Giải Kim Cung mỗi năm một lần được chuẩn bị hừng hực khí thế.
Danh sách đề cử cũng được tuyên bố công khai, hot nhất trong đó cũng đã bao hàm tác phẩm mới “Trời Thiêu Xích Bích” của đạo diễn Mai Mân. Bộ phim này đã đề cử rất nhiều hạng giải thưởng, mà nhân vật nam chính Dung Quân Tiện cũng nhận được để cử nam chính xuất sắc nhất.
Tương ứng, Dung Quân Tiện nhận được đề cử, mang ý nghĩa Đỗ Mạn Hoài đã mất đi cơ hội lần này.
Có dân mạng chất vấn, nói bộ phim này rõ ràng là song nam chính, phân cảnh của Dung Quân Tiện và Đỗ Mạn Hoài nặng như nhau. Diễn xuất của Đỗ Mạn Hoài cũng không thua Dung Quân Tiện, tại sao Đỗ Mạn Hoài không thể lên bảng?
Tất nhiên Dung Quân Tiện xưa đâu bằng nay, fan đông đảo. Đám fan cũng dốc hết sức lên tiếng ủng hộ, nói nhân vật chính của Xích Bích không phải Chu Lang, còn có thể là ai? Cũng có truyền thông phân tích từ đủ loại góc độ tại sao Dung Quân Tiện là nhân vật nam chính của phim gốc, tất cả các loại.
Thậm chí, có vài fan cũng không nói đạo lý nữa, nói thẳng, dù sao bên đoàn phim báo lên cũng chỉ báo Dung Quân Tiện, không phục treo cổ!
Tóm lại, trước buổi lễ khai mạc đã ồn ào đến nỗi sôi sùng sục.
Hai vị ảnh đế là nhân vật chính của sự kiện đều rất khiêm tốn.
Nhưng cũng không kỳ lạ, Dung Quân Tiện dựa vào “Tăng Phàm Truyện” tái xuất sau đó đã duy trì sách lược “Ít lộ diện”, rất ít xuất hiện trước tầm mắt công chúng, cũng không tiếp nhận phỏng vấn, tài khoản xã hội cũng mới giao cho nhóm quan hệ công chúng vào buổi sáng.
Về phần Đỗ Mạn Hoài, cũng mai danh ẩn tích.
Dung Quân Tiện gặp Đỗ Mạn Hoài lần nữa, là trong hội du thuyền.
Dạo này, Dung Quân Tiện quay phim ở Tứ Mi, Bạch Duy Minh cũng tổ chức hội du thuyền ở Tứ Mi.
Bạch Duy Minh vì hội du thuyền bận bịu tứ phía, đến ngày khai mạc buổi triển lãm, Dung Quân Tiện cũng xin đoàn phim nghỉ, chạy tới ủng hộ cho Bạch Duy Minh.
“Anh đừng chê em tự chạy đến, gây thêm phiền phức cho anh?” Dung Quân Tiện nhảy xuống chiếc Porshce, nhảy nhót đến trước mặt Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh mặc âu phục màu trắng, nho nhã nhẹ nhàng như thường, thấy Dung Quân Tiện, cười nói: “Đại minh tinh chịu đến, đương niên là rồng đếm nhà tôm.”
Dung Quân Tiện duỗi tay ôm cổ Bạch Duy Minh, thơm một cái lên mặt anh.
Mạc Lệ An đứng bên cạnh, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Bạch Duy Minh đỡ eo Dung Quân Tiện, nói: “Tôi bảo Mạc Lệ An dẫn em vào ngồi một lát —— hay là nói, ông chủ Dung cũng muốn lên sân khấu phát biểu trong lễ khai mạc?”
Dung Quân Tiện nói: “Khó mà làm được, không có quản lý quan hệ công chúng nhà em làm bản thảo cho, em sẽ không tùy tiện phát biểu ở nơi công cộng.”
Bạch Duy Minh nghe vậy cười một tiếng nói: “Xem ra quản lý quan hệ công chúng nhà em dạy em rất tốt.”
Dung Quân Tiên vẫn trêu đùa với Bạch Duy Minh, Mạc Lệ An ở bên cạnh cũng không nhìn nổi: Buổi lễ khai mạc hôm nay có một trăm vạn hạng mục công việc phải làm, đâu cho phép ông chủ ở đây phong hoa tuyết nguyệt?
