Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 176: Chương 176: Chiếu ngục đại loạn




Đêm trăng mờ giết người, ngày gió to tặng lễ.

Nhân lúc đêm tối tới cửa, khênh từng hòm bạc, Tần Kham cố nén sự rỉ máu trong lòng, gượng cười đưa bạc tới phủ đệ của mấy vị ngôn quan, mấy vị quan viên giống như điếm khép cửa hờ, sau khi đã muốn nhưng còn e thẹn chối từ một hồi, cuối cùng cũng ỡm ờ nhận bạc, vuốt râu vẻ mặt chính khí nghiêm nghị nói với Tần Kham, bọn họ là ngự sử, là hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa, nếu án của Đỗ Hoành quả thực có oan tình, bọn họ tất sẽ không đứng nhìn.

Cũng không phải các ngôn quan không hiểu lợi hại, đơn giản là Tần Kham nói án tử của Đỗ Hoành rất nhẹ nhàng bâng quơ, tựa hồ không hề có nội mạc, mà bạc lại đặt sờ sờ ở tiền đường trong phủ họ, ai lại nỡ đem nó nguyên trạng trở về?

Ra khỏi phủ đệ của mấy vị ngôn quan, Tần Kham nhìn ánh trăng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác quái dị như vừa đi chơi kỹ viện về.

Kỳ thật quan viên cũng chẳng khác gì điếm, bổn ý của ngàn dặm chức vị và ngàn dặm bán thân đều chỉ vì cầu tài, có tài, bọn họ có thể ngoan ngoãn bày ra bất kỳ tư thế nào mà ngươi muốn nhìn, nhỏ nến hay quất roi cũng không phải là không thể được thương lượng. An bài Có thể làm đều làm rồi, trong ánh mắt chờ đợi và lo âu của nhạc mẫu cùng với Đỗ Yên và Tần Kham, cuối cùng cũng đợi được tới ngày Đông Hán phiên tử áp giải Đỗ Hoành vào thành.

Mặt trời lặn đằng tây, ánh chiều tà chiếu vào cầu treo ngoài Triêu Dương môn kinh sư, một đội phiên tử Đông Hán hơn hai mươi người mất hồn mất vía áp giải Đỗ Hoành mặc áo tù nhân chậm rãi mà đến.

Vẻ mặt của Các phiên tử rất tiều tụy, thậm chí so với Đỗ Hoành còn tiều tụy hơn, trên đường đi, khiến dân chúng qua đường phải dừng chân liếc nhìn với ánh mắt kỳ dị.

Thời buổi này rất ít khi nhìn thấy quan sai áp giải tù phạm mà so với tù phạm còn xơ xác hơn, càng kỳ dị hơn là, phía sau đám phiên tử này là hơn trăm Cẩm y Giáo úy mặc cẩm bào phi ngư, những người này ai nấy mắt lộ hung quang, tay đặt lên chuôi đao, chia ra chung quanh các phiên tử, nhìn qua thì là phiên tử Đông Hán áp giải phạm nhân, sau khi cẩn thận quan sát, lại rõ ràng là Cẩm Y vệ áp giải đám phiên tử này.

Vào cửa thành kinh sư, tình thế liền có biến hóa, mấy trăm phiên tử Đông Hán như lâm đại địch, bao vây Đỗ Hoành áp giải vào chiếu ngục của Cẩm Y vệ, lại tìm một phòng giam riêng nhốt Đỗ Hoành, mấy trăm phiên tử gác ngoài phòng giam, bao gồm cả Cẩm Y vệ, bất kỳ ai cũng không thể thăm hỏi tiếp xúc với Đỗ Hoành.

Lý Nhị Một đường giám thị bảo hộ Đỗ Hoành cũng không so đo, sau khi các phiên tử kinh sư tiếp nhận, hắn liền lập tức dẫn người tới Tần phủ, bẩm báo tin tức cho Tần Kham.

Theo Đỗ Hoành bị áp giải vào kinh, thành kinh sư đang bình tĩnh nháy mắt trở nên mạch nước ngầm dũng động.

Đỗ Hoành bị nhốt vào chiếu ngục, Tần Kham ngay lập tức vào ngục, vừa thấy mấy trăm phiên tử Đông Hán gác tầng tầng ngoài nhà tù, lập tức thấy tình thế không ổn.

