Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 150: Chương 150: Chính diện giao phong




Đinh Thuận tức giận đến biến sắc. Nhìn bóng dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của Thọ Ninh Hầu, khó hiểu nói: "Đại nhân vì sao thuận theo hắn như vậy? Thế không giống tính cách của ngài."

Tần Kham âm trầm nói: "Cái ta cần là hắn như vậy, để hắn giống như vương bát đản hoành hành khắp nơi, tương lai có một ngày khi hắn lê cái chân chó ngoài đường sẽ bị các dân chúng phẫn nộ chém chết ở đầu đường."

Đinh Thuận ngạc nhiên: "Bị chém chết thì có thể hiểu, nhưng "lê chân chó" là sao?"

"Ngươi đã quên ta từng nói, ta muốn đánh gãy chân chó của hắn, ngươi cho rằng ta nói đùa à?"

Đinh Thuận luôn cho rằng Tần Kham tiếp cận Thọ Ninh Hầu là có bí mật không thể cho ai biết, ai ngờ Tần Kham không hề có động tác, không ngờ cứ như vậy bắt đầu mỗi ngày ở bên cạnh bảo hộ Thọ Ninh Hầu. Từ trong tay Bắc trấn phủ ti Mưu Bân có được điều lệnh, Tần Kham triệu tập mấy trăm Cẩm y Giáo úy canh giữ ở bốn phía hầu phủ, mỗi lần Thọ Ninh Hầu xuất hành, Tần Kham đều đi theo phía sau, vô luận Thọ Ninh Hầu ở trước mặt hắn khí diễm kiêu ngạo ương ngạnh đến mức nào. Tần Kham cũng chỉ cười cười, không nói gì, giống như sứ mệnh của hắn thực sự chính là bảo hộ Thọ Ninh Hầu vậy.

Đinh Thuận sắp điên rồi.

Hắn dám thề với bài vị tổ tông, Tần Thiên hộ trong ấn tượng tuyệt đối không phải người tốt tình như vậy, theo hắn đã hơn một năm, lão thủ trưởng có tính tình thế nào nhất minh bạch nhất. Nhìn thì ôn văn nho nhã, nụ cười đáng yêu, nhưng trong lòng hắn rất xảo quyệt, hơn nữa có thù tất báo, nếu nói hắn bị Thọ Ninh Hầu hô tới đuổi đi mà không tỏ thái độ gì, ngược lại còn luôn mang bộ dạng vui vẻ chịu đựng, đánh chết Đinh Thuận cũng không tin Tần Thiên hộ lại trở nên thiện lương yếu đuối như vậy.

Có âm mưu! Tần Thiên hộ nhất định đang có âm mưu!

Đinh Thuận đọc sách không nhiều lắm, đầu óc ít sử dụng, nghĩ tới vỡ đầu cũng nghĩ ra Tần Kham giở trò gì, mỗi ngày còn phải cố giả vờ bất động thanh sắc, cùng Tần Kham bảo hộ Thọ Ninh Hầu, sau vài ngày, Đinh Thuận rõ ràng già đi nhiều.

Thật sự lại muốn quỳ xuống trước mặt Tần Thiên hộ, xin hắn nói ra âm mưu, cứ tiếp tục như vậy Đinh Thuận sẽ điên mất.

Tần Kham cũng sắp điên rồi.

Sự kiện Giết ngựa thị uy phát sinh được mấy ngày thì lại có người tới tìm hắn, lần này là quan viên.

Màn đêm buông xuống, Tần Kham dẫn Đinh Thuận về Thiên hộ sở, Thọ Ninh Hầuđã lập quy củ, sau giờ Dậu không cần Cẩm Y vệ bảo vệ, Tần Kham tất nhiên thuận theo, nếu không phải vì kế hoạch trong lòng mình, có thằng ngốc mới nguyện ý bảo vệ bên cạnh tên khốn nạn này.

Người đi đường rất ít, gió lạnh hiu quạnh, mấy chiếc lá vàng bị gió thổi đứt, rơi xuống đường.

Khi Tần Kham đang túm chặt cái áo cổ lông Liên Nguyệt Liên Tinh tự tay may cho hắn, tiến vào Thiên hộ sở thì một gia phó áo xanh mũ xanh tới tìm hắn, đưa một tấm thiếp, sau đó chỉ chỉ vào quán trà ven đường, hơi khom người rồi mỉm cười lui ra.