Mạc Lệ An tiến lên một bước nói: “Ông chủ Dung, mời tới bên này.”
Dung Quân Tiện nói với Bạch Duy Minh: “Vậy em đi vào với Mạc Lệ An đây.”
Bạch Duy Minh gật đầu: “Tôi làm xong sẽ đến tìm em.”
Buổi triển lãm lần này tổ chức ở bờ nước Tứ Mi, lễ khai mạc thì tiến thành trong một chiếc du thuyền siêu xoa hoa. Trong du thuyền trang hoàng cao nhã, trong sự xoa hoa không mất đi phong cách, đồ đạc bên trong đều là vật phi phàm, khí phách tuyệt vời. Mạc Lệ An dẫn Dung Quân Tiện vào du thuyền, sau khi giới thiệu đơn giản hai câu, lại nói: “Nếu không có việc gì, tôi quay lại làm việc.”
Dung Quân Tiện gật đầu, nói: “Cô làm việc đi.”
Mạc Lệ An quay người rời đi.
Dung Quân Tiện lượn hai vòng trong du thuyền, gặp mấy người quen, có mấy người đàn ông nhà họ Tần. Mấy người đàn ông gặp Dung Quân Tiện đều cười nói: “Ôi chao, chị dâu Bạch!”
Dung Quân Tiện cảm thấy rất vô vị, nói; “Tại sao không thể là Bạch Duy Minh làm chị dâu?”
Mấy người đàn ông cười nói, “Đều là nói đùa, cậu không thích, chúng tôi không gọi nữa.”
Dung Quân Tiện lại không có lời gì để nói với mấy tên đàn ông này, tán gẫu hai câu rồi đi ra. Trong bữa tiệc còn có một số người nhìn quen mắt, Dung Quân Tiện cũng không nhận được. Có mấy người trước kia đã làm mích lòng Dung Quân Tiện, bây giờ gặp Dung Quân Tiện, quay đầu bước đi, đều không dám chính diện đụng phải Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện cũng không phải loại bắt người là muốn đánh, không để ý tới những người này.
Chỉ đi dạo như vậy, cũng hơi nhàm chán.
Dung Quân Tiện tự đến phòng nghỉ ngơi VIP, dự định nằm chờ khai mạc. Đợi cậu đi vào phòng nghỉ ngơi, lại gặp một bóng người quen thuộc.
“Hội trưởng Tuyên?” Dung Quân Tiện chớp mắt mấy cái, “Là anh à?”
Hội trưởng Tuyên quay đầu lại, nhìn thấy Dung Quân Tiện, nói: “Là tôi. Chào cậu, Dung tiên sinh.”
Dung Quân Tiện ngồi xuống bên cạnh hội trưởng Tuyên, hỏi: “Anh cũng ở đây?”
Hội trưởng Tuyên đáp: “Tôi là hội trưởng hội thương mại ở Tứ Mi, những dịp thế này, cũng phải đến. Lát nữa còn phải phát biểu đây.” Nói đoạn, hội trưởng Tuyên giơ bản thảo diễn thuyết trong tay lên.
Dung Quân Tiện nói: “Vậy lát nữa tôi phải cẩn thận lắng nghe. Tôi vẫn chưa từng nghe anh phát biểu đâu!”
“Cũng không có gì hay để nghe.” Hội trưởng Tuyên nói, “Đều là vài quan thoại.”
(Quan thoại là một nhóm các dạng tiếng Trung Quốc có liên quan đến nhau được nói khắp miền Bắc và Tây Nam nước này. Nhóm này gồm cả phương ngữ Bắc Kinh, phương ngữ được chọn làm cơ sở ngữ âm cho tiếng Trung Quốc tiêu chuẩn)
“Anh giở giọng quan?” Dung Quân Tiện cười nói, “Vậy tôi càng muốn nghe.”
Hội trưởng Tuyên nói: “Cái này cũng muốn nghe, vậy cậu thật sự rất nhàm chán.”
Dung Quân Tiện nghẹn họng.
Hội trưởng Tuyên lại không phải cố ý làm người ta nghẹn họng, cũng không cảm thấy mình làm người ta nghẹn, tự nhiên nhìn bản thảo.
Dung Quân Tiên thấy hội trưởng Tuyên nghiêm túc chuẩn bị phát biểu như vậy, bèn nói: “Vậy tôi không quấy rầy anh, tôi đi ra ngoài trước.”
