Phương Đinh Lan Chử là một trong tám danh lam thắng cảnh ở địa phương, du khách như dệt cửi trong bất kỳ thời tiết gì.
Từ khi nổi tiếng đến nay, nếu không phải hoạt động công việc, Dung Quân Tiện chưa bao giờ đến những nơi có nhiều du khách đến vậy. Đây cũng là một cái giá cho việc nổi tiếng!
Đây coi như là lần đầu tiên từ khi Dung Quân Tiện nổi tiếng tự mình đến khu danh lam, tâm trạng lại hơi rạo rực. Nhưng phần rạo rực này, nhiều hơn là bắt nguồn từ người bên cạnh.
Là Bạch Duy Minh dẫn cậu đi ngắm cảnh, đương nhiên khác biệt.
Bởi vì quá để ý đến lần hẹn này, trời còn chưa sáng Dung Quân Tiện đã rời giường, trong lòng nhảy bịch bịch, thật ra căn bản cũng ngủ không ngon, giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên đi chơi xuân.
Sớm tinh mơ cậu rời giường rồi rửa mặt trang điểm, nghiêm túc hơn lúc làm việc một chút. Dù gì, trong hoạt động công việc bình thường, cậu cũng trang điểm đến địa điểm, tạo hình giao cho người chuyên nghiệp quản lý, không nhọc bản thân hao tâm tổn trí. Nhưng hôm nay, cậu lại phải tự tạo hình, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Sớm biết thì dẫn ekip tạo hình tới rồi!
Cũng may, nói cho cùng cũng là minh tinh, chưa từng ăn thịt lợn cũng chưa từng thấy lợn chạy ư? Tạo hình ngày thường tự mình cũng có thể mày mò được, huống hồ đã đẹp trai sẵn, trang điểm đại cũng ra hình ra dáng, hơn hẳn vô số trên nhân gian.
Bạch Duy Minh mở cửa, vốn định đi tìm Dung Quân Tiện, lại thấy Dung Quân Tiện đang đứng trước cửa.
Tay Dung Quân Tiện treo trên chuông cửa, thấy Bạch Duy Minh bỗng nhiên xuất hiện, cũng kinh ngạc: “Khéo vậy? Tôi đang định tìm anh.”
Bạch Duy Minh cười nói: “Chào buổi sáng, Quân Tiện.”
“Ừm…” Dung Quân Tiện ngập ngừng, “Duy —— Duy Minh…”
Bạch Duy Minh giống như tùy ý khoác tay lên bả vai Dung Quân Tiện, nói: “Đi thôi.”
Dung Quân Tiện cảm giác được trọng lượng của cánh tay trên bả vai, đồng thời cũng không thể xem nhẹ sự thật sống lưng của mình dán vào nửa bên lồng ngực của Bạch Duy Minh. Bọn họ thế này… Thân mật quá rồi!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đàn ông trên đường bá vai bá cổ cũng rất nhiều, sao mình lại nghĩ nhiều vậy?
Bạch Duy Minh ôm bả vai Dung Quân Tiện, vừa đi về phía trước, vừa nói: “Cậu mang theo quần áo để thay không? Đêm nay chúng ta sẽ không về.”
“Đêm nay không về?” Dung Quân Tiện bối rối, “Tại sao?”
“Chẳng phải đã nói đêm nay phải đến chỗ Tuế Thích Vân à?” Bạch Duy Minh trả lời, “Nơi đó có tiệc, có lẽ phải đến sau nửa đêm, mà chúng ta chưa quen cuộc sống ở đây, không bằng ở lại qua đêm trong biệt thự của anh ta.”
Dung Quân Tiện nói: “Thế chỉ một đêm thôi mà, mặc kệ. Lười thu dọn. Ngày mai tôi sẽ vẫn mặc bộ quần áo này thôi.”
Bạch Duy Minh cười hỏi: “Đồ lót cũng không thay?”
Dung Quân Tiện đáp: “Vậy càng không cần phiến phức. Đợi lát nữa đến cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng một lần.”
Bạch Duy Minh nói: “Được.”
Trước tiên hai người đến cửa hàng tiện lợi dưới khách sạn. Dung Quân Tiện căn cứ vào thân phận của mình, cũng mặc kín đáo, chỉ sợ tiết lộ thân phận. Bạch Du Minh thấy cậu quý trọng thân phận như thế, bèn đề nghị: “Không thì cậu lên xe trước, tôi đi mua giúp cậu nhé.”
