Bạch Duy Minh cũng hơi dở khóc dở cười: “Ông chủ Dung, cậu dạy rất đúng. Lần tới tôi chắc chắn để ý gấp đôi!”
Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh cúi đầu nghe theo như vậy, cũng đủ hài lòng rồi, tay cầm đũa gắp một miếng bào ngư to bỏ vào trong bát của Bạch Duy Minh, cười nói: “Anh biết là tốt! Nhưng mà, lần này tạm thời hưởng thụ cho đã đi!”
Bạch Duy Minh cười đồng ý.
Sau khi hai người ăn xong thì xuống xe, đến bên hồ tản bộ tiêu thực. Lại thấy nước xanh dập dềnh, núi xanh rõ mồn một, nước hồ xanh biết phản chiếu biển mây chìm nổi. Phong cảnh tráng lệ lại không mất ngụ ý.
Bạch Duy Minh nhìn non xanh nước biếc này, nói: “Đúng là phòng cảnh đẹp. Ánh mắt của đạo diễn Mai Mân rất độc đáo. Ngay từ đầu còn nói chọn nơi không có tiếng tăm gì như thế này, thật ra rất phù hợp.”
“Chính vì không có tiếng tăm gì mới tốt.” Dung Quân Tiện nói, “Đây mới là yên tĩnh… Anh cũng hưởng thụ thêm đi, đợi khi phim của chúng tôi chiếu lên rồi, nơi đây sẽ không yên tĩnh nữa, chắc chắn sẽ biến thành điểm du lịch. Đến lúc đó muốn ngắm phong cảnh như này cũng bị mất, thật sự lại đến, cũng chỉ có thể ngắm rất nhiều đầu người.”
Bạch Duy Minh gật đầu bảo: “Đúng thế.”
Dung Quân Tiện đứng ở đó, nhìn mặt hồ rực rỡ, sườn núi xanh biết lành lạnh. Hoa dại rải rác, một cơn gió thổi tới, da thịt cũng lạnh. Nhưng Dung Quân Tiện cúi đầu nhìn bóng người trên mặt hồ lững lờ dập đờn —— đó là Bạch Duy Minh, trong lòng lại không nỡ rời đi ngay lập tức, yên lặng chịu rét, trong lòng lại nóng bỏng.
Hai người trong hồ nước tạm thời cũng không động, chỉ thấy gió lạnh lướt qua, mặt hồ nổi lên từng vòng gợn sóng.
Bạch Duy Minh chợt vươn tay ra, hướng về phía bả vai Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện giật mình, lại không nhúc nhích, quay mặt sang nhìn Bạch Duy Minh, lại thất ngón tay thon dài của Bạch Duy Minh nhẹ nhàng lướt qua, chỉ hất một bông tuyết trên bả vai Dung Quân Tiện xuống.
“Ô.” Dung Quân Tiện hơi kinh ngạc, “Tuyết rơi rồi?”
Lại ngẩng đầu lên, tuyết mịn ào ào rơi xuống từ trên trời, một số chưa kịp rơi xuống đất, đã tan ra trong cơn gió nhẹ.
“Mau trở về đi.” Bạch Duy Minh nói, “Nhiệt độ giảm xuống, sợ là sẽ lạnh.”
Hai người lững thững trở về, lại thấy tuyết rơi ngày càng dày, đập lên vai lên mặt hai người. Bạch Duy Minh sợ Dung Quân Tiện sẽ bị lạnh ốm, bèn cởi áo gió lớn, hai tay nâng lên, giơ trên đầu hai người, nói; “Lại gần chút đi, tôi chắn tuyết cho cậu.”
Dung Quân Tiện cúi đầu thấp người, chui xuống dưới áo gió, lại cũng hơi xấu hổ, lưng cậu và cơ thể của Bạch Duy Minh có một khe hở nhỏ, giống như duy trì phạm vi an toàn. Nhưng cánh tay Bạch Duy Minh nháy mắt vòng trên vai Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện lập tức bị vây trong hơi thở ấm áp của Bạch Duy Minh, lại không thấy lạnh nữa.
Thế này rất hài hòa, như ôm, cũng không phải ôm.
Cơn gió mang theo tuyết thổi lên mặt, Dung Quân Tiện cũng không thấy lạnh.