Hội trưởng Tuyên lại nói với Dung Quân Tiện: “Thật ra tôi đã nhớ bản thảo rồi.”
“Vậy anh còn xem nghiêm túc thế?” Dung Quân Tiện tò mò.
“Bởi vì không có chuyện khác để làm.” Hội trưởng Tuyên nói, “Loại tiệc này rất nhàm chán.”
“Đúng rồi!” Dung Quân Tiện cũng vô cùng đồng ý, “Chủ yếu là con người nhàm chán.”
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Đợi khai mạc xong, tôi sẽ về du thuyền của tôi. Nếu cậu nhàm chán cũng có thể tới tìm tôi, cùng giải buồn.”
Dung Quân Tiện vốn muốn đồng ý, nhưng ngẫm nghĩ lại nói: “Có bất tiện không?”
“Tại sao?” Hội trưởng Tuyên hỏi.
Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi sợ anh vẫn còn có ý với tôi.”
“Cậu thật tự luyến.” Hội trưởng Tuyên nói.
Dung Quân Tiện lại bị nghẹn họng.
Hội trưởng Tuyên lại nói: “Tôi vẫn nên làm bạn bè với cậu!”
Dung Quân Tiện kinh ngạc nói: “Thật hả? Anh nghĩ thông suốt rồi?”
Hội trưởng Tuyên cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ vì cậu đau lòng cả đời à? Cậu cũng không phải tiên trên trời hạ phàm.”
Dung Quân Tiện bị nghẹn họng lần nữa, hồi lâu nói: “Cũng rất tốt, chúng ta hãy làm bạn bè thôi.”
Hội trưởng Tuyên nói: “Đây là một ý tưởng không tồi.”
Câu nói “Cậu cũng không phải tiên trên trời hạ phàm” của hội trưởng Tuyên, chợt nghe rất chẹn họng người, nhưng suy nghĩ cẩn thận, cũng làm cho Dung Quân Tiện đặt tảng đá lớn trong lòng xuống. So ra, Dung Quân Tiện còn tình nguyện hội trưởng Tuyên không coi mình như một chuyện, cũng tốt hơn anh ta nhớ da diết vì mình.
Trong buổi lễ khai mạc, hội trưởng tuyên dùng giọng nói SIRI ở trước mặt mọi người đọc thuộc lòng bản thảo diễn thuyết thư ký đã viết, ngay sau đó mọi người vỗ tay không tình cảm chút nào. Tầm mắt của đám người chăm chú nhìn anh ta, anh ta đã tập mãi thành quen. Đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu lên mặt anh ta, khiến cho làn da vốn đã trắng của anh ta tăng thêm hào quang, như ngọc phát sáng. Dung Quân Tiện dưới khán đài nhìn hội trưởng Tuyên nghĩ thầm: Hội trưởng Tuyên thật sự hoàn mỹ, nhưng mình cố tình không ưng anh ta, mình cũng hơi kỳ lạ.
Đợi sau khi hội trưởng Tuyên đi xuống sân khấu, Bạch Duy Minh lại lên sân khấu. Dưới ánh đèn, Bạch Duy Minh mặc bộ âu phục màu trắng, toàn thân là ánh sáng trắng, bên trong áo trắng được che chắn cực kỳ kín kẽ —— chỉ có Dung Quân Tiện biết cơ thể bên dưới mạnh mẽ, gợi cảm cỡ nào. Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh trên sân khấu có vẻ lạnh lùng, tâm tư Dung Quân Tiện cuồn cuộn, nói: Bạch tiên sinh của mình quá hoàn mỹ, mình thật sự có đôi mắt tinh tường.
Sau một đống mở màn nhàm chán, buổi triển lãm chính thức kéo màn che, mọi người lại trở lại trong náo nhiệt tán loạn. Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh trò chuyện được hai câu, Bạch Duy Minh lại phải đi chào hỏi khách khứa. Dung Quân Tiện cũng không trở ngại Bạch Duy Minh làm việc, nghĩ đến lời mời của hội trưởng Tuyên, trực tiếp tự xuống chiếc du thuyền này, một mình lên du thuyền của hội trưởng Tuyên.
