Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 214: Chương 214: Đại Minh chi hoạn




Mưu Bân ra khỏi điện đuổi theo Tần Kham tất nhiên là để hóa giải một chút xấu hổ trong điện vừa rồi, có điều Tần Kham thì có chính sự tìm hắn.

Nhìn trái nhìn phải một lượt, Tần Kham thấp giọng nói: "Mưu soái, còn nhớ phụ tá Trần Thanh Nguyên của phủ Ninh vương lúc trước áp giải từ Nam Kinh tới chứ?"

Mưu Bân vẻ mặt nghiêm lại, gật đầu nói: "Người này bị giam giữ bí mật trong chiếu ngục, không có thủ lệnh của ta thì bất kỳ ai cũng không được phép tới gần một bước."

Tần Kham cười nói: "Ninh vương vào kinh, một vị khác phụ tá một vị khác của hắn là Lý Sĩ Thực đã tìm tới ta, muốn xin ta thả Trần Thanh Nguyên ra, chết sống đều được."

Ánh mắt Mưu Bân lóe sáng, thản nhiên nói: "Ý tứ của ngươi là?"

Địa vị của Tần Kham đã khác trước, nói chuyện Mưu Bân nói chuyện cũng bất giác mang theo mấy phần ngữ khí thương lượng.

Tần Kham chắp tay cười nói: "Đương nhiên đương nhiên do Mưu soái làm chủ."

Lời này là lời nói khách sáo của quan trường, Mưu Bân tất nhiên nghe ra, có điều vẫn hài lòng mỉm cười: "Ngươi và ta là huynh đệ, không phải người ngoài, có chủ ý gì thì cứ nói thẳng ra đừng ngại."

Tần Kham cười khổ nói: "Hạ quan cho rằng, chỉ một Trần Thanh Nguyên thì không thể lật đổ Ninh vương."

Mưu Bân khó hiểu nói: "Nhân chứng đã có, chỉ thiếu vật chứng, với sức của Cẩm Y vệ thì không khó thu thập, đến lúc đó đưa nhân chứng vật chứng tới trước mặt bệ hạ, phiên vương mưu phản tội cực lớn, vì sao không lật đổ được hắn? Bệ hạ chẳng lẽ có thể dễ dàng để Ninh vương âm thầm hắn phản ư?"

Tần Kham lắc đầu nói: "Mưu soái, hạ quan vừa rồi đã nói... Bệ hạ... vẫn chỉ là một đứa trẻ, ai tốt với hắn, hắn sẽ tốt với người đó hơn gấp bội, toàn tâm toàn ý toàn tâm toàn ý tín nhiệm, ân sủng, hạ quan chính là tốt lắm ví dụ, cho dù chúng ta nắm giữ được nhiều nhân chứng vật chứng của Ninh vương tới mấy, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì, ở trong lòng bệ hạ, nhân tình lớn hơn pháp lý."

Vẻ mặt Mưu Bân dần dần có chút cứng ngắc: "Đại sự như Phiên vương mưu, giấu diếm không báo chính sợ sẽ mai phục ẩn họa cho chúng ta, nếu báo lên mà bệ hạ không tin thì chỉ sợ tự dẫn họa thủy, vốn là một nước cờ mai phục trước đó, tại sao lại biến thành hoàn cảnh khó xử tiến thối không được? Tần Kham, ngươi có chủ ý gì?"

Ánh mắt Tần Kham chớp động. Khẽ cười nói: "Mưu soái có từng nghe nói tới điển cố thời Xuân Thu khi Trịnh Trang công đánh Thúc Đoạn không?"

Đó là một điển cố rất nổi tiếng, đệ đệ Thúc Đoạn của Trịnh Trang Công muốn mưu phản, Trịnh Trang Công sau khi biết được bất động thanh sắt, để mặc Thúc Đoạn chiêu binh mãi mã, để thực lực lớn mạnh, đợi cho Thúc Đoạn cánh chim đã lớn, cử binh mưu phản, Trịnh Trang Công sớmđã nắm giữ tiên cơ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai dập tắt hành động mưu phản của Thúc Đoạn. Bức cho Thúc Đoạn binh bại chỉ có thể lưu vong ở Cộng quốc.

