Hỗn đản nhất Trên đời chính là người như thế này, mọi người đang tâm bình khí hòa ngồi trên chiếu bạc, bỗng nhiên có người đứng lên giở thân phận ra, ra lệnh cho đối thủ không được phép thắng tiền, bằng không hậu quả sẽ thế này thế kia, những lời xấu này được nói ra, bảo người khác phải làm sao?
Cho nên Trung Quốc có câu rất cổ xưa gọi là "Trên chiếu bạc không có cha con", ý tứ của nó không phải nói hành vi đánh bạc vô tình vô nghĩa cỡ nào, ác liệt cỡ nào, mà là nói cho người tham dự đánh bạc trò chơi trò chơi, trên bàn không có bối phận, không có lớn nhỏ, chỉ có thua và thắng.
Đông cung Thái tử rất rõ ràng đã phá hủy quy tắc này.
Trên bàn rất yên tĩnh, Từ Bằng Cử dở khóc dở cười nhìn Thái tử, động tác sắp lật bài của Tần Kham khựng lại, vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm đông cung Thái tử đang hổn hển giống như bị cha mẹ chiều đến hư rồi này.
Trong đầu kêu ong ong, suy nghĩ của Tần Kham là một mảng hỗn loạn, sự khiếp sợ cực độ làm hắn trong nháy mắt như ngắt mạch suy nghĩ.
Đông cung Thái tử đánh bài, còn khiến hắn thua thảm bại... cái này, có tính là lỗi không?
Hắn có thể ném chén ra hiệu, sau đó có vô số đao phủ thủ lớn tiếng kêu giết lao vào, trong chớp mắt băm hắn thành đống thịt vụn, là bởi vì hắn rất không nể tình thắng tiền của Thái tử?
Đông cung Thái tử Chu Hậu Chiếu, nhi tử duy nhất của hoàng đế Hoằng Trị, tương lai không hề có tranh luận sẽ là người thừa kế hoàng đế, thanh danh trong lịch sử hoang đường nhất, tính cách ngạo nghễ nhất, tranh luận kích liệt nhất, có thể nói là hoàng đế hoang đường đệ nhất thiên cổ.
Lúc này vô số quang hoàn chói mắt trên đầu Chu Hậu Chiếu cuối cùng lại gia tăng thêm một vòng, hắn là tên gia hỏa có bài phẩm thối nhất trên chiếu bạc, nếu không phải là đông cung Thái tử, Tần Kham kiểu gì cũng phải đánh cho hắn một trận.
Chu Hậu Chiếu mặt đỏ bừng, bộ dạng thua tới nổi giận, một lão già tóc hoa râm mặc trắng không râu ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi hắn.
Tần Kham nhìn mà khóe mắt giật giật, lão già này chắc là tên thái giám chết bầm Lưu Cẩn trong truyền thuyết rồi?
Hôm nay là ngày gì vậy? Không xem hoàng lịch, quả thực là mệnh phạm thái tuế, bằng không thì sao lại vừa ra cửa đã đụng phải yêu tinh?
Động tác lật lá bài cuối cùng đọng lại hồi lâu, Tần Kham bỗng nhiên quỳ lạy Chu Hậu Chiếu: "Thần, kinh sư Cẩm Y vệ nội thành Thiên hộ Tần Kham, bái kiến đông cung Thái tử điện hạ."
Chu Hậu Chiếu thấy Tần Kham trên chiếu bạc xuân phong đắc ý cuối cùng cũng chịu thua, vì thế chuyển giận thành vui, vẻ mặt lại mang theo mấy phần đắc ý, còn chưa kịp hô bình thân thì lại ngạc nhiên phát hiện Tần Kham sau khi quỳ lạy thì không quên giơ lá bài cuối cùng trong tay ra.
"Cuối cùng là lá hai, thần thắng." Giải quyết xong chính sự, Tần Kham lúc này mới lúc này mới tiếp tục bổ sung trình tự quỳ lạy: "Khụ, Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Chu Hậu Chiếu ngây người ra một chút, tiếp theo thì giận tím mặt: "Ngươi, tên hỗn trướng ngươi! Người đâu, đem tên hỗn trướng này ra ngoài..."
Nói còn chưa dứt lời thì lại bị Từ Bằng Cử ngăn lại, giao tình của hai người chắc không tồi, dã sử nói bọn họ về sau cưới hai tỷ muội của Hạ gia, thành huynh đệ đồng hao, cũng không biết là thật hay là giả, có điều nhìn giao tình trước mắt của hai người thì cũng khá giống.
Thái tử giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng, Tần Kham quỳ mà kinh hãi đảm chiến, Từ Bằng Cử khuyên tới khô cổ rát lưỡi, Chu Hậu Chiếu hô hấp ồ ồ, vẻ mặt tức giận.
Cuối cùng Từ Bằng Cử cũng trấn an được Chu Hậu Chiếu.