Mặt Dung Quân Tiện đỏ rần: “Sao có thể để anh mua… Đồ… Lót… cho tôi chứ… Tôi đã lớn thế này còn không thể mua à?”
Vậy cũng đúng.
Bên trong cửa hàng tiện lợi, nhân viện đứng bên cạnh kệ hàng sắp xếp hàng hóa, vừa quay đầu đã thấy hai người đàn ông đi tới. Một người trong đó mặc âu phục, cách ăn mặc rất tinh tế, trên người còn xịt nước hoa Cologne, có thể là một Gay. Người kia càng có dáng vẻ khả nghi, mặc chiếc áo khoác dài che kín mít, trên cổ quấn khăn, trên mặt đeo khẩu trang, cách ăn mặc không phải tội phạm truy nã thì là biến thái, nếu không phải nữa thì là xử nam lần đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi mua áo mưa.
Nhân viên hỏi: “Hoan nghênh ghé thăm, anh tìm gì ạ?”
“Đồ dùng vệ sinh ở đâu?” Nhân vật khả nghi đeo khẩu trang hỏi.
Nhân viên thầm nghĩ: Tui biết ngay mà!
Thế là, nhân viên tiện tay chỉ một cái: “Áo mưa ở trên quầy.”
Dung Quân Tiện lập tức đỏ bừng mặt, may mà đeo khẩu trang không lộ ra: “Tôi không cần cái đó.”
Nhân viên quan sát hai người đàn ông trước mắt: “Thật sao?”
Bạch Duy Minh gật đầu, nói: “Chúng tôi không cần cái đó.”
Nhân viên muốn nói “Vậy không an toàn đâu”, nhưng cũng nhịn xuống.
Dung Quân Tiện dứt khoát hỏi thẳng: “Xin hỏi đồ lót dùng một lần ở đâu?”
Cuối cùng nhân viên cũng dẫn Dung Quân Tiện đến đồ cậu cần. Đợi thanh toán xong, hai người lái xe đến công viên Phương Đinh Lan Chử. Công viên như Bạch Duy Minh nói, đang trong trạng thái đóng cửa. Nhưng một nhân viên tiếp đón bọn họ, dẫn họ vào trong vườn, dạo chơi xung quanh.
Cái gọi là đảo nhỏ là chữ “Đinh”, Phương Đinh này, tên như ý nghĩa là đảo nhỏ trong nước cỏ thơm um tùm. Bọn họ từ bên ngoài công viên đến Phương Đinh, cần ngồi thuyền nhỏ.
(Phương Đinh 芳汀: phương có nghĩa là hoa cỏ, đinh có nghĩa là bãi bồi)
Người chở đã ngồi ở mép thuyền đợi từ sớm, thuyền đang nổi lơ lưng trên bờ. Sợ khi du khách lên thuyền không đứng vững, người chèo định duỗi tay đỡ, lại thấy Bạch Duy Minh bước một chân vào trước, mặt khác chủ động duỗi tay đỡ Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện cầm tay Bạch Duy Minh, lại cảm thấy đốt ngón tay Bạch Duy Minh có lực, lòng bàn tay ấm áp.
Đợi sau khi Dung Quân Tiện ngồi xuống thuyền, tay đã được buông ra. Gió mát thổi tới, Dung Quân Tiện cảm thấy có phần mất mát buồn vô cớ.
Hai người chơi thuyền trong hồ, chỉ thấy gió mát chầm chậm thổi, mặt nước xanh biếc, màu sắc giống như cây liễu bên bờ mới nhú chồi non, càng làm nổi bật được trời xanh mây trắng, phong cảnh hấp dẫn. Người chở vừa chèo thuyền, vừa hát bài hát của ngư dân, tiếng hát vang vang, lại giống dòng nước chảy nhỏ giọt, rất êm tai.
Dung Quân Tiện nói với Bạch Duy Minh: “Người chở này vừa chèo thuyền còn có thể hát, thể lực cũng quá tốt rồi!”
Bạch Duy Minh cười nói: “Cậu không nhìn ra? Con thuyền này chạy bằng điện à? Chống sào, chỉ làm bộ dáng, thích hợp cho du khách quay chụp.”
