Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh cũng đành phải sớm bỏ thuyền lên bờ, trở về khách sạn tụ hợp họp với đoàn đội, bàn bạc đối sách.
“Tôi không mua bảng xếp hạng.” Dung Quân Tiện cảm thấy rất vô tội, “Là các anh dùng tiền mua à?”
Vu Tri Vụ vội vàng lắc đầu: “Không phải ông chủ Dung nói không cần lo bỏ phiếu này ư? Sao chúng tôi lại không nghe lời ông chủ Dung?”
“Cũng đúng. Thoạt nhìn anh cũng không phải người sẽ làm việc dư thừa.” Dung Quân Tiện dừng một chút, lại nhìn Bạch Duy Minh, “Chẳng lẽ là anh?”
Bạch Duy Minh cũng cười: “Cho nên thoạt nhìn tôi giống người sẽ làm việc dư thừa?”
Dung Quân Tiện ngẩn người.
Một nhân viên khác cũng nói giúp: “Cho dù Bạch tiên sinh muốn mua, cũng sẽ không mua phiếu cấp thấp như thế. Loại này quá chói mắt, liếc mắt đã có thể nhìn ra.”
“Vậy là ai?” Dung Quân Tiện cau mày, “Ai yêu tôi đến vậy? Còn mua phiếu cho tôi?”
“Yêu cậu?” Bạch Duy Minh lắc đầu, “Tôi thấy là hận cậu mới đúng.”
Dung Quân Tiện ngớ người: “Hận tôi?”
Vu Tri Vụ cũng nói: “Đúng đấy, bị người khác nhìn ra thế này, có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của cậu. Nói không chừng còn ảnh hưởng đến bình chọn thị đế lần này đấy.”
Dung Quân Tiện nghe vậy lông mày nhíu chặt: “Cho nên, ý của các anh là, những phiếu này không phải ekip của tôi mua, là người khác mua cho tôi, mục đích là để mọi người cảm thấy tôi mua phiếu lên bảng xếp hạng, dễ bôi đen tôi?”
“Ừ.” Vu Tri Vụ nghiêm túc gật đầu: “Chuyện này rất có thể.”
Dung Quân Tiện kinh hãi, nói: “Người nào ác độc vậy? Đây chính là thật sự hận tôi mà… Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Bạch Duy Minh nói với Dung Quân Tiện: “Điều đầu tiên chúng ta cần làm đó là, để công chúng tin rằng không phải chúng ta mua phiếu.”
Dung Quân Tiện nói: “Vậy còn chờ gì? Nhanh chóng lên tiếng làm sáng tỏ đi!”
Bạch Duy Minh lại nói: “Lúc này, rốt cuộc có cần lên tiếng hay không, vẫn phải chờ bàn bạc. Cho dù lên tiếng, công chúng cũng chưa hẳn sẽ tin.”
Dung Quân Tiện thật sự bó tày toàn tập: “Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến cho người khác tin?”
Vu Tri Vụ cũng phát sầu: “Bây giờ chúng ta muốn chỉ lên trời thề, nói mình không mua, e rằng mọi người cũng sẽ không nghe. Chỉ sợ sẽ chế giễu dữ dội hơn!”
Bạch Duy Minh gật đầu: “Đúng là vậy.”
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Bạch Duy Minh nhấn rảnh tay, để mọi người cũng nghe được giọng của đối phương.
Người gọi là người phụ trách liên hoan phim truyền hình, anh ta nói luôn: “Các anh biết chuyện số liệu bầu chọn nam diễn viên được chào đón nhất có bất thường chưa?”
Lời này chính là hỏi vòng: Có phải các anh mua bảng xếp hạng không?
Bạch Duy Minh trả lời: “Chúng tôi cũng xem chủ đề nóng mới biết được.”
Lời này đáp vòng đó là: Không phải chúng tôi mua.
Cũng không biết người phụ trách ở bên kia có tin không, nhưng thái độ vẫn lịch sự: “Bên chúng tôi cũng đang tiến hành loại bỏ, phát hiện đúng là tồn tại tình huống số liệu khác thường. Rạng sáng hôm qua có số lượng lớn tài khoản ảo dùng máy đăng ký để đăng ký số lượng lớn tiến hành bỏ phiếu quy mô lớn. Điều này hiển nhiên không phải hành vi bình thường.”
Bạch Duy Minh hỏi lại: “Vậy những số liệu này đã loại bỏ rồi à? Là chỉ có Quân Tiện của chúng tôi có tình huống này, hay là nghệ sĩ khác cũng có?”