Bởi vì chức quyền chồng chéo, trước trung Minh Đông Hán không có ngục giam riêng, cho tới Minh mạt mới có, hiện giờ Đông Hán bắt phạm nhân, chỉ có thể nhốt vào chiếu ngục của Cẩm Y vệ, do Hán Vệ cùng thẩm tra, nhưng Đỗ Hoành rõ ràng là ngoại lệ, tuy rằng hắn bị nhốt vào chiếu ngục, nhưng Đông Hán lại bày ra tư thế rõ ràng là muốn độc thẩm Đỗ Hoành, lờ mờ còn có ý tứ đề phòng Tần Kham cứu người.

Không thể không nói, việc gì cũng có mặt lợi và mặt hại. Tần Thiên hộ thành danh, là người tâm phúc, cận thần trong mắt đương kim bệ hạ và đông cung Thái tử, nhưng ở trong mắt Đông Hán Vương Nhạc lại là uy hiếp, tuy rằng hắn vẫn chỉ là Thiên hộ, nhưng mà trong ngoài triều đình, vô luận đại thần hay là thái giám cầm quyền, ai dám thực sự chỉ coi Tần Kham là Thiên hộ?

Vì thế Tần Kham liền thành mục tiêu phòng bị trọng điểm của Đông Hán.

Dưới sự vây quanh của Mấy tên Giáo úy, Tần Kham kiên trì tới nhà tù riêng giam giữ Đỗ Hoành, ở ngoài trăm bước đã liền bị một lĩnh ban Đông Hán ngăn cản.

Thái độ của lĩnh ban rất khách khí, Đông Hán dưới tay Tần Kham đã chịu thiệt mấy vụ, trên đến Hán công dưới tới phiên tử, mọi người đều minh bạch vị Tần Thiên hộ nhìn thì hiền lành nhã nhặn này thủ đoạn độc ác cỡ nào, giống như câu quảng cáo rất được lưu hành kiếp trước đó chính là "Bá đạo, không thể không tôn kính."

Hung danh vang dội, lĩnh ban không thể không khách khí, khách khí thì khách khí, nhưng ý tứ cự tuyệt trong lời nói rất rõ ràng.

Nhạc phụ bị vào tù, tâm tình của Thiên hộ đại nhân chúng ta hiểu, hơn nữa Đông Hán Đông Hán bao gồm cả Hán công đều cũng cảm động lây, nhưng Thiên hộ đại nhân yêu nhạc phụ thì càng phải yêu quốc pháp mới đúng, Hán công đã sớm hạ lệnh án này do án Đông Hán độc thẩm. Người ngoài không thể nhúng tay, ngay cả thăm cũng không cho phép, Tần Thiên hộ là người giảng đạo lý, chắc sẽ không làm khó chúng ta.

Uất ức ra khỏi chiếu ngục, sắc mặt Tần Kham rất khó coi, Đinh Thuận và Lý Nhị sau lưng hắn cũng cẩn thận tới thở mạnh cũng không dám.

Ngay cả người cũng không cho gặp, làm sao mà tra được chân tướng phía sau vụ án này?

Tần Kham cắn chặt răng. Hôm nay phải gặp được Đỗ Hoành, nếu không đêm dài lắm mộng, Đông Hán có đủ loại hình cụ. Nếu các phiên tử lựa chọn đêm nay Đỗ Hoành ra công đường, Đỗ Hoành không chịu được nhiệt bị ép phải cung khai đồng ý, án tử sẽ được định là thiết án. Khi đó Tần Kham cho dù có bản sự thông thiên cũng không thể xoay chuyển Càn Khôn.

Không phải khinh thường cốt khí của Đỗ Hoành, hình cụ của Đông Hán rất khủng bố, một người nếu đã mất hy vọng sống sót, mất hết can đảm chỉ muốn rút dao kết thúc thật mau, đơn giản thống khoái cung khai cũng không phải không thể...

Được rồi, Tần Kham thừa nhận, hắn quả thật rất không có lòng tin đối với cốt khí của Đỗ Hoành, quan văn Đại Minh thế nào, Tần Kham đã rất quen thuộc.

"Đại nhân, chúng ta dẫn người xông vào đi. Phiên tử rất bừa bãi, thuộc hạ thực sự nhìn không nổi." Đinh Thuận căm giận nói.

