Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 309: Chương 309: Đóa Nhan Tháp Na




Hắn cơ hồ chẳng khác nào bị Tần Kham kẹp cổ bức phải ra khỏi thành, khi Tần Kham quyết định nhổ trại bắc thượng, Lý Cảo chỉ còn lại hai lựa chọn, một là trơ mắt nhìn khâm sai thu Trầm Dương vệ, hai là ra chặn khâm sai lại mời vào thành.

Biên quân tuy nói cũng chẳng ra gì, nhưng vẫn là dưới trướng Lý Cảo hắn, không phải bất kỳ ai cũng có thể thu lấy.

Thế là Lý Cảo đành phải nén giận ra khỏi thành đón chào, bất luận Tần Kham là giả bộ hay là thực sự có ý muốn thu Trầm Dương vệ, Lý Cảo cũng không thể để hắn thực hiện được, sáu cái bánh trong khay vốn là của riêng hắn, kết quả khâm sai vừa tới đã ăn mất hai cái, hơn nữa mắt còn nhìn chằm chằm vào cái thứ ba.

Dám ăn cái thứ ba của hắn, Lý Cảo sẽ liều mạng với hắn.

Dẫn quan lại lớn nhỏ của phủ Liêu Dương vội vàng ra khỏi thành, lo tới tính cách hèn hạ và tác phong bố láo của khâm sai đại nhân, Lý Cảo còn dẫn theo hai biên Thiên hộ phòng thân..

Sau một tiếng đồng hồ, đám người Lý Cảo cuối cùng cũng đuổi theo được nghi trượng khâm sai.

Tri phủ Trương Ngọc dẫn đầu tiến lên chào Tần Kham, sau đó Lý Cảo dưới sự bảo vệ của bọn thị vệ đi tới trước mặt Tần Kham.

"Khâm sai đại nhân thay thiên tử thú Liêu Đông, mạt tướng tiếp giá đến chậm, thất lễ. Mạt tướng quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo bái kiến khâm sai đại nhân."

Nói xong Lý Cảo quỳ một chân, làm lễ của võ tướng.

Tần Kham vừa thấy bọn thị vệ vẻ mặt đề phòng bên cạnh Lý Cảo, lại ngẩng đầu nhìn hơn hai ngàn quan binh hắn dẫn theo, không khỏi tiếc nuối chép chép miệng.

Lý Cảo nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng không khỏi lộp bộp. Tiếp theo thì sinh ra một cỗ tức giận.

Thắng chó này quả nhiên là bố láo, không ngờ thực sự có chủ ý bắt hắn trước quân, may mà mình dẫn quân đội theo.

"Ha ha, thì ra là Lý tổng soái danh chấn Liêu Đông, uy danh của uy danh thiên hạ đều biết, hôm nay may mắn được gặp, quả nhiên diện mạo hiên ngang, oai hùng bất phàm."

"Khâm sai đại nhân quá khen , trước mặt đại nhân mạt tướng sao dám làm 'Tổng soái'? Mạt tướng chỉ là thay hoàng thượng và triều đình trấn thủ Liêu Đông. Những năm gần đây tận hết sức lực, nhưng cũng chỉ cố gắng làm được không công không tội, thật là thẹn với hoàng thượng, thẹn với triều đình."

Hai người vừa gặp mặt đã khách sáo với nhau, võ tướng văn trong nghi trượng mặt không biểu tình đứng xa xa, các văn quan võ tướng phủ Liêu Dương cũng ở xa xa cười bồi, không khí gặp mặt cũng có vẻ như hoà hợp êm thấm.

Lý Cảo nếu đã ra khỏi thành nghênh đón, Tần Kham tất nhiên cũng ngại đi thu Trầm Dương vệ, dù sao ngay trước mặt người ta làm chuyện không phúc hậu này. Trong lòng Tần Kham vẫn có chút xấu hổ.

Sau khi gặp mặt nói cười, Tần Kham và Lý Cảo vào thành. Mọi người đều cười rất vui vẻ, cười rất ngọt ngào, trong lòng đều tự cất giấu sát khí như thế nào thì lại không cho ngoại nhân hay.