“Công ty khác cũng ít nhiều có chút, cũng không khoa trương như các canh.” Người phụ trách kể, “Chuyện này đã dẫn đến công chúng bàn tán sôi nổi, chúng tôi cũng không thể không trả lời.”
Bạch Duy Minh nghe thấy đối phương có ý trách cứ, bèn trả lời: “Tình huống này chúng tôi thật sự cũng không hiểu rõ. Dù sao, chúng tôi cũng có đầu óc, không cần phải làm thế.”
“Ha ha.” Người phụ trách như cười mà không phải cười, “Bây giờ là người xem có hứng thú, chúng tôi chắc chắn phải dẹp yên. Người xem có nghi ngờ, vậy chúng tôi chắc chắn phải đáp lại, Dù sao, buổi lễ của chúng tôi vẫn phải giữ sự uy tín, không thì năm sau sẽ không làm nổi, anh nói đúng không?”
Bạch Duy Minh đáp: “Tất nhiên. Vậy bên anh dự định làm thế nào để trả lời chuyện lần này?”
“Đương nhiên phải nói xin lỗi, nói số liệu bất thường, chúng tôi cũng có trách nhiệm.” Người phụ trách trả lời, “Mặt khác, tôi cảm thấy vì danh dự của Dung tiên sinh, các anh cũng phải tỏ thái độ, ví dụ như nói tự nguyện rời khỏi khâu bỏ phiếu lần này.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Nếu như chúng tôi tự nguyện rời khỏi vào thời điểm này, không phải có vẻ giống như chột dạ nhận tội à?”
Người phụ trách đáp: “Tôi đây cũng khó mà nói, đây là gợi ý. Dù sao, đây là vấn đề thái độ, không phải vấn đề đúng sai. Nếu anh cảm thấy mình không sai, kiên trì tiếp tục treo tên Dung Quân Tiện ở đó, chỉ sợ dẫn tới càng nhiều lời chửi rủa hơn. Còn không bằng lui một bước trời cao biển rộng.”
Dung Quân Tiện là người nóng tính, cảm thấy lời nói của người phụ trách không xuôi tai, chế giễu lại: “Lùi một bước sao lại trời cao biển rộng? Tôi thấy lùi một bước sẽ chỉ rơi xuống hầm núi!”
Người phụ trách nghe thấy Dung Quân Tiện bỗng nhiên lên tiếng, cũng thấy kỳ lạ, nói: “Được, vậy các cậu tiếp tục treo trên bảng đi, để xem tôi nói có đúng không!” Nói xong, người phụ trách cúp điện thoại.
Nghe điện thoại bên kia “Tút” một tiếng cúp máy, Vu Tri Vụ cảm thấy rất uể oải, lại khuyên Dung Quân Tiện nói: “Tôi nghe người phụ trách này nói rất khó nghe, nhưng hình như cũng có lý. Nếu chúng ta kiên trì chống đỡ, sợ rằng sẽ trở thành mục tiêu công kích.”
Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ sốt ruột đến mức xoay mòng mòng, Bạch Duy Minh lại cầm điện thoại lên ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại. Khoảng nửa tiếng sau, Bạch Duy Minh mới quay lại, đặt điện thoại lên bàn, nói: “Tôi biết là ai mua phiếu rồi.”
“Ai?” Dung Quân Tiện trợn mắt, trong mắt rực cháy lên ngọn lửa hừng hực, tựa như bất cứ lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống người mua phiếu kia, “Ai hận tôi đến vậy?”
“Tôi thấy cậu ta ngược lại không hận cậu.” Bạch Duy Minh bất đắc dĩ thở dài, “Là hội trưởng Tuyên.”
“Hội trưởng Tuyên?” Dung Quân Tiện giật mình con ngươi cũng sắp rơi xuống.
Vu Tri Vụ cũng nghi hoặc: “Hội trưởng Tuyên? Ai? Là ai?”
Dung Quân Tiện nhớ đến bó hoa hồng tối qua, nói: “Fan phim của tôi đấy.”
Vu Tri Vụ đột nhiên nhận ra: “À! Thì ra là thế! Xem ra người này không phải hận cậu, chỉ là đầu óc đơn thuần không tốt.”
Bạch Duy Minh lại cảm thấy kỳ quặc.
Vì vậy, anh đến tìm hội trưởng Tuyên trước, tự mình hỏi anh ta xem xảy ra chuyện gì.
Hội trưởng Tuyên vốn đang ở trong khách sạn, nghe thấy Bạch Duy Minh muốn tìm anh ta, cũng đến phòng riêng nhà hàng ở khách sạn để gặp Bạch Duy Minh. Nhưng khi thấy Bạch Duy Minh đến mang theo nụ cười, lại mở điện thoại ra, đưa chủ đề nóng “Dung Quân tiện mua bảng xếp hạng” đến trước mặt hội trưởng Tuyên.
