề cũng coi như đi đến cuối cùng rồi, tằng hắng hai tiếng, điện thoại cũng đổ chuông, là Bạch Duy Minh gửi tin nhắn, hỏi cậu chuyện công việc. Mặc dù chỉ là công việc, nhưng Dung Quân Tiện vừa nhìn thấy ba chữ “Bạch Duy Minh” đã hết sức phấn khởi, khóe miệng cũng vểnh lên.

Hội trưởng Tuyên hỏi: “Là tin tốt gì à?”

Dung Quân Tiện cười một tiếng, nói: “Không, là Bạch tiên sinh...”

“Bạch tiên sinh là ai?” Hội trưởng Tuyên hỏi, “Lần trước cậu đã nhắc tới anh ta, nói anh ta trả dù.”

“À, anh ấy tên là Bạch Duy Minh, cũng quen biết Liên Xuân Huyên.” Dung Quân Tiện nói, “Anh biết anh ấy không?”

“Bạch Duy Minh.” Hội trưởng Tuyên trầm ngâm, “Là người làm quan hệ công chúng à?”

“Đúng, đúng, chính là anh ấy.” Dung Quân Tiện gật đầu.

Hội trưởng Tuyên gật đầu: “Biết.”

Dung Quân Tiện cũng tò mò: “Sao các anh biết nhau được?”

Hội trưởng Tuyên trả lời: “Từng học cùng trường, anh ấy là đàn anh của tôi. Về sau, anh ấy không tiếp tục đào tạo chuyên sâu, chuyển sang làm quan hệ công chúng, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”

Dung Quân Tiện kinh ngạc: “Vậy các anh còn quen biết từ lâu à?”

“Ừ.” Hội trưởng Tuyên gật đầu, “Coi như vậy.”

“Có tình bạn không?”

“Có.” Hội trưởng Tuyên gật đầu.

Hội trưởng Tuyên cũng nhìn vào tình nghĩa đã từng cùng trường, đồng ý với Bạch Duy Minh đi gặp Liên Xuân Huyên mấy lần. Nhưng Liên Xuân Huyên đối nhân xử thế, nói năng đều khiến hội trưởng Tuyên không làm sao có hứng giao thiệp được.

Hội trưởng Tuyên lại nói: “Lúc trước Bạch Duy Minh là một đàn anh rất tốt, đối xử với hậu bối rất thân thiện. Tôi từng được anh ấy giúp đỡ và hướng dẫn. Bởi vậy rất kính trọng anh ấy.”

“Thì ra quan hệ của các anh tốt vậy à!” Dung Quân Tiện rất bất ngờ.

Dung Quân Tiện mở cuộc gọi video như thường lệ, kết nối với Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh cười hỏi cậu: “Hôm nay thế nào?”

Dung Quân Tiện có vẻ rất vui: “Anh chắc chắn không ngờ được, ai đến tham ban tôi!”

Bạch Duy Minh chỉ nói: “Ồ? Có người tham ban? Là ai?”

Dung Quân Tiện kéo hội trưởng Tuyên vào ống kính: “Anh xem! Có kinh ngạc không? Có bất ngờ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.