“Thật hả?” Dung Quân Tiện nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện như thế, lại hỏi, “Vậy chẳng lẽ là hát giả ư?”
“Tất nhiên không phải!” Người chở ngừng hát, vội vàng giải thích, “Khách đừng nói vậy! Hát giả sẽ phạt tiền!”
Dung Quân Tiện vội vàng cười xin lỗi nói: “Đùa thôi, đùa thôi. Gần thế này, còn có thể không phân biệt được hát thật hay hát giả à? Ngược lại là giọng hát của anh rất hay, giống như CD.”
Hát xong một ca khúc, thuyền nhỏ đã cập bờ, hai người bước xuống thuyền lơ lửng, đến Đinh Châu trong nước. Trong Đinh Châu nở đầy phong lan, mặc lan, sắc xuân dạt dào, hương thơm nồng đậm.
Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện dạo chơi du xuân, cũng xem đủ phong cảnh. Chỉ là cảnh sắc tuy đẹp, nhưng xem nhiều cũng chán. Bạch Duy Minh thấy Dung Quân Tiện hơi mệt, bèn dẫn cậu đến một căn phòng trong Phương Đinh, lạy thấy trong căn phòng có đủ loại dụng cụ bằng gốm sứ, như xưởng thủ công.
Nhân viên bên trong cười nói: “Hai anh muốn làm thủ công cái gì?”
Dung Quân Tiện lại nghĩ đến bộ quần áo hôm nay mình mặc là hàng hóa đắt áp đáy hòm[1], ngày thường cũng không nỡ mặc, tạo hình cũng hao tâm tổn trí, vội nói: “Chẳng lẽ muốn nghịch bùn hả?”
[1] áp đáy hòm: món đồ cuối cùng, quý trọng nhất, bảo bối giữ nhà, tuyệt kỹ phòng thân
Bạch Duy Minh cười nói: “Thì ra Quân Tiện thích sạch sẽ, vậy thì không nặn bùn. Chúng ta chơi vẽ đĩa gốm đi.”
Nhân viên liền đưa tới hai đồ gốm làm phôi, cho hai người họ mỗi người một cái. Dung Quân Tiện ngồi bên bàn, thấy trên bàn đặt một đĩa bảng màu hình hoa hướng dương, bên trên là năm loại thuốc màu. Bên cạnh bảng màu thì bày biện một vài đá quý màu sắc sặc sỡ, hoặc là san hô, hoặc là Lazurite, hoặc có cái khác nhưng không biết tên. Dung Quân Tiện hỏi: “Tại sao đặt đá quý ở đây?”
“Đây là đá quý thuốc màu.” Nhân viên cười giải thích, “Những thuốc màu này đều dùng san hô, thủy tinh, lazurite mài ra, rất thiên nhiên.”
“Đá quý mài thuốc màu?” Dung Quân Tiện tắc lưỡi, “Thật ra tôi dùng acrylic cũng được rồi! Mau đổi đi. Cái đĩa này đắt đến nhường nào chứ.”
“Không sao.” Bạch Duy Minh đáp, “Đúng lúc chúng ta vẽ một cái tặng cho Tuế lão gia, dù sao đến tay không cũng không tốt. Nếu muốn tặng quà, cũng phải thỏa đáng.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Cho nên, đây cũng trích từ kinh phí quan hệ công chúng ra à?”
“Đúng thế.” Bạch Duy Minh làm cậu yên tâm, “Đều là chi phí chung.”
Dung Quân Tiện chỉ nhỏ giọng nói: “Công ty các anh có một ngày sẽ bị anh phá hoại.”
Bạch Duy Minh cười: “Vậy tôi đổi ông chủ là được rồi.” Nói xong, lại cầm bút chấm thuốc màu, tùy ý vẽ lên chiếc đĩa. Dung Quân Tiện cũng cầm bút lông lên, vẽ lung tung, đợi vẽ xong, lại thấy chỉ là một quả táo to với trình độ vẽ đơn giản của trẻ con, quay đầu nhìn Bạch Duy Minh, trên đĩa lại là một đóa mặc lan thoát tục tươi mát.
Thật ra người so với người muốn chết, hàng so với hàng muốn ném!
Bạch Duy Minh lại nói: “Cái của cậu rất đẹp, Tuế lão gia chắc chắn thích.”
