Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 76: Chương 76: Điều lệnh tới .




Chỉ huy sứ Mưu Bân động ý, một tờ điều lệnh rời khỏi kinh sư. Hơn mười ngày sau, mười kỵ sĩ phong trần mệt mỏi vào Nam Kinh.

Trong Thiên hộ sở Thành đông, khi Tần Kham ngáp dài lười biếng mở điều lệnh của Chỉ huy sứ ra, hai mắt bỗng trợn tròn.

"Vào kinh sư? Để làm gì?" Tần Kham có chút không vui, dù sao vị trí Thiên hộ này của mình vừa ngồi vững, mọi việc ở thành đông cũng vừa đâu ra đấy, có tiểu công gia dẫn kiến, hắn cùng với rất nhiều đệ tử huân quý Nam Kinh có quan hệ không tồi, không ít lão bản của cửa hàng tửu lâu đổ phường thanh lâu có nhãn lực căn bản không cần hắn phải mở miệng, tự động tự giác bắt đầu cứ mỗi giao nộp phí bình an rất đúng hạn, thu nhập của mười Bách hộ sở càng lúc càng nhiều, uy tín của Tần Kham trong Thiên hộ sở càng ngày càng cao, mười vị bách hộ dưới tay đối với hắn cũng càng lúc càng tin phục.

Không nghi ngờ gì nữa, hiện giờ Tần Kham đang nghênh đón thời kỳ đi lên trong sự nghiệp, đang sống thoải mái dễ chịu thì Chỉ huy sứ Mưu Bân lại muốn điều hắn tới kinh sư.

Phụ trách đưa điều lệnh vẫn là người quen cũ, kinh lịch Dương Thiên Thọ, chủ quản nhân sự của Kinh lịch ti Cẩm Y vệ, việc này kiểu gì cũng phải là hắn làm.

Dương Thiên Thọ cười khổ, câu trả lời của Tần Kham này không nghi ngờ gì nữa làm hắn rất thất vọng, người khác nếu biết mình sắp được điều vào hoàng thành kinh sư, hoan hô nhảy nhót còn không kịp, vì sao vẻ mặt của vị Tần Thiên hộ này thoạt nhìn giống như đang bức hắn phải tự sát vậy?

Chắp tay, Dương Thiên Thọ cười nói: "Trước tiên chúc mừng Tần huynh đệ thăng chức, tuy rằng sau khi điều vào kinh sư vẫn là Thiên hộ, có điều kinh sư chính là dưới chân thiên tử, phân lượng của Thiên hộ trong kinh sư so với Nam Kinh thì nặng hơn nhiều."

"Có thể nhường sự phát dương phong cách này cho người khác không?" Tần Kham nhìn hắn với vẻ chờ mong.

Dương Thiên Thọ trả lời rất nghiêm túc: "Đây là điều lệnh Mưu soái tự mình viết, chỉ sợ có nhường cho người khác thì cũng không ai dám tiếp nhận."

"Nếu Không đi thì hậu quả nhất định rất nghiêm trọng phải không?"

Mặt Dương Thiên Thọ có chút sầm xuống, làm kinh lịch nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy ngay cả người được Mưu soái tự mình cất nhắc cũng không tình nguyện.

" Ta khuyên Tần Thiên hộ tốt nhất đừng nhìn sắc mặt sát tài của đám Nam trấn phủ ti, cũng tốt nhất đừng để rơi vào tay họ." Đốc sát nội bộ chủ quản Cẩm Y vệ Nam trấn phủ ti, đối với huynh đệ bản vệ phạm sai lần thì dụng hình rất tâm ngoan thủ lạt, Dương Thiên Thọ cũng không phải dọa hắn.

Tần Kham thở dài ảm đạm: "Vậy thì ta đi."

Dương Thiên Thọ cười nói: "Lần này thượng nhiệm kinh sư không cần quá gấp, có thể sau khi an trí thỏa đáng toàn bộ việc trên tay thì thượng nhiệm, Mưu soái rộng rãi, ông ta nói cho ngươi một hai tháng cũng không sao cả."

Tần Kham im lặng gật đầu, chuyện trong tay phải xử lý rất nhiều, đột nhiên phát giác phải rời khỏi, trong lòng rất không nỡ, thuộc hạ của Thiên hộ sở, đám đệ tử huân quý vừa ương ngạnh vừa đáng yêu, nhà mới vừa mua không lâu, cùng với... Tài nguyên càng lúc càng đẫy đà khả quan trong Thiên hộ sở.

Quan trọng nhất là bà tám nhỏ ở tận Thiệu Hưng, việc hôn nhân của hắn và nàng ta vẫn đang treo lơ lửng trong không trung, ước hẹn một năm của Đỗ Hoành với hắn đã qua quá nửa rồi, chuyến đi tới kinh sư này không biết mất bao năm bao tháng, nếu không từ mà biệt, Tần Kham có thể khẳng định, với tính tình của tính tình tuyệt đối sẽ cho mình một đao, một đường từ Thiệu Hưng giết tới nhà Tần Thiên hộ ở kinh sư, khí trường cường đại đến quan lại trên đường ngay cả phí cầu đường cũng không dám thu.