Nhìn bộ dạng của Lý Cảo, là định cả ngày cài quân đội vào cạp quần mang theo đây, xuống tay trừ hắn như thế nào, thực sự là một chuyện khó khăn.

Mà Lý Cảo thì càng sầu hơn, nếu hai bên đã gặp mặt, lại phái người ám sát thì không thích hợp lắm, dưới nhiều ánh mắt như vậy. Lý Cảo cũng không ngu tới mức thực sự vô pháp vô thiên vô pháp vô thiên công nhiên giết khâm sai, nhưng nếu để khâm sai còn sống trở lại kinh sư, chờ đợi hắn không biết sẽ là kết cục như thế nào.

Trên đường Vào thành, hai người vừa đi vừa cười, nụ cười tươi rói như hoa mùa hè, nhưng tâm tư lại dơ bẩn như giòi bọ.

Quân đội của Hai bên đi cùng cũng có chút thú vị.

Trên quan đạo không tính là rộng rãi, nghi trượng của Tần Kham đi bên trái. Hai Thiên hộ Lý Cảo dẫn ra thì đi phía bên phải, hai người thì đi ở giữa, các văn quan võ tướng thì đi theo phía sau, hai người chuyện trò vui vẻ. Giống như tri giao nhiều năm, mà đại quân của hai bên thì vẻ mặt đề phòng, tay án chuôi đao thỉnh thoảng lườm nhau một cái, một ánh mắt không đúng tựa hồ cũng có thể kích khởi sự sống mái của hai bên.

Tần Kham và Lý Cảo như không biết không hay, nói đến chỗ hưng phấn, hai người không ngờ còn cầm tay nhau cười to, Đinh Thuận và Diệp Cận Tuyền chỉ đi cách Tần Kham có hai bước, hai người tựa hồ đã phân công, một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, bọn họ một người bảo vệ Tần Kham, người còn lại thì giết Lý Cảo.

Đoàn người cứ vậy chậm rãi mà đi trong không khí cổ quái như vậy, cách thành Liêu Dương càng lúc càng gần.

Ba khoái mã từ chỗ cửa thành lao vút tới trước mặt Tần Kham.Người thứ nhất trên ngựa mặc xiêm y đỏ thẫm, từ xa nhìn lại giống như một đoàn lửa nhảy nhót.

Tần Kham nhướng mày, nhìn lướt qua Lý Cảo, thì thấy vẻ mặt của Lý Cảo cũng bất ngờ.

Ba thớt ngựa càng chạy càng gần, khi tới cách nghi trượng mấy chục trượng thì võ quan đi trước nghi trượng giơ tay lên cao nghiêm giọng quát: "Khâm sai đi tuần, quan viên dân chúng không thể mạo phạm tới gần quan giá, Người tới mau mau xuống ngựa."'

Kỵ sĩ trên ngựa kéo dây cương, ba con ngựa đều giơ cao vó trước, hí dài mấy tiếng.

Tần Kham giờ mới nhìn rõ, kỵ sĩ đi đầu là một vị nữ tử mặc áo giáp màu đỏ.

Vật trang sức của Nữ tử rất quái lạ, tóc dài tết thành mấy chục bím nhỏ, rất tự nhiên rủ xuống vai, nhìn vật trang sức xác nhận được là nữ tử dị tộc, nhưng người lại rõ ràng mặc xiêm y Hán nhân, màu đỏ là phục sắc của nữ tử đã xuất giá.

Nữ tử mặt khá xinh, da không tính là trắng lắm, màu đồng cổ rất khỏe mạnh, mắt hạnh quỳnh mũi, ánh mắt lưu chuyển tinh quang tứ xạ, môi anh đào mím chặt, biểu hiện tính cách kiên cường.

Tần Kham lạnh lùng quan sát một lúc, trong lòng không khỏi thầm khen, không ngờ tái ngoại hoang vắng lại có nữ tử dị tộc xinh đẹp như vậy.

Lý Cảo từ xa sau khi nhìn thấy nữ tử đó thì biến sắc.