Dung Quân Tiện còn muốn đi xa chút nữa với Bạch Duy Minh như thế này, nhưng ban đầu sau khi ăn xong bọn họ đi tản bộ cũng không bao xa, chẳng mấy chốc đã trở về nhà xe.
Bạch Duy Minh đóng cửa nhà xe lại, giơ áo gió lên, giũ hạt tuyết trên sợi tổng hợp chống thấm nước xuống, sau đó vừa treo áo gió lên, vừa hỏi: “Ông chủ Dung, có lạnh không?”
“Cũng được.” Dung Quân Tiện điều chỉnh nhiệt độ trong xe, lại hỏi, “Bạch tiên sinh lạnh không?”
Bạch Duy Minh đáp: “Không lạnh. Không tin, cậu xem ——” Bạch Duy Minh chợt vươn tay ra, cầm đầu ngón tay Dung Quân Tiện: “Có ấm không?”
Lỗ tai Dung Quân Tiện đỏ bừng.
“Ôi,” Bạch Duy Minh vuốt vuốt đầu ngón tay cóng đến đỏ bừng của Dung Quân Tiện, “Nhưng cậu lạnh.” Nói đoạn, Bạch Duy Minh để tay Dung Quân Tiện trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa ấm.
Đầu ngón tay Dung Quân Tiện thật sự lạnh, nhưng mặt đã sắp nóng cháy.
“Cảm ơn…” Dung Quân Tiện cúi đầu. Cậu cảm thấy mình nên rút tay về, nhưng lại cảm thấy không nên, nghĩ đi nghĩ lại, coi như kệ đi, mặc cho Bạch Duy Minh xoa nắn.
Bạch Duy Minh lại nói: “Không ngờ thời tiết này không khéo như thế, còn có tuyết rơi, không biết có ảnh hưởng đến việc quay phim của các cậu không?”
“Bọn họ có xem dự báo, hôm nay quay phim trong lều.” Dung Quân Tiện đáp, “Nhưng nếu như mấy ngày liên tục có tuyết lớn, vậy thì khó nói.”
“Cũng không sợ, đạo diễn Mai Mân tự nhiên sẽ sắp xếp tốt.” Bạch Duy Minh nói, “Cậu làm diễn viên không cần lo lắng.”
Dung Quân Tiện lại cười: “Tất nhiên ông ấy sắp xếp tốt, ông ấy là đạo diễn mà. Chúng tôi làm diễn viên không cần lo lắng, nhưng thật ra cũng chính là yên lòng làm đạo cụ.”
“Đạo cụ?”
“Ừ, mặc dù đạo diễn tôn trọng mọi người, nhưng tất cả đạo diễn đến trạng thái làm việc, nhìn diễn viên chả khác gì nhìn đạo cụ. Chúng tôi đều là công cụ mà thôi.” Dung Quân Tiện thở dài, “Thi thoảng sẽ cảm thán như vậy. Làm diễn viên, thật ra không có nhiều quyền tự chủ.”
Bạch Duy Minh hỏi: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn làm đạo diễn?”
Dung Quân Tiện lắc đầu: “Đạo diễn bộ phim là một công trình lớn, tôi lại không có bản lĩnh đi ôm công việc đó.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Đầu năm nay, ai cũng có thể làm đạo diễn.”
Dung Quân Tiện lại kỳ cục, nói: “Sao anh nói như đúng rồi thế, giống như tôi muốn làm đạo diễn thì có thể làm được ấy?”
“Đúng vậy,” Bạch Duy Minh nhìn Dung Quân Tiện, nói một cách nghiêm túc, “Cậu muốn làm gì, nói với tôi một tiếng, chỉ cần không phải hái mặt trăng trên trời, tôi luôn có thể làm được cho cậu.”
Lời này nói rất nghiêm túc, Dung Quân Tiện nghe được trong lòng lại mập mờ cực kỳ, lại hơi túng lúng, hoảng sợ không biết nên trả lời thế nào nên mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
Bạch Duy Minh hỏi: “Sao lại ho? Có phải cảm lạnh rồi không?”
“Không, không có.” Dung Quân Tiện vuốt vuốt trán.
Bạch Duy Minh vươn tay ra, xoa nhẹ thái dương Dung Quân Tiện, chỉ nói: “Hơi nóng.”
Ban đầu còn tốt, bị Bạch Duy Minh tỉ mỉ xoa nhẹ như thế, mặt Dung Quân Tiện thật sự là nóng càng thêm nóng, có thể luộc trứng gà ấy chứ.