Tần Kham trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Xông cái gì mà xông? Không nghe vừa rồi lĩnh ban đó nói à? Bản Thiên hộ là người giảng đạo lý, người giảng đạo lý có thể tùy tiện đánh đánh giết giết không?"

Đinh Thuận cười gượng hắc hắc, lúc này Tần đại nhân e là đã quên những chuyện trải qua lúc trước rồi. Đâu chỉ đánh đánh giết giết, còn tiện thể phóng hỏa nữa, hiện tại lại giở sắc mặt giảng đạo lý, thật sự khiến hắn rất không quen.

"Đại nhân thật muốn giảng đạo lý với bọn họ à?" Lý Nhị cũng có chút không dám tin nhìn Tần Kham.

Tần Kham hiểu tính của quan văn, các bộ hạ cũng hiểu tính Tần Kham, đạo lý, cái thứ này Tần đại nhân không phải không chú ý. Có điều khi hắn giảng đạo lý thì bình thường đạo lý đều là ở bên hắn, nếu đạo lý không ở bên hắn, Tần Kham bình thường sẽ lựa chọn coi như không thấy đạo lý, đổi dùng thủ đoạn khác để đạt được mục đích mà hắn muốn.

Các phiên tử bao vây chặt phòng giam của Đỗ Hoành, muốn gặp mặt Đỗ Hoành thì khó như lên trời, đại nhân lần này định giảng đạo lý như thế nào với đám sát tài này?

Tần Kham quay đầu nhìn chăm chú cửa chiếu ngục, vẻ mặt trở nên âm trầm như chiếu ngục.

"Đinh Thuận, từ Thiên hộ sở điều mấy trăm người tập kết, sau một tiếng đồng hồ nữa ngươi dẫn đầu xông vào cho ta."

Đinh Thuận ngạc nhiên: "Đại nhân không phải mới vừa nói phải giảng đạo lýư?"

"Quyền đầu mới là đạo lý cứng rắn."

Đã tới hoàng hôn, tà dương đỏ như máu.

Sau ba canh giờ Đỗ Hoành bị nhốt vào chiếu ngục, mấy trăm Giáo úy thuộc Thiên hộ sở nội thành từ bốn phương tám hướng tập kết tới chiếu ngục.

Cùng lúc đó, ngoài gian phòng tử tù trong chiếu ngục, một Giáo úy nhìn như lơ đãng tuần tra qua lại, trên con đường hẹp ngoài phòng tử tù bố lên mùi tanh khó ngửi, cây đuốc chiếu xuống, Giáo úy lấy chìa khóa ra mửa cửa, ném một cái bánh ngô vào như cho chó ăn, quát một tiếng "Ăn cơm" rồi xoay người đi ra.

Không biết cố ý hay là vô tình, Giáo úy giống như quên mang theo khóa cửa, do đó chìm chìa khóa cứ như vậy lắc lư dính trên cửa nhà lao.

Sau nửa canh giờ, Giáo úy trông coi trong chiếu ngục hô to một tiếng "Tử tù chạy trốn rồi", sau đó thì chiếu ngục đại loạn, vô số Giáo úy rút đao, như thủy triều ùa vào phòng tử tù, thuộc hạ của Tần Kham sớm đã chờ bên ngoài chiếu ngục giống như nhận được tín hiệu tấn công, cũng đều rút đao quát mắng xông vào chiếu ngục.

Chiếu ngục là hình bậc thang đi xuống dần dần, phòng tử tù cách phòng giam giữ Đỗ Hoành cũng không xa, chỉ mấy chục mà thôi, Đông Hán cố ý an bài phòng giam của Đỗ Hoành ở chỗ sâu nhất của chiếu ngục, để đề phòng vạn nhất Tần Kham quyết tâm phái người cướp ngục, Hán công Vương Nhạc hiển nhiên có nhận thức tỉnh táo về Tần Kham, hắn minh bạch Tần Kham này chỉ cần bị bức quá gấp, bất kỳ chuyện vô pháp vô thiên nào cũng dám làm. Lúc trước ngay cả nhà của Đại học sĩ nội các còn dón đốt, nếu đem so sánh, loại chuyện vô pháp vô thiên như cướp chiếu ngục thực sự rất bình thường.

Khi chiếu ngục đại loạn, mấy trăm phiên tử gác cửa lao Đỗ Hoành lập tức khẩn trương, hỗn loạn còn chưa lan đến gần nơi này, nhưng tiếng quát mắng cùng với tiếng hô to "Bắt tội phạm bỏ trốn" từ bốn phương tám hướng truyền đến đã khiến các phiên tử trở nên cảnh giác.