Tần Kham mồ hôi lạnh lã chã, hắn phát hiện mình đang dùng sinh mệnh để đánh bài.
Trong Sách sử Chu Hậu Chiếu là người thế nào Tần Kham cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết là Chu Hậu Chiếu trước mắt này là người thua không chịu nhận, vô luận đánh bạc hay chơi gì cũng có một loại khí phách, đó là chỉ cho hắn thắng, không cho phép thua.
Thật sự không biết truy cầu đánh bạc của hắn là gf, không có tiết tháo, kỳ thật trên đời còn có một loại chức nghiệp gọi là "giật tiền", có thể là khá gần với sự truy cầu của hắn.
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng đỡ tức, hung hăng lườm Tần Kham, sau đó kêu gào tiếp tục chơi bài, toàn thân bốc ra khí thế đáng đánh đại sát tứ phương, ai dám thắng ta.
Tần Kham đương nhiên không dám chơi với hắn nữa, hắn thậm chí muốn trả lại chỗ bạc vừa rồi thắng cho hắn, đánh bạc dùng sinh mệnh để làm tiền đặt cược hắn chưa bao giờ nguyện ý tham dự.
Nhìn vẻ mặt của Từ Bằng Cử thì hiển nhiên cũng không vui vẻ đánh bài với Chu Hậu Chiếu nữa, tính tình của Chu Hậu Chiếu vừa rồi đã được biểu hiện ra không sót chút nào.
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên không phát giác mọi người mọi người khinh bỉ, vẫn thích thú mười phần, không quan tâm tới Tần Kham, lại chỉ về phía mấy tên thái giám phía sau: "Trương Vĩnh, ngươi tới cho đủ số."
Tần Kham trong lòng khẽ động, một trong bát hổ tương lai - Trương Vĩnh? Thái giám này là đàn ông thuần.
Ánh mắt liếc qua, liền thấy một trung niên nhân dáng người trung đẳng, khôi ngô, nơm nớp lo sợ cúi người đi lên, không hề nhìn ra có bao nhiêu dấu vết của đàn ông thuần, trong nụ cười tất cả đều là vẻ nịnh nọt, thái giám chính là thái giám, đàn ông thuần tới mấy cũng chỉ là nam nhân không trọn vẹn, trên sinh lý và tâm lý sớm bị thuần hóa thành gia nô, trừ phi khi hắn vào cung thiến không sạch.
Tần Kham bị đá ra khỏi cuộc chơi, chính hợp ý hắn. Chu Hậu Chiếu gom đủ ba người vào chiếu tiếp tục đánh bạc, lúc này là chơi xúc xắc.
Thời gian một nén hương qua đi.
Chu Hậu Chiếu lại biến thành thiếu niên nhẵn túi, cái thứ xúc xắc này muốn thả cũng khó, vừa mở bát, thắng bại đã được định.
Trương Vĩnh thắng tới cả người đổ mồ hôi lạnh, nụ cười đó so với khóc còn khó coi hơn.
Chu Hậu Chiếu lại một cước đá văng Trương Vĩnh, thay bằng Lưu Cẩn.
Không lâu sau, Lưu Cẩn thắng cả đóng bạc, mặt như đưa đám bị đá ra khỏi chiếu.
Một thái giám tên là Cốc Đại Dụng giống như bị gia hình gia nhập đổ cục.
Cũng không lâu sau, Cốc Đại Dụng mặt tái nhợt chiến thắng trở về, hắn đã thắng một trăm lượng bạc cuối cùng của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu sắc mặt đã giống hệt Ninja rùa, môi mấp máy một lúc lâu, cuối cùng.... oa một tiếng, quệt nước mắt bỏ chạy.
Dọa cho đám người Trương Vĩnh, Lưu Cẩn vội vàng đuổi theo an ủi, đoàn người cứ vậy chảy khỏi tầm mắt của Tần Kham.
Tần Kham bĩu môi: "Chẳng trách bị người ta nói sẽ thành hoàng đế hoang đường, thì ra loại thiên phú này là có cùng lúc sinh ra.
Quá trình lam quen với Chu Hậu Chiếu không tính là khoái trá, chắc hẳn Chu Hậu Chiếu nhìn hắn cũng không thuận mắt, tính tình hoàn khố của Chu Hậu Chiếu quá nặng, nếu so sánh thì Từ Bằng Cử quả thực là quân tử nho nhã lễ độ.
Đông cung Thái tử nuốt lệ mà chạy, một đám thái giám phía dưới nhắm mắt đuổi theo, Tần Kham lắc đầu cáo biệt với Từ Bằng Cử rồi về nhà.
Vẫn là ở nhà tốt hơn, kiều thê mỹ la lị, nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
Đỗ Yên rất sủng ái hai tiểu la lị, tiền trong nhà không còn thiếu tiền, nàng ta ở trong cửa hàng quần áo mua cho Liên Nguyệt Liên Tinh rất nhiều quần áo, để các nàng ăn mặc như trẻ con, trông rất đáng yêu.