“Không có ——” Dung Quân Tiện lo sợ không yên quay đầu đi, “Chắc không có…”
Bạch Duy Minh khuyên: “Cậu đi tắm nước nóng trước, thay bộ quần áo ở nhà ấm áp rồi lại nói.”
Dung Quân Tiện nghe thấy có thể rời đi trốn chạy, vội vàng đồng ý, hấp ta hấp tấp đi tắm rửa.
Thấy Dung Quân Tiện lên phòng tắm tầng hai, Bạch Duy Minh cũng lên, tự ý nâng vali hành lý của mình lên phòng ngủ tầng hai, càng dứt khoát mở hành lý ra, đường hoàng treo quần áo ở nhà của mình bên cạnh quần áo của Dung Quân Tiện, như thể lẽ ra phải thế này.
Bạch Duy Minh ngó ra ngoài cửa sổ nhìn sắc trời, rồi bảo mấy người đầu bếp: “Thời tiết không tốt, thừa dịp bây giờ tuyết chưa lớn, mọi người mau xuống núi về khách sạn đi.”
Đợi Dung Quân Tiện tắm rửa xong đi ra, Bạch Duy Minh tiến lên, nói: “Thời tiết không tốt, bây giờ tuyết lớn quá, tôi không xuống núi về khách sạn được.”
Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Vậy, vậy đêm nay anh ở tạm chỗ tôi một đêm đi?”
“Thế cũng được.” Giọng điệu của Bạch Duy Minh có vẻ hơi miễn cưỡng.
Dung Quân Tiện đi vào phòng ngủ, nhưng thấy một bộ đồ mặc ở nhà xa lạ treo bên cạnh quần áo mình, trên mặt lại nóng lên, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy Bạch Duy Minh vui mừng tự đắc sắp xếp hành lý.
Dung Quân Tiện đang định hỏi: Bạch tiên sinh sao anh mang cả vali lên núi?
Lại không ngờ, Bạch Duy Minh lấy một chiếc khăn choàng cashmere rất to từ trong vali ra, choàng lên người Dung Quân Tiện, lại hỏi: “Ấm không?”
Dung Quân Tiện như tắm gió xuân, lập tức quên sạch, ngơ ngác gật đầu.
Dung Quân Tiện cũng hơi mệt mỏi nên vùi ở trên giường, khoác chiếc khăn choàng cashmere kia. Bạch Duy Minh nấu một cốc trà gừng âm ấm cho cậu, đưa tới bên giường.
Dung Quân Tiện nhận trà gừng, nói: “Anh cũng uống đi.”
Bạch Duy Minh nói: “Cùng uống.”
Nói đoạn, Bạch Duy Minh nâng các cốc tinh xảo, chạm cốc với Dung Quân Tiện, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Dung Quân Tiện uống trà gừng, trong người ấm áp, lại nói: “Thời tiết hôm nay bất chợt thế này, cũng quá bực mình, hy vọng hai ngày sau có thể hết.”
Bạch Duy Minh nói: “Vừa hay cậu cũng nghỉ ngơi được hai ngày. Hôm nay tôi đi xem một lát, lịch trình của cậu cũng xếp quá đầy rồi, cũng mệt người quá.”
“Lịch trình nhiều chứng tỏ phim của tôi nhiều, không phải chuyện tốt ư?” Dung Quân Tiện chớp chớp mắt, “Tôi lại lo thời tiết ảnh hưởng đến anh. Công việc của anh không quan trọng chứ? Có vội về Hoa Âm không?”
“Tất nhiên công việc quan trọng.” Bạch Duy Minh đáp, “Nhưng cậu chính là công việc của tôi.”
Dung quân Tiện cầm quai cốc, cười như không cười nhìn Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh nói: “Cậu uống hết chưa? Tôi đi rửa cốc.”
Dung Quân Tiện đưa cái cốc không cho Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh nhận cái cốc, xuống phòng bếp ở tầng một rửa cốc. Rửa cốc xong, Bạch Duy Minh lại lấy hoa quả mình mang tới, cắt xong bỏ vào đĩa bưng lên lầu.
Bạch Duy Minh bưng đĩa trái cây đến phòng ngủ, lại thấy Dung Quân Tiện đang ôm điện thoại gửi tin nhắn.
Giọng điệu Bạch Duy Minh như tùy ý hỏi: “Ai vậy?”