Hội trưởng Tuyên nhìn chủ đề này, đọc một lúc, sau đó bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Thì ra đấy là phạm pháp ư?”
“Cũng không thể nói là phạm pháp.” Bạch Duy Minh giải thích nói, “Chỉ có thể nói là phạm quy.”
“Em không biết. Em nghe họ nói là có thể làm.” Hội trưởng Tuyên hơi tự trách, “Xin lỗi, gây thêm phiền toái cho đoàn đội các anh rồi.”
“Nghe họ nói?” Bạch Duy Minh bắt lấy từ mấu chốt, “Là ai?”
Hội trưởng Tuyên trả lời: “Là người của công ty marketing.”
“Hóa ra là vậy. Cậu không hiểu rõ mấy tình huống này, tôi cũng hiểu được.” Bạch Duy Minh gật đầu, “Nhưng mà, cậu tiếp xúc với công ty marketing từ đâu? Hơn nữa, sao cậu lại biết gần đây Dung Quân Tiện đang cạnh tranh giải thưởng này?”
Hội trưởng Tuyên hơi im lặng.
Bạch Duy Minh truy hỏi: “Là người khác dạy cậu?”
“Chuyện này…”
“Nếu là người khác dạy cậu, người kia nhất định hiểu được những cách thức này.” Bạch Duy Minh thấy hội trưởng Tuyên không muốn nói thẳng, bắt đầu ân cần dụ dỗ thân thiện, “Cậu nghĩ xem, nếu người kia là người trong nghề, vừa hiểu cách thức, lại xúi giục cậu làm như thế, đó là cố ý lợi dụng cậu để làm hại Dung Quân Tiện, há không đáng giận?”
Hội trưởng Tuyên nghe nói như thế, khá là kinh ngạc: “Đàn anh, ý của anh là…”
“Người kia nhất định là ôm ác ý.” Bạch Duy Minh nói.
Hội trưởng Tuyên cũng không chắc chắn lắm: “Em không dám nói lời này. Em muốn tự chứng thực, mới dễ nói cho anh.”
Bạch Duy Minh trái lại cười: “Cậu không tin tôi, cho nên không chịu nói cho tôi?”
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Không phải ý này. Nhưng anh ta dặn em không được nói anh ta ra. Em đã hứa rồi, đương nhiên không thể nuốt lời.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Điều này đủ chứng minh hắn là người xảo quyệt, cậu còn bảo vệ hắn?”
“Em không bảo vệ anh ta, là bảo vệ nguyên tắc của bản thân.” Hội trưởng Tuyên trả lời.
Bạch Duy Minh thở dài, nói: “Nhưng cậu có nghĩ tới không, nếu như hắn ôm ác ý, vậy cậu làm thế là đã dung túng hắn.”
“Em chỉ không cho anh biết anh ta là ai thôi. Sao lại tha cho anh ta?” Hội trưởng Tuyên không hiểu, “Nếu như em xác nhận anh ta là đồ đểu, chính em cũng có cách đòi công bằng.”
Điểm này Bạch Duy Minh cũng không có cách nào phản bác. Mặc dù tính cách Hội trưởng Tuyên ôn hòa hiền hậu, nhưng nếu thật sự bị xúc phạm, cũng không phải dễ chọc.
Nhưng mà, Bạch Duy vẫn nói: “Nhưng sau đó cậu dạy dỗ hắn cũng không thể lấy lại công bằng cho Quân Tiện. Bây giờ mọi người đang nói cậu ấy phá hỏng quy tắc, spam vé mua bảng xếp hạng.”
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Em có thể ra mặt làm sáng tỏ. Nói là em mua, không liên quan gì đến cậu ấy.”
“Cậu như vậy sẽ chỉ làm Quân Tiện bị động hơn.” Bạch Duy Minh nói, “Công chúng lại không quen biết cậu.”
Hội trưởng Tuyên lại hỏi: “Vậy anh cho rằng phải làm gì?”
Bạch Duy Minh nói: “Nếu Bất Phàm có tâm, không ngại đến tìm người đề nghị cậu mua phiếu, xách cổ hắn, nói cho hắn biết, nêu như Dung Quân Tiện bởi vậy mà chịu một chút tổn hại, thì sẽ khiến hắn xui xẻo cả đời. Tôi tin rằng người kia sẽ nghĩ cách giải quyết.”
“Nhưng cái này không phù hợp với phong cách làm việc của em.” Hội trưởng Tuyên nhíu mày.
Hội trưởng Tuyên là người nhã nhặn, chưa xách cổ ai bao giờ.