Mưu Bân tuy là xuất thân võ quan, nhưng cũng từng đọc qua, tất nhiên minh bạch điển cố này, nghe vậy mặt nghiêng lại: "Ý của ngươi là..."

Tần Kham cười nói: "Người nếu bị thương, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi chỗ đau bưng mủ, khi da thịt thối rữa thì vung đao chặt đi, cái cần chủ ý là hỏa hầu, quá sớm hay quá muộn đều không được."

Mưu Bân nhìn chằm chằm Tần Kham. Ánh mắt có chút đăm chiêu: "Ngươi nắm giữ hỏa hậu như thế nào?"

Tần Kham cười nói: "Trị quốc cũng như hầm thịt, mưu phản mưu phản cũng như hầm thịt, mũi hạ quan rất thính, chín tới rồi mũi sẽ ngửi ra thôi."

Mưu Bân nhìn chăm chú hắn, trầm ngâm thật lâu rồi nhẹ nhàng cười: "Như vậy, Trần Thanh Nguyên liền giao cho ngươi, là giết hay thả thì toàn do ngươi định đoạt."

"Hạ quan tuân mệnh."

Hai người nhìn nhau cười, nói tới cuối cùng thì không điểm thấu, có qua có lại giống như hai lão hòa thượng đánh cơ phong, thần bí mà đầy thiện ý. Người khác không hiểu không sao, tự họ hiểu là được.

Mưu Bân thở dài, vẻ mặt sầu lo nói: "Tân hoàng vừa đăng cơ liền gặp phải việc như vậy, đã thế còn không nói được, Đại Minh chi hoạn. Một hoạn Thát Đát, hai hoạn giặc Oa, ba hoạn phiên vương, ài, đúng là thời buổi rối loạn."

Tần Kham lắc đầu, nói: "Cho rằng cho rằng, cái hoạn lớn nhất không phải Thát Đát và giặc Oa, cũng không phải phiên vương, những cái này chỉ là hoạn ngoại xâm, họa của đại minh, là hoạn ở ..."

Mưu Bân nhíu mày: "Hoạn ở đâu?"

Tần Kham thấp giọng nói: "Hoạn ở. . . trong Nội bộ."

Mưu Bân nheo mắt: "Ý của ngươi là. . . Nội đình?"

Tần Kham gật đầu không nói.

"Tiêu Kính, hay là Vương Nhạc? Không thể, ta mặc dù không thích những lão quyền hoạn này, nhưng nhiều năm tranh đấu ít nhiều cũng có chút hiểu biết, hai người này rất biết tiến thối, huống hồ nghe nói Tiêu Kính sắp cáo lão rồi."

Tần Kham cười mà không nói.

Chuyện này không có cách nào khác giải thích, sau mấy tháng nữa, Mưu Bân sẽ chính mắt nhìn thấy một vị đông cung lão thái giám không ai biết tiếng sẽ xuất hiện, bỗng nhiên tay nắm đại quyền của nội đình, từ nay về sau lộng quyền loạn chính, khiến cho thiên hạ Đại Minh đang tốt đẹp biến thành loạn thất bát tao.

Mà vị Mưu Chỉ huy sứ trước mắt này tuy rằng là nhưng cũng chính trực hiếm gặp trong lịch đại Chỉ huy sứ, nhưng cũng không tránh được bị Lưu Cẩn hãm hại bỏ tù, cuối cùng bị nhốt trong Cẩm Y vệ chiếu ngục mà chính hắn cai quản, bị nanh vuốt của Lưu Cẩn dùng hình cụ của Cẩm Y vệ tra tấn tới chết.