Dung Quân Tiện cũng tùy ý đáp: “Là hội trưởng Tuyên.”
“Nói chuyện gì vậy?” Bạch Duy Minh nói càng có vẻ tùy ý tự nhiên.
Dung Quân Tiện lại đáp: “Anh ta nói với tôi nhiệt độ giảm rồi, kêu tôi mặc nhiều quần áo, uống nhiều nước ấm.”
Bạch Duy Minh nói: “Cực khổ cậu ta nhọc lòng, nói với cậu ta, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Dung Quân Tiện gửi đi: “Bạch tiên sinh cũng ở chỗ tôi, bị tuyết nhốt nè. Anh ấy sẽ chăm sóc tôi thật tốt.”
Hội trưởng Tuyên nhận được tin nhắn, quả nhiên yên tâm: “Ừ, anh Bạch là người chu đáo, nhiệt tình, nhất định có thể chăm sóc tốt cho Dung tiên sinh.”
Bởi vậy, hội trưởng Tuyên nhắn lại cho Dung Tiện Tiện: “Ừ.”
Bạch Duy Minh tiện tay cầm điện thoại của Dung Quân Tiện đi, đặt ở đầu giường, dùng giọng điệu như bề trên dạy dỗ: “Đừng chơi điện thoại trên giường.”
Dung Quân Tiện phì cười: “Lời này sao nghe giống như người già vậy.”
Bạch Duy Minh trông cũng không giận, nói: “Đúng là tôi già hơn cậu.”
Dung Quân Tiện ngẩn ra, nhìn mặt Bạch Duy Minh.
Dĩ nhiên là Dung Quân Tiện trẻ tuổi, chừng hai mươi, rất nhiều người ở vào tuổi của cậu còn chưa bắt đầu làm việc đâu. Huống hồ, Dung Quân Tiện đẹp tự nhiên, lại biết chăm sóc, biết cách ăn mặc, nhìn như mười tám tuổi, thanh xuân tràn trề, tinh thần phơi phới. Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh, cũng không nhìn ra sơ hở của tuổi tác trên mặt Bạch Duy Minh, bởi vì Bạch Duy Minh trông vẫn được dưỡng tốt, làn da nhẵn nhụi, không có nếp nhăn. Nhưng mặc dù như thế, mọi người vẫn liếc mắt là có thể nhận ra, Bạch Duy Minh không phải là một thanh niên. Có lẽ là phong thái kia, hoặc là ánh mắt kia.
Tuổi tác không ăn mòn tướng mạo của Bạch Duy Minh, nhưng lại rèn luyện tâm chí của anh.
Bởi vậy, cảm giác từng trải và có kinh nghiệm đều lộ ra trong mỗi động tác giơ tay nhấc chân, ánh mắt cười nói.
Tất nhiên Dung Quân Tiện không phải người cùng trang lứa với Bạch Duy Minh.
Cho dù phải, về mặt tuổi tác, bản thân cậu cũng không sánh được với Bạch Duy Minh. Ước chừng, Bạch Duy Minh ở tuổi đôi mươi cũng sẽ lõi đời, thông minh, lại hấp dẫn hơn những người đồng lứa.
Dung Quân Tiện bỗng nhiên rầu rĩ không vui, lại hỏi: “Vậy anh có cảm thấy tôi rất ấu trĩ không?”
Bạch Duy Minh lại hỏi: “Vậy cậu có cảm thấy tôi rất già không?”
Dung Quân Tiện phì cười: “Cũng không đến mức đó! Tôi thấy anh nhiều lắm là hơn tôi mười tuổi.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Còn chưa đủ à? Dựa theo định nghĩa xã hội, năm mươi tuổi cũng là tráng niên. Khi cậu năm mươi tuổi, tôi đã sáu mươi rồi, sáu mươi chính là già nua.”
“Nói cái này làm gì?” Dung Quân Tiện bảo: “Có thể sống đến lúc đó hay không còn chưa biết đâu.”
Bạch Duy Minh cũng vui vẻ cười một tiếng: “Đúng, cậu nói rất đúng.”
Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh ít khi cười vui vẻ đến vậy, bèn nói: “Anh cười tôi nói chuyện ngây thơ?”
“Không, không phải thế.” Bạch Duy Minh thu lại nụ cười, “Tôi không cảm thấy cậu nói chuyện ngây thơ, tôi cảm thấy cậu nói lời này rất thông suốt.”