Vẻ mặt nữ tử có chút phẫn nộ, con ngựa dưới thân tựa hồ cũng cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân, cũng thở hổn hển bất an.

Mặc dù bị võ quan quát, nhưng nữ tử vẫn chưa xuống ngựa, vẫn ngồi trên lưng ngựa, con ngươi xinh đẹp tinh thần quan sát nghi trượng hồi lâu, môi anh đào hé mở, phát ra tiếng Hán lưu loát.

"Phía trước là đại quan hoàng đế Đại Minh phái tới à? Ta là Tháp Na, nữ nhi của Đóa Nhan Vệ Đô Đốc đồng tri Hoa Đương. Ai là đại quan của triều đình, ra nói chuyện được không?"

"Lớn mật! Khâm sai đại nhân được hoàng đế ủy phái, thân phận cao quý vô cùng, nữ tử phiên bang ngươi há có thể nói gặp là gặp?" Một võ quan trong Nghi trượng giận dữ hét lớn.

Tháp Na mắt chớp chớp: "Thì ra đại quan hoàng đế phái tới gọi là khâm sai? Hừ, khâm sai thì hay lắm à? Ngạch trực khách Hoa Đương của ta cũng là Đô Đốc đồng tri hoàng đế phong, mọi người đều là quan nhi hoàng đế phong, sao lại không thể gặp? Khâm sai, mau ra đây gặp ta."

"Người đâu, bắt phiên nữ không hiểu lễ số này lại." Võ quan nổi giận nói.

Hơn mười quan binh rút đao tiến lên, vẻ mặt bất thiện vây Tháp Na.

Tháp Na ngây ra một lúc, tiếp theo vẻ mặt dần dần phẫn nộ.

"Ai cũng bảo là quan Đại Minh ai nấy bao che cho nhau, quả nhiên nói không sai, các ngươi đối đãi với người hầu Đóa Nhan thần phục Minh đình như vậy à? Cảm thụ quang huy thánh khiết của hoàng đế Đại Minh, Đóa Nhan chúng ta nguyện ý từ hùng ưng bay cao trên trời biến thành chó săn trung tâm dưới gối hoàng đế, chủ nhân vì sao lại tàn bạo bất nhân với chó săn trung thành như vậy?"

Tần Kham liếc Lý Cảo một cái, bỗng nhiên quay đầu đánh mắ ra hiệu cho Đinh Thuận. Đinh Thuận hiểu ý, liền giơ lên cao rồi phất ra đằng sau, hơn mười quan binh ấn đao lui xuống.

Lại nhìn Lý Cảo, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Hôm nay ở ngoài thành gặp nữ nhi của Đóa Nhan Hoa Đương, hiển nhiên không nằm trong dự kiến của Lý Cảo, Tháp Na và khâm sai gặp nhau làm hắn càng bị động, vừa giận vừa xấu hổ, Lý Cảo hướng ánh mắt thâm trầm về phía tri phủ Trương Ngọc, nữ nhi của Hoa Đương không ngờ chui vào thành Liêu Dương, tri phủ hắn làm ăn kiểu gì vậy?

Trương Ngọc thấy ánh mắt của Lý Cảo âm trầm đáng sợ, không khỏi sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt có chút tái nhợt.

Thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, Tần Kham lúc này mới cười cười, giục ngựa tiến lên cao giọng nói: "Ta chính là khâm sai hoàng đế phái tới, Tháp Na cô nương có gì chỉ bảo?"

Tháp Na nghi hoặc quan sát Tần Kham một lượt, ánh mắt lại càng lúc càng thất vọng: "Quan nhi Hoàng đế phái tới sao gầy yếu thế? Người Ngay cả chim nhạn cũng chẳng xách nổi thì sao có thể gánh được sứ mệnh hoàng đế giao? Hoàng đế vì sao không phái quan nhi cường tráng như bò Tây Tạng làm khâm sai?"

Trong Nghi trượng không ít văn lại võ tướng lập tức sắc s đỏ bừng, muốn cười mà không dám cười.

Tần Kham vuốt mũi cười khổ không thôi.

Không ngờ bị một nữ nhân Mông Cổ khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.