Hoàng đế Đại Minh chung quy vẫn là hoàng đế, tuy nói quân quyền bị thần quyền chế ước rất nhiều, nhưng thánh chỉ của hoàng đế dù sao cũng vẫn là thánh chỉ, thánh chỉ vừa ra, sinh tử của vô số người đã được quyết định.
Từ trên xác chết của Ninh Cẩn móc ra nha bài hổ phù, Trương Vĩnh cẩn thận nắm nó trong tay, cảm thụ được sự nhẵn nhụi mang theo hơn ấm của nha bài, sau đó lẳng lặng cười cảm kích với Tần Kham.
Khối nha bài này đến tay Trương Vĩnh rồi, chỉ sợ đời này sẽ không nỡ buông ra, ngự mã giám chưởng ấn từ nay về sau sẽ có họ Trương.
Thế gian có thể lung lạc lòng người chỉ có cảm tình và lợi ích, có Tần Kham một câu "Tiếp quản ngự mã giám" này của Tần Kham, quan hệ của Trương Vĩnh và Tần Kham từ nay về sau sẽ có thể xem như minh hữu trên chính trị.
Tần Kham cũng cười cười với Trương Vĩnh, hiểu ý lẫn nhau.
Bát hổ chưa bao giờ là bền chắc như thép, tương lai nếu trở mặt với Lưu Cẩn, Trương Vĩnh tất nhiên chính là dao nhỏ đâm sau lưng Lưu Cẩn, đêm nay biết thời biết thế đưa cho hắn một chiếc bảo tọa của quyền lực, lực lượng bên mình cũng tăng lên mấy phần.
Đi ra khỏi cửa điện cung Càn Thanh, thi thể của Ninh Cẩn nằm trên thềm đá ở ngoài cửa, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, không thể không nói, thủ đoạn giết người của Đinh Thuận càng lúc càng tinh tiến, một đao này chém vào thực sự rất dứt khoát lưu loát.
Đinh Thuận đứng ngoài cửa điện, thấy trong tay Tần Kham đang cầm một hoàng quyên đi ra, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng với hắn.
Tất cả cuối cùng đã lật bàn.
"Đinh Thuận, theo ta tiếp quản dũng sĩ doanh!"
"Vâng."
...
Tiếp quản dũng sĩ doanh rất thuận lợi, cơ hồ không cần tốn nhiều sức.
Đinh Thuận lại hạ sát thủ, chém một tên tham tướng tiến lên chất vấn. Tần Kham mở thánh chỉ ra, chậm rãi đọc một lần, dũng sĩ doanh liền toàn thể quỳ xuống, nguyện ý nghe Tần Kham sai phái.
Quân đội Bảo vệ xung quanh hoàng thành kinh sư, chung quy vẫn chỉ trung thành với hoàng đế, bị người hữu tâm lợi dụng và che mắt cũng chỉ là tạm thời, một đạo thánh chỉ của hoàng đế liền kéo họ về chính lộ.
Cho tới một khắc quan binh dũng sĩ doanh quỳ xuống nghe lệnh. Tần Kham mới chính thức thở phào.
Trước mắt trong tay đã có hơn hai ngàn binh mã tinh nhuệ, hoành hành kinh sư đã không còn không hề cố kỵ, các phiên tử Đông Hán so sánh với dũng sĩ doanh thì Quả thực là một đám ô hợp.
Chém một tham tướng, lại có một tham tướng rụt rè bước lên ôm quyền nói: "Các tướng sĩ hành động thế nào, xin Tần đại nhân hạ lệnh."
Tần Kham nhìn quét các tướng sĩ mọt lượt Lạnh lùng nói: "Toàn doanh ra khỏi cung, đánh thẳng tới đại đường Đông Hán, giết phiên tử, tru Vương Nhạc."
Tham tướng ngẩn ra, sau đó ôm quyền lớn tiếng nói: "Vâng."
Hơn mười tên Cẩm y Giáo úy theo Tần Kham lẻn vào hoàng cung sau khi ra khỏi cung thì vội vàng tản đi, chạy tới các Cẩm Y vệ Thiên hộ sở trong thành kinh sư.
Đêm nay phiên tử Đông Hán vây công Thiên hộ sở nội thành sớm đã dẫn phát sóng to gió lớn trong hệ thống Cẩm Y vệ, mâu thuẫn của mâu thuẫn tồn tại đã lâu, vô số Cẩm Y vệ Thiên hộ oán giận không ngừng phái người tới Bắc trấn phủ ti nha môn xin chỉ thị của Mưu Bân, chỉ tiếc Mưu Bân đã sớm tới Thiên Tân tránh họa, Cẩm Y vệ kinh sư như rắn mất đầu. Một đám Thiên hộ không biết bên trên có ý gì, vì thế không dám manh động, chỉ có thể ở trong Thiên hộ sở đập bàn chửi rủa.