Đầu lĩnh Đông Hán trong Chiếu ngục là một Thiên hộ hình hình, tên là Hà Lạc, vừa nghe thấy chiếu ngục có đào phạm, Hà Lạc lập tức rút đao, nghiêm mặt quát to: "Mọi người bảo vệ thật chặt bên ngoài, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận nhà tù, đào phạm của Cẩm Y vệ không liên quan tới chuyện của Đông Hán chúng ta. Cứ giữ đúng chức trách của mình là được.

Các phiên tử Đông Hán đồng thanh dạ một tiếng, đều rút đao đứng nghiêm.

Đại loạn xảy ra chưa đến thời gian một nén hương, tiếng kẻng "Bắt đào phạm" đã càng lúc càng gần phòng giam Đỗ Hoành, trán Hà Lạc cũng dần dần túa mồ hôi lạnh, hắn bỗng nhiên phát hiện đêm nay cái gọi là sự kiện bắt đào phạm rất có mùi âm mưu, chiếu ngục Cẩm Y vệ được đề phòng sâm nghiêm không ngờ có tử tù bỏ trốn, nói ra thì đúng là chuyện cười.

Mí mắt giật giật, Hà Lạc thuận tay kéo một phiên tử, giọng nói run run: "Mau. . . Chạy mau ra ngoài, bẩm báo với Hán công. Chiếu ngục đại loạn rồi, chuyện không bình thường.

Phiên tử hoảng hốt vội vàng gật đầu, quay đầu chạy đi. Hà Lạc nhìn chằm chằm bóng dáng của phiên tử, thấy hắn vừa chạy ra khỏi thông đạo chật hẹp của nhà tù thì liền nghe thấy một tiếng nện bốp, phiên tử sau khi kêu thảm một tiếng thì không còn động tĩnh, tim Hà Lạc dần dần chìm vào đáy cốc.

Cuối Thông đạo, một đám Cẩm y Giáo úy đông nghìn nghịt bước nhanh tới, mười mấy người hàng đầu cầm đuốc, giơ cao vỏ đao, bách hộ nội thành Đinh Thuận đi trước làm gương, chỉ vào phòng giam của Đỗ Hoành quát to: "Ta vừa rồi thấy đào phạm chạy hướng này. Chúng ta mau mau tìm hắn."

Ở đầu đối diện mấy trăm phiên tử như lâm đại địch, đều rút đao quát to, Hà Lạc giận tím mặt: "Thối lắm! Nơi này bị Đông Hán chúng ta vây chật như nêm cối, ngay cả một con kiến cũng chẳng chạy vào nổi, lấy đâu ra đào phạm? Các ngươi rõ ràng đang giở quỷ kế."

Đinh Thuận cắt ngang lời hắn, Quay đầu vung tay hô to: "Các huynh đệ đừng nghe hắn, đào phạm chạy thoát chúng ta khẳng định bị cấp trên trách tội, đám chó thiến Đông Hán này cố ý nhìn chúng ta bị chê cười, mọi người theo ta xông lên."

Giống như thùng thuốc nổ bị châm lửa, ầm một tiếng, hơn trăm Cẩm y Giáo úy như hồng thủy vỡ đê trút tới các phiên tử.

Các phiên tử mang trọng trách trong người, Không dám lơ là, thấy Cẩm Y vệ liều mạng xông tới, da đầu các phiên tử run lên, cắn chặt răng rồi cũng chỉ đành xông lên, trong thông đạo chật hẹp của chiếu ngục, hai dòng nước lớn đâm vào nhau, một hồi Hán Vệ Hán Vệ quy mô lớn phát sinhtrong chiếu ngục âm u.

Trong hỗn loạn, Hà Lạc giận dữ rút đao, hô to: "Ta biết các ngươi muốn làm gì mà! Hành động này là tạo phản, các ngươi không muốn sống nữa rồi...

Bùm !

Nói còn chưa hết câu, gáy Hà Lạc đã ăn một chuôi đao, lập tức thấy trước mắt tối sầm, triệt để ngất xỉu, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt âm u của Đinh Thuận, cùng với..... Nụ cười tao nhã của Tần Kham mặc cẩm bào phi ngư phía sau...

Nha môn Bắc trấn phủ ti.

Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân đang nói chuyện với đô thiêm sự Triệu Năng ở tiền đường, theo cấp báo của mật thám trong vệ, những ngày gần đây Thông châu có dư nghiệt của dư nghiệt hoạt động, việc này không phải là nhỏ, Mưu Bân đang định phái Triệu Năng tới nghiêm tra.

Không thể không khinh bỉ khai quốc thái tổ Chu Nguyên Chương một chút, trước thời Đại Minh lập quốc, Chu Nguyên Chương còn chưa thành khí, hơn hai mươi tuổi vẫn chỉ là một tiểu tướng dưới trướng quân khăn đỏ Quách Tử Hưng, quân Khăn Đỏ chính là quân đội tạo phản thời Nguên mạt do Minh giáo, phật Di Lặc giáo và Bạch Liên giáo kết hợp thành thành, lão Chu khi đó ôm đùi tôn giáo tạo phản nhiệt tình như lửa, cùng Minh giáo Bạch Liên giáo thông đồng chặt như keo như sơn, ai ngờ khi hắn tạo phản thành công lên làm hoàng đế, lập tức trở mặt không trả tiền, định tính Minh giáo và Bạch Liên giáo làm tổ chức khủng bố, kiên quyết hạ lệnh cấm chỉ, hồn nhiên quên luôn lúc trước bản thân hắn cũng là một phần tử khủng bố có lý tưởng có tiết tháo.

Sự tích của Chu Nguyên Chương đã gợi ý cho vô số hậu nhân, hắn dùng hành động thực tế nói cho mọi người hay, người ta một khi làm ra một hai chuyện không biết xấu hổ, giang sơn cẩm tú, ngươi, đáng để có.

Lùng bắt tà giáo là chuyện trong phận sự của Hán Vệ, tam đại giáo vẫn luôn là cái gai trong lòng lịch đại hoàng đế Đại Minh, Mưu Bân tất nhiên không dám lơ là.

Đang bố trí công tác cho Triệu Năng thì ngoài sảnh một Giáo úy vội vàng đi vào, lo lắng ôm quyền bẩm: "Mưu soái, không ổn rồi, chiếu ngục đại loạn rồi."

Mí mắt Mưu Bân giật giật, hắn dù là trải qua nhiều sóng gió, lúc này cũng không nhịn được mà muốn lật bàn chửi bới.

"Ra là làm sao? Chiếu ngục đang yên đang lành sao lại đại loạn?" Mưu Bân vừa nói vừa đứng lên, bước ra ngoài nha môn.

Trong Chiếu ngục giam giữ rất nhiều tội phạm trọng hình, một bộ phận là tử tù, một bộ phận là tội phạm chính trị, ví dụ như quan viên phạm tội, vân vân, còn có một bộ phận thậm chí là tù binh Thát tử từ biên quân áp giải đến, địa phương trọng yếu như vậy nếu xảy nhiễu loạn, Mưu Bân hắn sẽ bị bệ hạ mắng như tưới máu chó lên đầu.

"Hồi bẩm Mưu soái, lúc chạng vạng trong chiếu ngục không biết vì sao có một tử tù chạy trốn, Tần Thiên hộ nội thành nói tên đào phạm kia nhất định vẫn đang ở trong chiếu ngục, không thể chạy ra được, vì thế Tần Thiên hộ dẫn các huynh đệ lục soát chiếu ngục, nhưng các phiên tử Đông Hán không chịu để cho họ tìm trong phòng giam Đỗ Hoành, cho nên hai bên động thủ, bây giờ vẫn đang đánh, bên trong thực sự rất loạn."

Cước bộ vội vàng của Mưu Bân khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Giáo úy trầm giọng nói: "Ngươi là nói, chuyện này là Tần Kham khơi lên?"

"Dạ đúng."

Mưu Bân kinh hoàng hồi lâu, vẻ mặt biến ảo khó đoán, không biết là giận hay là cười.

Thật lâu sau, Mưu Bân lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm nói: "Thủ đoạn của Người này thật sự là. Ài..."

Quay đầu nhìn chằm chằm đô thiêm sự Triệu Năng, Mưu Bân nói với vẻ kính nể: "Thông châu Bạch Liên giáo, tình thế rất nghiêm trọng."

Triệu Năng ngẩn ra, không minh bạch ý tứ của Mưu Bân, đành phải chắp tay phụ họa: "Vâng, quả thật nghiêm trọng."