May mà Chỉ huy sứ cho Tần Kham một hai tháng thời gian, Tần Kham quyết định trước khi tới kinh sư nhất định phải giải quyết xong hôn sự của hắn và Đỗ Yên, nếu không để đêm dài lắm mộng, cha của Đỗ Yên nói không chừng sẽ thừa dịp hắn đi vào kinh sư, lét lút gả nữ nhi cho người khác, dù sao đây cũng là một thời đại chú ý lễ nghi mai mối, Đỗ Hoành không hề cho Tần Kham bất kỳ lời hứa thực tế nào, cho dù đổi ý thì Tần Kham cũng không làm gì được hắn.

"Người đâu, chuẩn bị ngựa, tới Thiệu Hưng." Tần Kham không chút do dự phân phó, quay đầu nhìn Dương Thiên Thọ, khách khí chắp tay: "Không biết Dương huynh."

Dương Thiên Thọ cười nói: "Ta là người của Kinh lịch ti, chỉ quản đưa điều lệnh của Mưu soái, có điều Mưu soái đối với Tần Thiên hộ ưu ái có thừa, cùng ngươi đi kinh sư hay là Thiệu Hưng đều không ngại, tương lai Tần huynh đệ thăng chức rất nhanh, đừng quên dắn dắt tên huynh trưởng không ra gì này là tốt rồi."

Lần trước khi đưa Tần Kham tới Nam Kinh nhậm chức bách hộ, Dương Thiên Thọ có vài phần lãnh đạm, hiện giờ Tần Kham nước lên thì thuyền lên, bất tri bất giác dùng xưng hô huynh đệ rồi.

"Như vậy, ngu đệ đa tạ Dương huynh."

"Không biết Tần huynh đệ tới Thiệu Hưng làm gì?"

"... Đi cầu hôn." Tần Kham sắc mặt có chút hậm hực, chuyến đi cầu hôn này, kết quả khó lường.

Dương Thiên Thọ vừa nghe vậy thì rất cao hứng: "Thì ra Tần huynh đệ muốn thành gia, thăng chức lại động phòng, có thể nói là song hỷ lâm môn, chúc mừng chúc mừng, không biết khuê tú nhà ai may mắn như vậy, có thể được Tần huynh đệ nhìn trúng."

Trí nhớ của Người này chẳng lẽ cũng như cá chỉ có bảy giây thôi à?

Tần Kham tò mò nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Lần trước dương huynh dẫn ta tới Nam Kinh đi nhậm chức,, nửa đường có một nữ ma đầu ra, đá cho dương huynh bay như diều đứt dây, Dương huynh quên rồi à?"

Dương Thiên Thọ biến sắc, mồ hôi lạnh ứa ra, Tần Kham qua nét mặt của hắn có thể nhìn ra được, đại khái hắn đã nhớ lại đoạn ký ức đã phủ bụi ấy/

"Sao vẫn là nàng ta?" Dương Thiên Thọ thốt lên.

"Nàng ta là vị hôn thê của ta, lúc ấy đã giới thiệu với ngươi rồi mà."

Dương Thiên Thọ cười gượng: "Ta cho rằng ngươi sẽ thay đổi khẩu vị. Ài, thứ tội thứ tội, lỡ miệng, tóm lại, ài, chúc mừng Tần huynh đệ thăng chức."

Đổi giọng nhanh thật, lập tức, đem song hỷ lâm môn đổi thành đơn hỉ, rất rõ ràng, trong mắt Dương kinh lịch, thành thân với nữ ma đầu đó không được coi là hỉ sự, ngày sau hơi không cẩn thận có khi còn thành tang sự.

Tần Kham thở dài: "Ta cũng thống hận bản thân, vì sao khẩu vị vẫn nặng như vậy. Dương huynh đã nói không ngại tới Thiệu Hưng với ta, ngươi xem."

"Ái chà! Thiếu chút nữa thì quên, ta còn phải tới phủ Tùng Giang đưa công văn, trời sinh số lao lực." Dương Thiên Thọ vỗ đùi, vẻ mặt ảo não.

Tần Kham thành khẩn nói: "Dương huynh chớ sợ, ta dám đảm bảo, lúc này nữ ma đầu đó nhất định sẽ không đánh cho ngươi mưa bay đầy trời đâu."

Dương Thiên Thọ nghiêm mặt nói: "Tần huynh đệ nói đùa rồi, ngu huynh là loại người sợ bị đánh à? Quả thật có công văn phải đưa, ngu huynh tuyệt đối không thể vì việc tư mà lơ là việc công."

Vừa nói xong, Dương Thiên Thọ vội vàng cáo từ, chạy trối chết ra khỏi Thiên hộ sở,tới phủ Tùng Giang, chẳng biết hắn có thật có công văn phải đưa hay không.

************************************************** ********

Hơn hai mươi thuộc hạ của Cẩm Y vệ, ước chừng hai xe ngựa quà tặng, sau khi giao nhận công sự của Thiên hộ sở, Tần Kham dẫn theo thuộc hạvà xe ngựa, ra khỏi cửa thành Nam Kinh, chậm rãi xuất phát tới Thiệu Hưng.

Sắc trời mờ mịt, cũng như tâm tình của Tần Kham lúc này.

Lần này cầu hôn, có thuận lợi không? Đỗ Hoành có đáp ứng không?

Nặng nề thở dài, Tần Kham nhìn sắc trời tăm tối, thì thào: "Chẳng lẽ cứ phải ép ta tống nhạc phụ vào chiếu ngục điều trị một phen hay sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.