Khi các Giáo úy bên cạnh Tần Kham mở cửa sau của các Thiên hộ sở, kinh sư vừa yên lặng lại trở nên náo động.
Từng cây đuốc đột ngột thắp sáng các nơi trong thành, cây đuốc giống như bọt nước. Từng giọt từng giọt tụ lại, cuối cùng nối thành một con rắn người, rắn uống lượn trườn tới đại đường Đông Hán.
Đại đường Đông Hán.
Dưới hành lang gấp khúc của Tiền viện, hai ngọn đèn lưu ly lay động lúc sáng lúc tối, chiếu vào khuôn mặt thương lão của Vương Nhạc đang ngồi trên cao.
Bốn gã đại đương đầu Đông Hán không nói gì đứng trước mặt Vương Nhạc, giống như chuột thấy mèo, thở mạnh cũng không dám.
Vương Nhạc mặt không biểu tình, trong tay khô héo như vỏ cây cầm một khối ngọc bội, ngọc bội giống như cũng trải qua không ít năm tháng, sáng bóng trơn mượt, không phải phàm vật.
"Hán công, các phiên tử đang chuẩn bị tiếp tục đánh phá mấy Cẩm Y vệ Thiên hộ sở, Hán công vì sao đột nhiên triệu chúng ta trở lại? Đã xảy ra biến cố gì?" Một đại đương đầu cẩn thận hỏi.
Vương Nhạc mặt mày bất động, cũng không thèm nhìn hắn một cái, vẫn nghịch khối ngọc bội trong tay.
Một đại đương đầu Khác ôm quyền nói: "Hán công, hơn ngàn phiên tử xuất kích Tần phủ bại lui, đại đương đầu Dương Toàn đã chết."
Tay đang nghịch ngọc bội của Vương Nhạc bỗng nhiên dừng lại, sau đó lại vuốt ve ngọc bội, cảm thụ sự bóng loáng nhẵn nhụi mà lạnh lẽo của nó.
Sau khi bảo Ninh Cẩn điều dũng sĩ doanh vào cung, Vương Nhạc rời khỏi ti lễ giám, ra khỏi cung vào đại đường Đông Hán.
tự tiện điều binh vào cung tội như mưu phản, là tội lớn tru di cửu tộc, Vương Nhạc đương nhiên muốn chế tạo có người giả mạo chỉ dụ vua, mà hắn thì không biết gì, người không ở trong cung cũng dễ biện bạch hơn.
Nhưng mà một khắc ngồi vào đại đường Đông Hán, trong lòng Vương Nhạc liền cảm thấy rất không được tự nhiên, rõ ràng là chuyện đã nắm chắc thắng lợi, tự dưng lại trở nên thấp thỏm.
Vây công Tần phủ thất bại, giết Tần Kham thất bại, Tần Kham lẻn vào hoàng cung, Tần Kham tới thẳng cung Càn Thanh. . .
Từng tin tức chậm rãi đánh vào lòng tin của Vương Nhạc, Vương Nhạc dần dần phát hiện thế cục đã không thể hoàn toàn nằm trong sự khống chế. Bởi vì có thêm biến số Tần Kham này, Tần Kham đào thoát và vào cung, làm trong lòng hắn có một loại dự cảm xấu, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Trong đầu tự dưng hiện ra khuôn mặt nho nhã nhưng lại hết sức khiến người ta căm hận của Tần Kham, tay Vương Nhạc khẽ run lên, trong mắt lại lộ ra hai loại ánh mắt mâu thuẫn hoàn toàn bất đồng là sợ hãi và hung ác.
Vương Nhạc thở dài, thanh niên nhân này, không đơn giản!
Luôn không dám khinh thị hắn, đúng nhưng lại vẫn là khinh thị hắn. . .
Thật lâu sau, dưới cái nhìn chăm chú của đại đương đầu đại đương đầu, Vương Nhạc chậm rãi mở miệng.
"Đao ra khỏi vỏ, tên đã lên dây, bảo các phiên tử nghiêm mật canh gác bốn phía đại đường Đông Hán."
Bốn đại đương đầu kinh hãi.
