Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 117: Chương 117: Có người có đèn




Về tới nhà đã là lúc lên đèn, Tần Kham vội vàng đám lại những tiếng thăm hỏi vui mừng của bọn hạ nhân vì lão gia mới ra ngục, bước nhanh vào nội viện.

Cửa phòng ngủ Nội viện khép hờ, cửa sổ giấy đỏ ánh ra ngọn đèn mờ, ngọn đèn này giống như vẫn luôn chờ hắn, vĩnh viễn không tắt.

Nhà có đèn có người mới gọi là nhà.

Tim Tần Kham tràn đầy sự ấm áp, hắn phát giác mình đã hoàn toàn dung hợp với thời đại xa lạ này rồi, bởi vì hắn ở đây có nhà, quan trọng nhất là, hắn có một vị thê tử xinh đẹp vì hắn mà không tiếc bỏ sinh mạng ra đặt cược.

Nàng ta làm việc có lẽ hơi xung động một chút, hơi ngốc một chút, thủ đoạn có lẽ hơi kịch liệt một chút, lỗ mãng một chút... Nhưng những khuyết điểm này vừa hay làm nổi bật tính tình thực sự của nàng ta, nàng ta là một nữ nhân ngốc không biết biểu đạt bản thân, nhưng lại dùng hành động trực tiếp nhất kích liệt nhất để biểu đạt tình ý của nàng ta. Tần Kham cảm động sự sự ngốc nghếch của nàng ta, đây là một nữ nhân mà đáng để hắn cả đời nâng niu trong ở lòng bàn tay

Tần Kham đứng trước cửa ánh trăng nội viện, sau một lúc lâu mỉm cười một mình thì tiếp theo lại sinh ra cảm giác giận hờn, nữ nhân ngốc này có biết hành động ám sát Thọ Ninh Hầu có biết hay không nguy hiểm cỡ nào hay không? trong hoàng thành Kinh sư, Đông Hán, Cẩm Y vệ, đoàn doanh và đằng tương, quân sĩ của tứ vệ này chẳng lẽ là bất tài à? hơi không cẩn thận là dẫn tới kết cục thân hủy mệnh vẫn, võ công cá nhân cao tới đâu cũng địch sao nổi sự vây công của quân đội?

Chỉ có thể nói vận khí của nữ nhân ngốc này hôm nay thật sự quá tốt, nếu không nàng ta có thể dễ dàng chạy thoát như vậy ư? Lần này vận khí tốt, lần sau ai dám đảm bảo vận khí của nàng ta cũng sẽ vẫn tốt?

Tần Kham thu hồi nụ cười, khuôn mặt tuấn tú banh ra, hôm nay phải dùng gia pháp chấn phu cương.

Đẩy cửa ra, liền thấy dưới ánh nến mờ nhạt, Đỗ Yên đã bỏ quần áo giả dạng nông phụ, mặc váy xanh nhạt, chân để sau giường, tay chống cằm, đang ngủ gà ngủ gật.

Tần Kham không nhịn được lặng lẽ mỉm cười, tiếp theo thì nghiêm mặt, khụ thật mạnh một tiếng.

Đỗ Yên giật mình, vừa thấy là Tần Kham thì lập tức kinh hỉ thốt lên: "Tướng công, ngươi không sao chứ?"

Tần Kham lắc đầu, vươn hai tay về phía Đỗ Yên.

Đỗ Yên cười khanh khách, giống như con yến nhỏ bay vào rừng, lao vào lòng hắn.

Tần Kham ôm lấy nàng ta, ôm thật sự rất chặt, giống như sợ nàng ta sẽ biến mất vậy, trong phòng ngủ rất yên lặng, cả hai đều không nói gì.

lửa nến trong phòng lay động, tách một cái, cháy tới đế rồi vụt tắt.

Không biết qua bao lâu, hai tay Tần Kham bóp lấy vai nàng ta, nghiêm túc nói: "Yên nhi, tướng công hiện tại rất muốn đánh vào mông nàng, nàng không được phép hoàn thủ, biết chưa?"

Đỗ Yên ngẩn người, tiếp theo thì mặt đỏ lên, vẻ mặt mang theo mấy phần chột dạ, ánh mắt lấp lánh nhẹ nhàng gật đầu, bộ dạng rất ủy khuất.