Hội trưởng Tuyên lại quay về phòng mình, suy tư thật lâu, mới bấm số của Đỗ Mạn Hoài, cũng hỏi: “Là anh cố ý lợi dụng tôi hãm hại Dung Quân Tiện!”
“Dĩ nhiên không phải!” Thái độ của Đỗ Mạn Hoài vô cùng thành khẩn, “Tôi cũng không ngờ sẽ phát triển thành vậy! Anh nghĩ lại xem, bây giờ điều tra ra nghệ sĩ của các công ty chẳng phải hoặc nhiều hoặc ít đều có dấu vết mua phiếu à? Chứng minh chuyện này vốn không có vấn đề, là trạng thái bình thường. Nhưng lần này công ty kia làm việc quá bất cẩn, số liệu làm quá bất thường, mới bị bắt được. Sao lại là tôi cố ý chứ? Rõ ràng là công ty kia làm việc không được!”
Hội trưởng Tuyên bị thuyết phục: “Nói như anh cũng có lý.”
Đỗ Mạn Hoài âm thầm thả lỏng một hơi, lại nói như lòng đầy căm phẫn: “Tôi thấy nên khiến công ty rác kia phá sản. Thứ đồ gì đâu.”
“Vậy thì nói sau.” Hội trưởng Tuyên dừng một chút lại nói, “Nhưng kế hoạch này của anh vốn không tốt, sao có thể làm chuyện phạm quy?”
“Phải… Anh nói đúng… Tôi cũng đang kiểm điểm lại bản thân.”
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Như vậy đi...”
“Mời nói.” Đỗ Mạn Hoài như rửa tai lắng nghe.
Hội trưởng Tuyên nói: “Anh đi giải quyết chuyện này.”
“Tôi?” Đỗ Mạn Hoài kinh hãi, “Tôi giải quyết thế nào?”
“Tôi cũng không biết.” Hội trưởng Tuyên chỉ nhớ đến lời dạy bảo của Bạch Duy Minh, “Anh có thể giả dụ thế này, tưởng tượng tôi đang xách cổ anh, cũng nói với anh nếu như Dung Quân Tiện bởi vậy mà chịu một chút tổn hại, tôi sẽ khiến anh xui xẻo cả đời.”
“…” Đỗ Mạn Hoài bên kia im lặng.
Hội trưởng Tuyên lại hỏi: “Vậy anh có thể giải quyết không?”
Đỗ Mạn Hoài đáp: “Có thể giải quyết.”
“Thế là tốt rồi.”
Hội trưởng Tuyên cúp điện thoại, cảm thấy hơi đói bụng, đến nhà hàng ăn cơm.
Bạch Duy Minh đã đi xử lý công tác truyền thông của liên hoan phim truyền hình, Dung Quân Tiện ăn cơm một mình ở nhà hàng. Hội trưởng Tuyên đúng lúc đụng phải cậu, hai người vừa thấy mặt, đều hơi xấu hổ.
Hội trưởng Tuyên nghĩ ngợi, hỏi trước: “Tôi có thể ngồi xuống không?”
“Mời ngồi.” Dung Quân Tiện nói,
Hội trưởng Tuyên nói: “Chuyện bỏ phiếu lần này, tôi gây thêm phiền toái cho cậu. Tôi chỉ muốn giúp cậu…”
“Tôi hiểu.” Dung Quân Tiện cười: “Nhưng sau này anh đừng làm vậy.”
“Ừ.” Hội trưởng Tuyên có vẻ hơi uể oải, “Tôi chỉ muốn làm cậu vui thôi.”
Dung Quân tiện đáp: “Không sao. Thật ra tôi cũng vừa mới biết anh là fan phim của tôi.”
“Hả?” hội trưởng Tuyên ngạc nhiên, “Tôi không phải fan phim của cậu.”
Dung Quân Tiện ngớ ra: “Anh không phải fan phim của tôi?”
Hội trưởng Tuyên lắc đầu: “Cậu đóng phim rất khó coi.”
“Vậy… Vậy anh còn xem?” Dung Quân Tiện nghĩ thầm: Không thích phim của tôi, còn xem hết rồi? Này không phải fan, chính là anti!
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Đó là vì tôi thích cậu.”
Trong đầu Dung Quân Tiện nổ oành một tiếng, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc: “Cái gì?”
Hội trưởng Tuyên nói: “Cậu Dung, tôi thích cậu.”
Đôi đũa trong tay Dung Quân Tiện cũng rơi xuống: “Anh… Anh… Anh đang nói thật à?”
“Nếu không phải nói thật, sao tôi lại nói?” Hội trưởng Tuyên thành thật trả lời.