Lịch sử, giống như là một bánh xe cổ quái, nhân và quả không ngừng tuần hoàn, tỏ rõ thiện ác báo ứng với thế nhân.

Không cướp vị trí Chỉ huy sứ của Mưu Bân đương nhiên không chỉ là khách khí, Tần Kham nếu làm Chỉ huy sứ, tất nhiên sẽ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, khó tránh khỏi phải đấu chính diện với Lưu Cẩn, khi đó ai sẽ giúp hắn đỡ giao nhỏ?

Vẫn là trốn ở phía sau Chỉ huy sứ giúp hắn gõ gậy lén thì tốt hơn, Mưu soái dáng người khôi ngô, da kiên dày, lớn nhỏ dài ngắn vừa hay thích hợp để đỡ dao.

Mưu Bân là chân hán tử, Tần Kham là chân quân tử, hán tử đỡ dao là nghĩa cử nên có, quân tử thì khác, quân thử không thích ăn đao.

Có điều nếu Tần Kham đã đi tới thế giới này, lịch sử tất nhiên sẽ khác, Mưu Bân đỡ dao xong thì ít nhất cũng có thể sống đến chết già trên giường.

Khóc lóc suốt hai ngày hai đêm, các đại thần trên tứ phẩm đều quỳ gối trong điện Phụng Thiên gào khóc, vừa khóc vừa nhớ lại nhân của tiên đế.

Các đại thần nhớ tiên đế, Chu Hậu Chiếu thì không thể không vui vẻ tiếp khách, đáng thương cho Chu Hậu Chiếu làm rối gỗ hai ngày hai đêm, nhất cử nhất động đều do Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh thao túng, muốn hắn khóc thì hắn phải khóc, không khóc không được, không khóc là bất hiếu, giang sơn Đại Minh từ nay về sau sẽ có tiền cảnh thê lương ảm đạm không ánh sáng.

Tập đoàn quan văn Đại Minh là chính nghĩa nhất đồng thời cũng là quần thể không biết xấu hổ nhất, khi chính nghĩa chính nghĩa có thể vì lễ pháp thánh hiền mà quyên sinh, hoàng đế làm trái với lễ pháp, các quan văn sẽ dùng đầu đập vào tường, nói chết là chết không thương lượng gì cả. Nhưng khi không biết xấu hổ cũng rất khiến cho người ta ghê tởm, khuôn mặt chính nghĩa lẫm nhiên, hiếu kính và hối lộ nên nhận thì một xu cũng không hàm hồ, kỹ nữ lập đền thờ trinh tiết đại thể cũng như vậy.

Một quần thể rất mâu thuẫn cũng tồn tại rất chân thật, quần thể này chống đỡ giang sơn Đại Minh gần ba trăm năm.

Với tính tình của Chu Hậu Chiếu sao chịu được bị Vương Quỳnh chi phối như vậy? Vì thế nhân lúc không ai chú ý lén lút chuồn ra khỏi điện Phụng Thiên, gọi một Cẩm y Giáo úy dẫn đường, ở trong điện Vũ Anh tìm tới Tần Kham đang nằm trên quảng trường phơi nắng.

Chu Hậu Chiếu rầm rập chạy tới, không nói hai lời cầm chén trà bên cạnh Tần Kham lên uống cạn, oán giận nói: "Ngươi cũng nhàn nhã thật, ta thì bị giam ở trong điện Phụng Thiên không thể động đậy, lão thất phu Vương Quỳnh kia coi ta là cọc gỗ để chơi đùa, không hợp ý hắn thì hắn liền quỳ khóc không ngừng, chuyện gì cũng đẩy cho giang sơn xã tắc, vừa rồi ta chỉ ho một tiếng, Vương Quỳnh liền khóc như cha chết, nói cái gì là bất kính với tiên đế, tổ tông tất có con cháu bất hiếu, giang sơn Đại Minh nguy thay, vân vân, tức chết ta!"