Tần Kham thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, cố gắng duy trì vẻ mặt cứng rắn, tay giơ lên cao, Đỗ Yên lại vươn tay chộp lấy cổ tay hắn.

"Tướng công, không đánh có được không?"

"Không được, hôm nay tướng công ta phải thi hành gia pháp."

"Vậy ngươi. . . đánh nhẹ một chút, ta, ta từ nhỏ đến lớn chưa bị ai đánh bao giờ."

Đỗ Yên nhìn hắn với vẻ đáng thương, trong mắt thủy quang trong suốt.

Tần Kham không nói gì, tay không nặng không nhẹ vỗ lên mông nàng ta hai cái, trong phòng đang yên tĩnh vang lên tiếng bốp bốp, Đỗ Yên "a" một tiếng, giống như con linh miêu nhảy ra thật xa, ôm mông bĩu môi lườm Tần Kham.

Tần Kham phụng phịu nói: "Biết vì sao bị đánh không?"

Khí thế của Đỗ Yên lập tức xẹp đi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. Vô hạn ủy khuất nói: "Biết."

"Lần sau còn dám nữa hay không?"

". . . Không dám."

"Tốt, chuyện này bỏ qua, sau này còn tái phạm, mông sẽ sưng... Nương tử, nào, để vi phu xoa cho nàng, còn đau không?"

"Uy phong chán rồi lại còn muốn chiếm tiện nghi của ta. Thà chết không cho ngươi chạm."

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, Tần Kham ôm Đỗ Yên. Hai người ngồi xếp bằng trên giường đất, ánh đèn mờ hắt bóng họ lên tường.

Hưởng thụ sự yên tĩnh và hạnh phúc hiếm có này. Đỗ Yên bỗng nhiên quàng tay ôm chặt lấy lưng hắn, ngữ khí có chút thương cảm.

"Tướng công, ngươi có mệt hay không?"

"Hả?"

"Không có bối cảnh, không có nhân mchj, trong kinh sư chỉ có kẻ địch không có bằng hữu, nhiều người như vậy muốn lấy mạng của ngươi, nhiều sự tính kế hung hiểm như vậy, ngươi lại phải giãy dụa cầu sống trong ao nước đục này, ngay cả chỗ dựa cũng không có, khổ mệt cũng chỉ có ta bên canh. Tướng công, ta rất thương ngươi." Đỗ Yên ôm hắn chặt hơn.

Tần Kham mỉm cười, vuốt mái tóc đen như thác của nàng ta, ôn nhu nói: "Tướng công không khổ, tướng công có nàng mà."

"Tướng công. Ta thực sự muốn làm gì đó cho ngươi, nhưng ta lại chẳng giúp được gì cả, ta... ta rất hận mình." Đỗ Yên khẽ nức nở.

Tần Kham nhìn chăm chú ánh nến lay động trên bàn, mỉm cười nói: "Có một việc nàng khẳng định có thể giúp được."

"Việc gì? Ngươi nói mau."

" "Mỗi ngày khi ta về nhà, để ta nhìn thấy trong phòng có đèn sáng, có người chờ. Tướng công cho dù ở bên ngoài khổ mệt tới mấy, về nhà nhìn thấy ngọn đèn trong nhà, và có nàng đang chờ, tướng công sẽ không khổ không mệt."

Lời nói rất bình thường, nhưng lại thấu ra sự lĩnh ngộ sâu sắc nhất đối với sinh hoạt, Đỗ Yên nghe mà trong lòng càng chua xót, nước mắt không nén được tuôn rơi, lại ra sức gật đầu, nghẹn ngào ôm chặt lấy hắn.

"Tướng công, phải trân trọng bản thân, ngươi đối với ta rất quan trọng."

Lại trải qua thêm một lần kiếp nạn, may mắn bình yên vượt qua, Tần Kham định ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Liên Nguyệt Liên Tinh được Đinh Thuận từ nhà nông hộ ngoại ô đón về, cả nhà yên ấm vui vẻ, trong viện tử lại khôi phục nhân khí náo nhiệt như xưa.

Tần Kham muốn nghỉ ngơi,, nhưng lại có người không cho hắn nghỉ ngơi.

Vài ngày sau, có hoạn quan đăng môn truyền dụ, đông cung Thái tử triệu kiến.

Thái tử triệu kiến, Tần Kham không thể không đi gặp, bởi vì hắn là thần tử còn Chu Hậu Chiếu là quốc quân tương lai.