Hôm nay là hội du thuyền, bên bờ vô cùng náo nhiệt, đỗ đầy du thuyền to to nhỏ nhỏ. Hội trưởng Tuyên không thích náo nhiệt, làm người cũng khiêm tốn, duy thuyền của anh ta ở chỗ xa xôi, rời xa trung tâm hội.
Dung Quân Tiện dọc theo bên bờ đi sâu vào bóng đêm, càng đi càng xa rời dân cư, càng đi càng cảm thấy trong đêm lạnh sâu. Khi ít người, Dung Quân Tiện dần dần nhận ra có người đi theo sau mình ở chỗ không xa.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không ra có người mặc áo trùm mũ.
“Anh là ai?” Dung Quân Tiện hỏi.
Người kia đến gần, cởi mũ ra. Đèn đường bên bờ chiếu lên mặt hắn —— Dung Quân Tiện nhận ra hắn: “Đỗ Mạn Hoài?”
Trông Đỗ Mạn Hoài gầy đi nhiều, sắc mặt cũng rất tiều thụy: “Là tôi.”
Dung Quân Tiện cảm thấy không vui: “Anh tới làm gì? Tìm tôi gây rối?”
Đỗ Mạn Hoài cười mỉa: “Tôi tìm cậu gây rối? Tại sao tôi phải tìm cậu gây rối?”
Dung Quân Tiện lại nói: “Đúng rồi, tại sao đây?”
Thoạt nhìn Dung Quân Tiện bối rối không hiểu.
Đỗ Mạn Hoài lạnh lùng nhìn Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện là người không giấu được chuyện trong lòng, nói: “Côn Hạnh đã nói cho tôi biết, chính là anh nhìn tôi không vừa mắt, nhất định phải chơi tôi. Tôi thật sự không biết, tại sao anh phải gây khó dễ với tôi?”
Sắc mặt Đỗ Mạn Hoài trở nên càng khó coi: “Rốt cuộc là ai gây khó dễ với ai? Tại sao cậu phải cướp đồ của tôi?”
Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Tôi cướp đồ của anh? Tôi cướp cái gì của anh?”
“Cậu cướp cái gì của tôi? TORT là cậu cướp của tôi! Nam số một của Trời thiêu Xích Bích là cậu cướp của tôi! Đề cử giải Kim Cung là cậu cướp của tôi? Danh tiếng cũng là cậu cướp của tôi?” Đỗ Mạn Hoài trở nên nóng nảy, giọng nói dồn dập, “Còn có Bạch Duy Minh —— ”
TORT cũng được, Trời thiêu Xích Bích, giải Kim Cung còn có danh tiếng thì thôi hết đi, lại có một chuyện khiến Dung Quân Tiện thật sự để ý: “Bạch Duy Minh?”
Đỗ Mạn Hoài hung tợn nói: “Tôi có chỗ nào kém cậu? Cái duy nhất tôi kém cậu, đó là không ở cùng Bạch Duy Minh.”
Mặt Dung Quân Tiện cũng đỏ lên vì tức: “Anh bị điên à?”
Đỗ Mạn Hoài dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Dung Quân Tiện: “Nếu không phải Bạch Duy Minh nâng đỡ cậu, cậu có thể có ngày hôm nay sao? Chẳng qua, dùng tài nguyên của hắn để nâng đỡ cậu, cậu mới lăn lộn thành thế này, cũng thật sự là phế vật. Nếu tôi —— ”
Dung Quân Tiện chế giễu lại: “Chẳng phải anh cũng có Trần Lễ Bỉnh nâng à? Tôi thấy anh cũng chẳng ra sao.”
“Trần Lễ Bỉnh nào có thể so sánh được với Bạch Duy Minh!” Chán ghét trong giọng nói của Đỗ Mạn Hoài sâu hơn, “Cậu dựa vào đâu xứng với Bạch Duy Minh?”
Dung Quân Tiện cũng không hiểu: “Trần Lễ Bỉnh thua kém Bạch Duy Minh? Công ty của Lễ tổng không phải cũng là doanh nghiệp niêm yết chục tỷ à? Anh ta là ông chủ lớn trong giới, công ty quan hệ công chúng nhỏ của Bạch Duy Minh không thể sánh bằng thì phải.”
Nghe câu nói này, Đỗ Mạn Hoài ngẩn người hồi lâu. Một lúc sau, trên mặt Đỗ Mạn Hoài lộ ra vẻ mặt cực kỳ vui mừng: “Cậu… Cậu… Cậu vốn không hiểu Bạch Duy Minh!”