Ý tứ của Hán công... Chẳng lẽ có người dám vây công đại đường Đông Hán? Vốn đêm nay là trạng thái Đông Hán đại giết tứ phương, vì sao phải nghiêm mật canh gác đại đường Đông Hán? Tình thế đêm nay từ lúc nào bắt đầu từ công chuyển thủ?
Vương Nhạc cười thê lương: "Đi đi, phân phó lời của Tạp gia, làm việc gì phòng bị thêm một chút cũng không sai."
Các Đại đương đầu khom người thi lễ, vừa xoay người thì lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh cực lớn, ngay sau đó thì ngoài đại đường giống như ong vỡ tổ.
Ngoài đại đường, một tiếng hét dữ dằn truyền đến.
"Đông Hán Vương Nhạc, ý đồ gây rối. Phạm thượng tác loạn, thánh chỉ hạ, Vương Nhạc cùng Đông Hán trên dưới mau mau bó tay chịu trói. Nếu như dám trái, giết chết tại chỗ."
Bốp!
Ngọc bội được yêu thích nhiều năm bỗng nhiên từ trong lòng bàn tay Vương Nhạc rơi xuống, vỡ tan.
Vương Nhạc cả người run rẩy. Tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Xong rồi! Tất cả xong rồi!
Ngoài đại đường Đông Hán, hơn hai ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh đã vây quanh môn đại đường Đông Hán, vô số Cẩm y Giáo úy được Tần Kham triệu tập đến tay cầm đuốc, giống như một con rắn lửa, chậm rãi tụ tập về phía Tần Kham.
Tần Kham đã thay đẩu ngưu cẩm bào, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú các phiên tử trong đại đường Đông Hán đang tán loạn, khóe miệng hắn bất giác vẽ ra một nụ cười lạnh.
Bên cạnh là một tham tướng của dũng sĩ doanh, tên là Tôn Anh, vừa rồi khi tiếp quản dũng sĩ doanh. Tần Kham quyết định trước lập uy rồi mới tuyên chỉ, một tham tướng bị Đinh Thuận chém, vận khí của vận khí có vẻ tốt, không phải kẻ đầu tiên đứng ra chất vấn, xem như nhặt lại được cái mạng.
Lúc này Tôn Anh đang cười thật thà với Tần Kham. Vỗ vỗ một khẩu pháo nhỏ đúc bằng thép ở bên cạnh, như tranh công cười nói: "Tần đại nhân, pháo này là dũng sĩ doanh chúng ta từ trong tay một người Hà Lan mua được, tổng cộng chỉ có jhai khẩu, loại hỏa pháo này so với hỏa pháo của Đại Minh chúng ta thì uy lực mạnh hơn rất nhiều, vừa rồi một pháo bắn vào cửa lớn của Đông Hán ngài có thấy không? Một viên đạn sắt là có thể xuyên thủng cửa thành ngoài trăm trượng. Có điều giá trị chế tạo hơi đắt, ngự mã giám từng định xin chế tạo cục phỏng theo mà chế tạo số lượng lớn, về sau lại bị Binh bộ Lưu thượng thư dâng sớ, nói pháo này công nghệ phức tạp, giá trị chế tạo quá đắt, không nên chế tạo nhiều, mấy vị Đại học sĩ nội các sau khi thương nghị thì cũng từ bỏ việc này."
Tần Kham thần sắc khẽ động, lúc này mới bắt đầu quan sát khẩu hỏa pháo này, thấy thể tích của thể tích cũng không lớn, đường kính nòng cũng hơi nhỏ, thoạt nhìn thì rất nặng, nhưng họng pháp đen ngóm lại tỏa ra sát khí khiến người ta khó thở.
"Tôn tham tướng, bắn thêm một phát xem nào."
Tôn Anh thấy Tần Kham có hứng thú với hỏa pháo thì không khỏi càng đắc ý, vội vàng nói: "Vâng."
Nhồi thuốc, giã thuốc, lắp đạn, đốt dây.
Tôn Anh cung kính đưa đuốc cho Tần Kham, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng: "Mạt tướng cung thỉnh Tần đại nhân thử pháo."
Tần Kham cũng không khách khí, cầm đuốc đốt dây dẫn.
Rít... Rầm!
Miệng pháo lóe hồng quang, một viên đạn sắt bắn ra, xuyên qua đại môn bắn thẳng tới tiền viện của Đông Hán, vô số các phiên tử đang canh phòng bị một phán bắn cho ruột đứt bụng nát, dưới quỹ tích của đường đạn, hơn mười phiên tử giống như hồ lô ngã xuống đất mà chết.