"Cho nên, chuyện này bản Chỉ huy sứ phải tự mình tới Thông châu xử lý."

"Vâng... Hả?"

Mưu Bân chỉ bừa về phía chiếu ngục: "Nhiễu loạn nơi đó ngươi đi ứng phó đi, lão chó thiến Vương Nhạc nếu đến cãi cọ, cứ nói ta không ở kinh sư, tất cả chờ ta về rồi tính."

"Vâng."

"cứ quyết định vậy đi."

Mưu Bân nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh ra khỏi nha môn.

Trong Chiếu ngục, Hán Vệ vẫn đánh nhau rất hăng.

Chiếu ngục là địa bàn của Cẩm Y vệ, luận thiên thời địa lợi nhân hoà, Đông Hán còn lâu mới bằng Cẩm Y vệ, bọn họ hôm nay thuộc về tác chiến trên sân khách, vì thế bị các Cẩm y Giáo úy đánh cho liên tiếp bại lui.

Tình thế trở nên rất hỗn loạn, trong thông đạo chật hẹp nằm đầy các phiên tử bị thương, có người nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, có người ôm đầu lớn tiếng xin tha, các Giáo úy thì một đường hát vang tiến mạnh, các phiên tử bị bức đến góc, lên trời không lối, xuống đất không cửa, tiếng kêu, tiếng gầm, tiếng khóc, tiếng cạo tường, các loại thanh âm xen lẫn thành một mảng.

Cửa lao Giam giữ Đỗ Hoành đã bị Cẩm Y vệ nắm giữ, hơn hai mươi Giáo úy khoác tay nhau hình thành một bức tường người, giữ chặt cửa lao.

Trong phòng giam ẩm ướt tối tăm, Tần Kham ôn hòa nhìn Đỗ Hoành đang nhếch nhác vô cùng, nụ cười giống như một tia ánh mặt trời từ cửa sổ ở mái nhà chiếu vào.

"Nhạc phụ đại nhân chịu khổ rồi."

Hình tượng của Đỗ Hoành mặc dù rất nhếch nhác, nhưng bằng vào lương tâm mà nói thì hắn không hề phải chịu khổ, từ lúc bị áp giải vào Nam Kinh, Tần Kham đã triệu tập tất cả nhân mạch để bảo hộ hắn, từ Nam Kinh đến kinh sư, dọc theo đường đi có đám người Lý Nhị như hổ rình mồi, các phiên tử cũng không dám để hắn phải chịu tội, được áp giải vào Cẩm Y vệ chưa tới ba tiếng, Đông Hán còn chưa kịp dụng hình với hắn thì Tần Kham đã dẫn người đánh vào.

Đủ loại tế ngộ ly kỳ, ngay cả Đỗ Hoành cũng kìm lòng không đậu mà cảm thấy trên người mình được bao phủ ánh sáng nhân vật chính vô địch.

Nhìn cảnh Hán Vệ bên ngoài đánh nhau tới hỗn loạn, Đỗ Hoành cười khổ lắc đầu: "Ngươi cũng có hảo thủ đoạn thật, chỉ có điều... Ài, hơi xằng bậy."

Tần Kham mỉm cười nói: "Tiểu tế nếu không xằng bậy thì khó mà bảo vệ nhạc phụ đại nhân được chu toàn, đây cũng là hành động bất đắc dĩ."

Dừng một chút, Tần Kham nghiêm mặt nói: "Thời gian cấp bách, tiểu tế không khách khí với nhạc phụ nữa, xin hỏi người một chuyện quan trọng nhất, người đã cung khai nhận tội chưa? Nhạc phụ cung không cung khai, tiểu tế tất nhiên sẽ dồn hết toàn lực chạy chọt cho người...."

Đỗ Hoành nhíu mày nhìn hắn: "Lão phu nếu đã cung khai rồi thì sao?"

Tần Kham thở dài, vẻ mặt có chút bi thương: "người nếu đã cung khai nhận tội, tiểu tế không cần phải phí sức cứu người, giờ trở về an bài hậu sự, thuận tiện thông tri cho nhạc mẫu đại nhân chuẩn bị tái giá, nhân tuyển nhạc phụ mới sẽ do ta kiểm định, dù sao tuyệt đối không tìm quan văn, đặc biệt là loại quan văn ruột thẳng tới lỗ đít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.