Dung Quân Tiện hoang mang không thôi: “Tôi không hiểu Bạch Duy Minh?”
Đỗ Mạn Hoài cười lên ha hả: “Thì ra Bạch Duy Minh cũng không nói thật với cậu! Hắn chỉ đến chơi đùa với cậu, vốn không tiết lộ ngọn nguồn của hắn với cậu. Ha ha ha! Thì ra hắn đối với cậu cũng không phải thật —— ”
Đỗ Mạn Hoài bỗng nhiên tìm được an ủi, một an ủi cực lớn. Vui sướng to lớn bao phủ hắn, đến mức khuôn mặt tiều tụy của hắn cũng lộ ra hào quang khỏe mạnh hư hư thực thực.
“Hai người làm gì ở đây?” Hội trưởng Tuyên bỗng nhiên xuất hiện tại chỗ rẽ.
Dung Quân Tiện thấy hội trưởng Tuyên, mới nhớ ra mình định làm gì, vội nói: “Chẳng phải tôi tới tìm anh à? Nhưng nửa đường —— ”
Dung Quân Tiện quay đầu qua, lại nhìn thấy Đỗ Mạn Hoài, giờ phút này vẻ mặt Đỗ Mạn Hoài rất bình thường, không hề có vặn vẹo của cố chấp và oán giận vừa nãy. Đỗ Mạn Hoài cười nói: “Tôi có thể đi cùng không?”
Đối với Dung Quân Tiện mà nói, cậu không muốn nhìn thấy Đỗ Mạn Hoài, nhưng, ban nãy Đỗ Mạn Hoài nói câu “Cậu vốn không hiểu Bạch Duy Minh”, lại ghim trúng trái tim Dung Quân Tiện. Vì thế, Dung Quân Tiện lại cũng hy vọng tán gẫu thêm hai câu với Đỗ Mạn Hoài.
Hội trưởng Tuyên dẫn Đỗ Mạn Hoài và Dung Quân Tiện lên du thuyền.
Chiếc du thuyền này không lớn, đồ đạc bên trong cũng không xa hoa, theo phong cách đơn giản. Sau khi ba người ngồi xuống, Dung Quân Tiện rất bất an, quan sát Đỗ Mạn Hoài. Lại thấy Đỗ Mạn Hoài như không có việc gì, thoạt nhìn rất hòa thuận, chủ động giúp mọi người châm trà đưa nước, còn bóc hạt dẻ cho hai người, thật sự là thân thiện vô cùng.
Dung Quân Tiện mang theo đầy bụng nghi hoặc, uống trà Đỗ Mạn Hoài pha, lại ăn hạt dẻ tự tay Đỗ Mạn Hoài bóc, chưa tán gẫu được mấy câu, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, ngất đi.
Đợi Dung Quân Tiện tỉnh lại, đầu ong ong, giống như bên trong có hòa thượng đang gõ chuông.
“A… Đau đầu quá…” Dung Quân Tiện xoa đầu, lại dụi mắt một cái, thấy phía trước có một cánh cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt trăng.
Cậu chống người lên, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường.
“Hả?” Dung Quân Tiện hoang mang nhìn xung quanh, phát hiện mình nằm trên đất, trên mặt bàn còn có chén trà, đĩa đựng trái cây, vỏ hạt dẻ tán loạn, “Vừa rồi… Mình ở đây uống trà tán gẫu với hội trưởng Tuyên, Đỗ Mạn Hoài… họ đâu rồi?”
Dung Quân Tiện lắc đầu một cái, đỡ bàn đứng lên, mới nhận ra mình để chân trần.
“Ơ? Giày của mình đâu?” Dung Quân Tiện nhìn mình, mới kinh ngạc phát hiện mình chẳng những để chân trần, hơn nữa quần áo còn mở một nửa, khóa quần cũng kéo ra, dây lưng rơi trên ghế sofa.
Cậu vội vàng sửa sang lại quần áo, đi về phía cầu thang, lại thấy dưới bậc thang, Đỗ Mạn Hoài nằm ngang, hai mắt nhắm nghiền, hai chân gập thành góc độ không thể tưởng tượng, nhìn khủng bố quỷ dị, khiến người sợ hãi.