Đinh Thuận dí sát đèn lồng vào, Tần Kham mở danh, nhìn tên bên trên, không khỏi ngẩn ra, tiếp theo thì trên mặt nổi lên nụ cười lạnh lùng.

Cuối cùng cũng tìm tới rồi, quan viên liên quan tới vụ án diêm dẫn trực tiếp tìm tới, trong cung và bệ hạ không hề có động tĩnh làm bọn họ cảm thấy bất an,trước kia bất luận là án gì, bệ hạ ra một đạo ý chỉ, chém đầu mấy nhân vật râu ria, vụ án cứ vậy là kết thúc, nhưng mà diêm dẫn diêm dẫn lần này chấn động kinh sư, bệ hạ lại không hề có thái độ gì, tất cả sớ của các đại thần toàn bộ giữ lại không phát, dấu hiệu khác thường như vậy làm nhóm người này cuối cùng cũng đứng ngồi không yên.

Trong cung càng bình tĩnh, đại biểu bão táp ngày sau càng mạnh mẽ.

Bọn họ muốn mở lòng bệ hạ, bọn họ muốn biết bệ hạ rốt cuộc muốn tra án tử này tới mức nào, Tần Kham không nghi ngờ gì nữa chính là chìa khóa để mở lòng bệ hạ.

Bọn họ muốn nắm cái chìa khóa này trong tay, dùng hắn để mở lòng bệ hạ, sau khi biết điểm mấu chốt của bệ hạ, bọn họ mới có thể quyết định bỏ qua cái gì, thu hoạch cái gì.

Tên và quan chức trên thiếp có chút chói mắt "Lễ bộ Tả thị lang Lý Kiệt" .

Lý Kiệt, thứ cát sĩ năm Thành Hóa thứ hai, từng đảm nhiệm biên tu Hàn Lâm viện, được thăng là thị độc học sĩ, tế tửu Nam Kinh Quốc Tử Giám, năm Hoằng Trị thứ mười hai thì được điều tới kinh sư làm Lễ bộ Tả thị lang.

Tần Kham nhìn danh thiếp, mí mắt giật giật.

Phiền toái Vĩnh viễn là tránh cũng không thể tránh, lúc này người hắn phải đối mặt với tham quan nắm giữ thực quyền. Lý Kiệt chỉ f một trong số đó mà thôi.

Ngẩng đầu, cửa sổ lầu hai quán trà ở đường đối diện, một nam tử trung niên mặc thường phục màu đen, dưới cằm là chòm râu xanh phất phơ, vẻ mặt chính nghĩa đang gật đầu mỉm cười với hắn, nụ cười hòa ái thân thiết, lại không che giấu được ý tứ ban ơn trên cao nhìn xuống, giống như vị trí mà Tần Kham và Lý Kiệt đang đứng lúc này.

Tần Kham cũng cười, hơn nữa cười rất thân thiết, rất ngọt ngào.

Đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào, hắn luôn thói quen trước tiên cười một cái, cười là cho mình xem.

Một người nếu còn cười được, bất kể gian nan nguy cấp cỡ nào, luôn sẽ có biện pháp chống đỡ được.

Lý Kiệt mỉm cười nhìn Tần Kham, bỗng nhiên chắp tay: "Trời sắp đổ tuyết rồi, có thể cùng uống một chén không?"

Lý Kiệt đứng ở thang gác lầu hai quán trà chờ Tần Kham, thấy Tần Kham lên lầu. Lý Kiệt cười ha ha với hắn: "Chính là Tần Thiên hộ 'Nhân sinh nhược chích như sơ kiến' phải không? Thiếu niên anh tài, lão phu cưỡng ngưỡng."

Tần Kham cũng chắp tay cười nói: "Có thể được Lý Thị Lang khen ngoại, Tần mỗ coi như sống không uổng kiếp này."

Lầu hai hiển nhiên đã được thanh tràng trước rồi, chỉ có hai người Tần Kham và Lý Kiệt, người hầu trà cung kính rót hai chén trà Long Tĩnh cho hai người rồi cúi người lui xuống.