Khi Tần Kham về, nhìn thấy hai tiểu la lị ăn mặc giống hệt nhau đứng chung một chỗ, Đỗ Yên thì chạy quanh các nàng hứng trí bừng bừng đoán lớn nhỏ, đáng tiếc vận may cũng kém như Chu Hậu Chiếu, lần nào cũng đoán sai, sau đó thì bĩu môi bảo họ thay đổi vị trí rồi lại tiếp tục đoán tới không biết mệt.
Khóe miệng Tần Kham nở nụ cười ấm áp, nhìn cái viện tử đơn sơ, bỗng nhiên cảm thấy có phải nên mua một căn nhà, nhà ở kinh sư giá cao, nhưng Tần Kham hiện giờ không thiếu tiền, lần trước mượn kinh sát lừa được gần vạn lượng bạc, chuyện này chỉ có hắn và Đỗ Yên biết, mấy ngày nay hai vợ chồng thực hiện đếm tiền đến tới mỏi tay trên ý nghĩa chân chính.
Thấy Tần Kham trở về tam nữ chạy ra đón, Liên Nguyệt Liên Tinh mặc dù được sủng ái, nhưng cũng rất giữ bổn phận, bổn phận của các nàng vẫn là nha hoàn, tất nhiên phải làm chuyện trong phận sự của nha hoàn.
Rất cần mẫn phủi bịu trên người Tần Kham, rồi lại lau mặt cho hắn, kinh sư bão cát lớn, đi trên đường một vòng là trên mặt phủ lên một lớp bụi rồi.
"Tướng công, ta muốn dẫn Liên Nguyệt Liên Tinh thường xuyên đi dạo trên đường, hai tiểu nha đầu cả ngày ở trong nhà không ra, buồn tới muốn bệnh.
Liên Nguyệt Liên Tinh lộ ra vẻ khẩn trương nhìn Tần Kham, trong con ngươi trong suốt lộ ra vẻ chờ mong mãnh liệt, rụt rè muốn nói lại thôi.
Tần Kham mỉm cười: "Muốn đi chơi thì cứ đi, Tần gia không có nhiều quy củ vớ vẩn như vậy, ta vẫn luôn cho rằng nữ nhân không nên cả ngày ở nhà, có sự nghiệp gì muốn làm, cảm thấy hứng thú thì cứ làm."
Liên Nguyệt Liên Tinh nghe vậy lập tức hoan hô vui sướng.
Giống như nhớ ra gì đó, khuôn mặt Tần Kham rất căng thẳng, nghiêm mặt nói: "Nhưng, không cho phép các ngươi học công phu với chủ mẫu."
Đỗ Yên tức giận đến mắt đẹp trừng lên, Liên Nguyệt Liên Tinh thì lại cướp lời: "Không học công phu, chúng ta không bao giờ học, lần trước lão gia dạy chúng ta ngũ long ôm cột, chúng ta học tới mệt rồi."
Nhìn Tần Kham một cái, hai nha đầu bĩu môi nói nhỏ: "... Hơn nữa công phu đó tuyệt không lợi hại."
Đỗ Yên nghi hoặc nói: "Ngũ long ôm cột? Chiêu thứ gì thế? Ta sao không biết?"
Tần Kham toát mồ hôi vội vàng kéo Đỗ Yên vào trong nhà. Nếu bị nàng ta biết mình trải qua việc xấu xa như vậy với hai tiểu la lị, chắc nàng ta sẽ tức điên.
Vào phòng rồi, Đỗ Yên vẫn không buông tha: "Ngươi biết công phu lúc nào thế? Ngũ long ôm cột là chiêu thức của phái nào? Dạy họ vì sao không dạy ta?"
Tần Kham lúng túng nói: "Cái này... để hôm khác đi"
"Vì sao phải để hôm khác, hôm nay sao không được?"
Tần Kham bỗng nhiên nhìn chăm chú Đỗ Yên với vẻ gợi tình, ôn nhu nói: "Nương tử, từ ngày thành thân ở Thiệu Hưng đến nay, chúng ta hình như vẫn chưa động phòng."
Đỗ Yên ngây người, tiếp theo mặt đỏ bừng, mắt đẹp trốn trái trốn phải, xấu hổ giống như đang tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Tần Kham kỳ thật cũng rất muốn tìm lỗ để chui.
"Động phòng. . . Ặc, chuyện động phòng này" Đỗ Yên lắp bắp.
"Nương tử, lần trước nàng nói nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, chắc là chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Ta..."
Đỗ Yên mặt càng lúc càng đỏ, vừa nghĩ tới đông cung đã xem trước khi xuất giá, tranh vẽ bên trên khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, nếu làm ra những tư thế này với tướng công... Rất xấu hổ!