Nên dùng tư thái như thế nào để đi gặp hoàng đế bệ hạ tương lai của Đại Minh đây?

Đương nhiên là thái độ quân tử, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Trong đầu Tần Kham bỗng nhiên hiện ra sắc mặt của các quan văn trên triều đình.

Khi Tần Kham tiến vào đông cung xuân phường thì Chu Hậu Chiếu đang đọc sách, Tần Kham lẳng lặng đứng ở ngoài phòng đọc sách của Chu Hậu Chiếu, nhìn Chu Hậu Chiếu dựng sách trên bàn, dưới sự che chắn của sách vở, Chu Hậu Chiếu nằm gối lên tay mà ngủ, ngủ thực sự rất ngọt ngoài, nước miếng chảy ra, hình thành hai giòng Trường Giang Hoàng Hà đầy khí khái của đế vương tương lai.

Chiêm sự phủ xuân phường thị giảng, Đại học sĩ Dương Đình Hòa đang cầm một quyển Mạnh tử rung đùi đắc ý một lúc lâu thì phát giác phía dưới không có ai hùa theo, vừa nhìn thì mũi không khỏi vẹo đi, trong vẻ giận dữ lộ ra mấy phần sầu lo đối với vận mệnh quốc gia của Đại Minh tương lai.

Vô cùng đau đớn lắc đầu, Dương Đình Hòa ném sách lên bàn, không quấy rầy mộng đẹp của Thái tử điện hạ, căm giận đi ra cửa.

Thần kỳ là, Dương Đình Hòa vừa ra khỏi cửa, Chu Hậu Chiếu không ngờ tỉnh lại, thoải mái mà duỗi lưng, rất có ý nhị "Trong mộng sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết" trong nhà tranh của Ngọa long, trong vẻ lười nhác lộ ra mấy phần tao nhã.

Chẹp chẹp miệng, đám người Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh thị hầu bên cạnh ùa lên, châm trà mang điểm tâm cho hắn, ân cần hỏi thăm.

Chu Hậu Chiếu ăn vài miệng điểm tâm, miệng đầy vụn bánh nhìn trái nhìn phải: "Không phải gọi Tần Kham đó tới gặp ta à? Người đâu?"

Tần Kham đang lẳng lặng chờ ngoài phòng chậm rãi đi vào, vái chào Chu Hậu Chiếu: "Thần Tần Kham bái kiến điện hạ."

Chu Hậu Chiếu vừa thấy Tần Kham, không khỏi mặt mày hớn hở, vừa định lên tiếng thì bị Tần Kham ngắt lời.

Tần Kham vào lúc này giống như quan văn triều đình nhập vào người, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên, bộ dạng thần tử kiêm trung.

"Điện hạ, thần mặc dù chức hèn, nhưng không dám quên nước, điện hạ chính là quốc quân tương lai của Đại Minh ta, đang lúc phải khắc khổ học tập lời bách gia thánh nhân, dựng cơ sở cho tương lai thống trị giang sơn Đại Minh, điện hạ sao có thể trong lúc Dương học sĩ đang giảng bài mà ngủ gật? Đây đúng là bất hạnh của Đại Minh ta! Thần liều chết cả gan, cúi xin điện hạ tự xét bản thân."

Một phen nói năng khí phách chính nghĩa, có thể nói là tuyên truyền giác ngộ, khiến người ta phải suy nghĩ, nhưng trong phòng là một mảng yên tĩnh, Chu Hậu Chiếu, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh ngơ ngác nhìn Tần Kham, giống như nhìn một tên quái dị, ba người mãi lâu sau vẫn không nói một câu.

"Khụ khụ khụ. . ." Chu Hậu Chiếu miệng nhét đầy điể tâm quên không nuốt, bỗng nhiên sặc, ho tới mặt đỏ tai hồng, Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh vội vàng vỗ lưng cho hắn.

Hồi lâu, Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng bình tĩnh, chỉ vào Tần Kham chậm rãi nói: "Mấy ngày trước ngươi ở điện Văn Hoa trộm ngáng chân cữu cữu ta, hôm nay lại hiên ngang lẫm liệt ở trước mặt ta muốn ta tự xét lại bản thân, Tần Kham, ta càng lúc càng thưởng thức ngươi. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.