Tần Kham cười khổ nói: "Vương thượng thư chỉ là tính tình hơi cứng ngắc nghiêm túc thôi, bệ hạ giận hắn làm gì?"

Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Nếu triều đình đều là đại thần bảo thủ như vậy, bảo ta làm hoàng đế thì làm sao mà chịu được? Rất mất mặt, không được, tương lai ta sẽ tìm cớ, đá lão thất phu Vương Quỳnh tới Nam Kinh, mắt không thấy thì tâm không phiền."

"Bệ hạ vừa đăng cơ, thần cho rằng không nên đối nghịch với các quan văn này, thỏa hiệp thích hợp là tốt nhất, đắc tội với bọn họ, bệ hạ sẽ càng phiền hơn."

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lát rồi nói: ""Ý của ngươi là, muốn ta chịu đựng?"

Tần Kham cười nói: "Chẳng lẽ chẳng lẽ quên thần từng dạy người giả vờ làm trẻ ngoan sao? Việc của Triều đình, mũi kim đâm râu hạt lúa không phải lựa chọn tốt, ẩn nhẫn rồi từ từ tính toán mới là thượng sách, tương lai trong tay bệ hạ một đám một đám đại thần thân tín thực lòng quên mình phục vụ cho bệ hạ, khi đó thanh âm bệ hạ phát ra mới có thể được thần dân thiên hạ nghe thấy."

Chu Hậu Chiếu như có chút đăm chiêu, sau đó chậm rãi gật đầu, rất công nhận lời nói của Tần Kham, hắn mấy ngày nay giao tiếp với các đại thần trong triều, cuối cùng phát hiện đám đại thần cố chấp bảo thủ này là xương khó gặm, chẳng những đáng ghét hơn nữa còn cực kỳ phiền phức, nhưng mà bọn họ lại đại biểu cho văn nhân sĩ tử của Đại Minh Đại Minh Đại Minh, là cơ sở căn bản nhất thống trị giang sơn, đúng như lời Tần Kham, đối nghịch với bọn họ, Chu Hậu Chiếu thật sự khôngcó bất kỳ phần thắng nào, cho dù thân phận của hắn là hoàng đế cũng vậy.

Sau một lúc lâu, Chu Hậu Chiếu nắm chặt quyền đầu, nói: "Minh bạch rồi, đúng! Ẩn nhẫn! Đợi cho thực lực của ta đủ rồi, ta sẽ lệnh cho những lão già cổ hủ này toàn bộ cút xéo, đá họ tới Nam Kinh dưỡng lão! Ta sau này chính là Việt vương Câu Tiễn."

Chu Hậu Chiếu vừa nói vừa quay đầu nhìn Tần Kham, thì thấy Tần Kham vẻ mặt kinh ngạc, trong sự kinh ngạc còn mang theo mấy phần sùng bái.

"Tần Kham, vẻ mặt của ngươi khiến ta rất không thoải mái, có ý gì đây?"

"Bệ hạ muốn học theo Việt vương Câu Tiễn?"

"Đúng."

Khuôn mặt Tần Kham hiện lên mấy phần không đành lòng: "Học hắn để khiến Ngô vương Phù Sai vui mà xem bệnh thử phân à? Bệ hạ,thế... có phải hơi quá đáng không?"

Chu Hậu Chiếu ngây người một lát, sau đó khuôn mặt trắng nót dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần xám ngắt.

Thật lâu sau...

"Ta... Ta phải về điện Phụng Thiên, bị người ta làm phiền còn hơn bị ngươi làm tức chết." Chu Hậu Chiếu xoay người lảo đảo mà đi.

"A, bệ hạ, thần cuối cùng nghĩ ra rồi, đúng là nằm gai nếm mật, nằm gai nếm mật, ấy bệ hạ, sự tích này khá là cổ vũ nhân tâm mà."

"Tần Kham, ngươi là cố ý, tuyệt đối là cố ý! Tránh ra, đừng đi theo ta, ta hiện tại muốn nôn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.