Lý Kiệt từ lúc gặp mặt tới giờ luôn cười. Sau khi cầm chén trà lên mời, chậm rãi dùng nắp chén gạt mặt trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác tư thái thập phần tao nhã.

"Trà ngon, đừng nhìn là vật thô bỉ của phố phường, nhưng uống vào thấm tới tận ruột gan, thứ lão phu cả đời thích nhất, chỉ có sách và trà."

Tần Kham cười nói: "Lý đại nhân đúng là đạm bạc, hạ quan thì thô tục hơn, cái thứ trà này, chỉ cần uống để giải khát là đu rồi, giống như tiền bạc ấy, đủ dùng là được rồi, có nhiều quá lại thành ra gây họa."

Lý Kiệt vẫn mỉm cười nói: "Lời này của Tần Thiên hộ là có ẩn ý."

Nụ cười của nụ cười dần dần tắt hẳn, nhìn chằm chằm Lý Kiệt nói: "Lý đại nhân muốn nói với hạ quan chỉ sợ không phải trà, mà là muối?"

Lý Kiệt cũng thu lại nụ cười, chậm rãi nói: "Tần Thiên hộ cũng ngay thẳng, lão phu nghe nói mấy ngày nay bạc trắng hoàng kim mỹ ngọc mỹ tỳ đưa tới phủ ngươi nhiều đếm không xuể, đều bị ngươi nhất nhất cự tuyệt, người trẻ tuổi mà qua được cửa tài sắc này, ngươi là người lão phu ít thấy trong cuộc đời này."

Tần Kham thở dài: "Hạ quan cũng là người yêu tài yêu sắc, chỉ tiếc tài và sắc bọn họ đưa tới rất phỏng tay, không chỉ phỏng tay, hơn nữa còn chết người, mạng này của hạ quan mặc dù rẻ, nhưng cũng không phải mấy rương bạc và mỹ nữ là có thể đổi được."

Ngữ khí của Lý Kiệt có chút lạnh lùng: "Tần Thiên hộ không ngại ra điều kiện đi, ngươi muốn gì, chúng ta đều có thể cho ngươi."

Tần Kham chắp tay: "Lý đại nhân sao không ra điều kiện với bệ hạ? Bệ hạ muốn gì, các ngươi đều cho hắn là được, tội gì phải làm khó xử một võ quan nho nhỏ như ta."

Bùm!

Lý Kiệt xé toan lớp vỏ bọc ôn hòa, vỗ bàn dựng lên, mặt trợn trừng quát: "Bệ hạ muốn đầu chúng ta, ta có thể cho hắn sao?"

"Ngại quá, nếu bệ hạ muốn đầu của các ngươi, hạ quan không thể không giúp bệ hạ chặt bỏ, Lý đại nhân, hạ quan là thần tử ăn lộ của vua, bệ hạ nói gì thì là như thế."

Thấy thái độ của Tần Kham kiên quyết như vậy, Lý Kiệt cảm thấy một loại sợ hãi chưa bao giờ có, hắn phát hiện việc này đã không thể âm ấm rồi. Thái độ của Tần Kham giống như là phản chiếu chân thật nhất thái độ của bệ hạ.

Bệ hạ lần này... Động sát tâm rồi!

Suy sụp ngồi xuống, Lý Kiệt giống như già đi tuổi, thở dài: "Chúng ta chỉ là bán một số diêm dẫn, tham một chút bạc mà thôi, quan Đại Minh có ai không tham? Bệ hạ, ngươi cớ gì phải đuổi tận giết tuyệt?"

Tần Kham lạnh lùng nhìn hắn, hờ hững nói: "Bởi vì các ngươi đã chạm tới điểm mấu chốt của bệ hạ."

" Điểm mấu chốt của bệ hạ là ở đâu?"

" Điểm mấu chốt là ở dân chúng, các ngươi bán diêm dẫn, cấu kết gian thương lên giá muối, làm loạn diêm pháp Đại Minh, các dân chúng ngay cả muối cơ bản nhất cũng không ăn nổi, đây chính là điểm mấu chốt của bệ hạ, các ngươi nhất định phải chết! Bằng không Đại Minh ta thực sự sẽ thối nát từ tận gốc rễ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.