Dung Quân Tiện lại nghi hoặc, nói: “Có phải Tuế lão gia rất lớn tuổi không, thị lực có vấn đề?”
“Tuế lão gia không già, lớn hơn tôi mấy tuổi thôi.” Bạch Duy Minh cười đáp, “Nhưng anh ta thích thứ đơn giản.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Cho nên tôi phải tặng cái này cho anh ta?”
“Nhưng tôi lại không nỡ.” Bạch Duy Minh bưng cái đĩa do thợ vẽ làm, lại quý trọng giống như vật gì đó, lật qua lật lại quan sát, “Không thì tặng tôi đi.”
Dung Quân Tiện cười nói: “Được.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Vậy tôi cũng tặng cậu cái này.”
Vì vậy, hai người lại vẽ một cái đĩa khác, làm quà gặp mặt tặng cho Tuế lão gia. Đợi sau khi vẽ xong, nhân viên cầm ba cái đĩa đi, nói: “Chúng tôi phải cầm đi gia công, nung một lúc, đợi xong rồi, sẽ cho hai người mang về.”
Bạch Duy Minh lại hỏi: “Khi nào thì xong?”
Nhân viên cười nói: “Nhanh thôi, hai anh đi ăn cơm trước, đợi sau khi ăn xong chắc là được rồi.”
Thế là, Bạch Duy Minh lại cùng Dung Quân Tiện đến nhà hàng bên nước ăn cơm. Dung Quân Tiện vừa ăn cơm, vừa nhíu mày lại, nói: “Không phải anh nói hôm nay công viên nghỉ ngơi đóng cửa à? Sao vẫn có người chiêu đã chúng ta?”
Bạch Duy Minh nói: “Cậu là minh tinh lớn mà, đãi ngộ dĩ nhiên không thể tầm thường.”
Dung Quân Tiện nghe xong cũng không nói gì, còn tâm trạng thì rất tốt.
Sau khi hai người ăn cơm xong, nhân viên của xưởng thủ công quả nhiên đã mang đĩa đã nung xong đến cho hai người nghiệm thu. Dung Quân Tiện nhìn chiếc đĩa thực sự đã trở nên trơn bóng động lòng người, kéo theo quả táo to với nét bút đơn giản trông cũng đáng yêu sinh động. Dung Quân Tiện cười nói: “Tôi vẽ cũng đẹp phết chứ!”
Bạch Duy Minh cười nói: “Phải! Cho nên tôi thích.”
Dung Quân Tiện cầm cái đĩa mặc lan kia của Bạch Duy Minh lên, lại nói: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh vẽ đẹp hơn, bày ra nói là họa sĩ vẽ cũng có người tin.”
“Cái của tôi là như thợ thủ công rồi, giống như bên ngoài bày bán. Vẫn là cái của cậu đẹp, khiến người ta cảm thấy mới mẻ.” Bạch Duy Minh nói một cách chân thành.
Nhân viên cũng cười nói: “Cái này cũng đẹp” Nói đoạn, đưa lên cái thứ ba, chính là cái dự định tặng cho Tuế lão gia.
Cái tặng cho Tuế lão gia ấy, là một khuôn mặt cười (^-^) Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện mỗi người một nét vẽ nên. Bạch Duy Minh lại dùng vải sa tanh vàng sáng thêu Tô Châu gói chiếc đĩa này, bỏ vào trong hộp sơn đen mạ vàng, thật sự có ý nghĩa “lấy gùi bỏ ngọc”.
Cứ như thế, hai người dạo chơi ở Phương Đinh, rồi xách đĩa gốm đến chỗ ở của Tuế lão gia.
Tuế lão gia có bất động sản ở nhiều nơi, biệt thự ở Lan Chử cũng rất ít đến. Bởi vậy, ngày thường luôn vắng vẻ. Nhưng Tuế lão gia vừa đến, đã muốn chiêu đãi người, lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh tới muộn, khách khứa khác đến hết rồi, bọn họ mới đến. Lúc hai người vào nhà, đã thấy trong phòng đã là quần áo lộng lẫy, bạn bè ngồi đầy. Dung Quân Tiện đang lia mắt tìm kiếm xem ai giống Tuế lão gia tiếng tăm lừng lẫy, lại không ngờ rằng ánh mắt đụng phải oan gia —— Từ nhị thiếu bị cậu nện vào đầu.
xuân lan
mặc lan
Lazurite