Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 162: Chương 162: Hùn vốn buôn bán.




Phòng bếp Tần phủ cháy rồi, Chu Hậu Chiếu không làm được đồ ăn nữa, nhàn rỗi liền năn nỉ Tần Kham kể thêm cho hắn nghe về kỳ văn dị sự bên ngoài, Tần Kham không đáp ứng, mấy thứ này nói nhiều quá sẽ khó tránh khỏi tạo thành ấn tượng như cưỡi ngựa xem đèn, xem xong là quên, cứ chờ Chu Hậu Chiếu tiêu hóa đã rồi lại nói.

"Điện hạ, thần hôm nay có tâm sự, hay là ngày khác nói tiếp."

"Ngươi có tâm sự gì?"

" Tâm sự của nam nhân đã kết hôn đương nhiên là thiếu tiền rồi." Tần Kham nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu với vẻ chờ mong, vị Thái tử điện hạ này nếu còn là người.Chắc câu tiếp theo sẽ là "Ta thưởng cho ngươi", hoặc là "tới đông cung của ta, thích gì thì lấy cái đó."

Hiển nhiên Tần Kham đã đánh giá cao trình độ thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế của Chu Hậu Chiếu rồi.

Chu Hậu Chiếu thở dài: "Thì ra mỗi người sống trên đời đều có tâm sự của mình, ta cũng vậy, tâm sự của ta là, các Đại học sĩ cho ta nghỉ nửa tháng, nhưng lại để lại rất nhiều bài tập phải làm."

Nói xong Chu Hậu Chiếu nhoẻn miệng cười: "Thôi kế, cứ chơi trước mấy ngày đã, Tần Kham, có trò gì vui không?"

"Lúc nhàn rỗi trừ đánh bài đấu địa chủ ra thì còn gì vui hơn nữa? Thần cung thỉnh điện hạ cùng chơi lưỡng bả..."

"Được, vậy đấu địa chủ!"

"Một trăm lượng một ván được không?"

"Không thành vấn đề."

"Không cho phép ném bài lật bàn nổi giận, nếu không sau này không ai dám chơi với ngươi nữa."

"Ta sẽ tận lực."

Ba người vừa đánh bàivừa nói chuyện phiếm, lần này Chu Hậu Chiếu khống chế được tính tình không tồi. Chắc cũng do là quen thân với Tần Kham rồi, bài phẩm nếu không tốt thì cũng phải thu liễm.

"Một đôi ngũ! Tần Kham, những dị thú hiếm quý mà ngươi nói cách Đại Minh chúng ta rất xa à?"

"Một đôi bảy! Rất xa, điện hạ, thế giới này lớn tới mức ngươi không thể tưởng tượng được đâu, Đại Minh của chúng ta chỉ là một bộ phận nhỏ của một mà thôi."

Từ Bằng Cử nói: "Một đôi câu! Điện hạ, trong năm Vĩnh Lạc Tam Bảo thái giám không phải bảy lần xuống Tây Dương ư? Hắn chắc lưu lại rất nhiều hải đồ và ghi chép về sản vật phong tục các nơi."

Chu Hậu Chiếu hừ nói: "Tam bảo thái giám bảy lần xuống Tây Dương, trăm năm nay trong triều tranh luận rất lớn, có người nói là dương quốc của Đại Minh ta, Cũng có người nói là hoàng đế vì mặt mũi của mình mà hao tài tốn của, nếu triều đình cấm biển hơn trăm năm, tới Tây Dương có ý nghĩa gì mà nói, hai bên không phải rất mâu thuẫn với nhau ư? Vì thế năm trước lão thất phu Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ đã một mồi lửa đốt sạch hải đồ và ghi chép bảo tồn cả trăm năm rồi, gân cổ nói cái gì là muốn chặt đứt niệm tưởng của những hoàng đế Đại Minh đời sau. Lúc ấy trong triều rất ủng hộ hành động này của Lưu Đại Hạ, phụ hoàng thấy quần thần trăm miệng một lời, đành phải ầm ừ cho qua."

Tay cầm bài của Tần Kham khựng lại, tiếc hận thở dài: "Thật sự là. . . Mẹ nó! Ngu muội đến cực điểm!"

Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử ngạc nhiên nhìn hắn, bọn họ không ngờ Tần Kham luôn nhã nhặn lại vì việc nhỏ này mà chửi tục.

Tâm tình của Tần Kham bỗng nhiên trở nên cực xấu.

Nghĩ đến Trịnh Hòa và công sức cả đời, phụng ý chỉ của Vĩnh Lạc hoàng đế bảy lần tới Tây Dương. Ngay cả chết cũng chết trên đường, tỉ mỉ vẽ lại hải đồ và ghi chép về sản vật phong tục các nơi, có thể nói cả đời cả đời của hắn đã bị lão nhân ngu muội Lưu Đại Hạ này một mồi lửa đốt sạch, nếu có thể lưu lại, truyền cho đời sau, chính là một di sản quý giá cỡ nào.

Cho dù những chuyện này không liên quan tới Tần Kham, cho dù hắn chỉ là một võ quan nhỏ người nhẹ lời khẽ, nhưng hắn vẫn tự dưng cảm thấy phẫn nộ.

Chu Hậu Chiếu nói không sai, Lưu Đại Hạ quả thật là lão thất phu, bày ra cái mặt trung thần nhưng lại làm những chuyện lầm nước lầm dân, còn tự cho là đắc ý ngẩng cao đầu, cho rằng đã làm một chuyện tốt đại khoái nhân tâm.

Quốc nhân nếu không mở mắt nhìn thế giới, Đại Minh này sớm muộn gì cũng vong.

Trong lòng có có một suy nghĩ lờ mờ rục rịch, nhưng mà lúc này Tần Kham cũng tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, nói ra là họa.

Cười khổ mấy tiếng, Tần Kham nói: "Điện hạ thứ tội, thần thất nghi, chúng ta tiếp tục đánh bài đi."

Sau Không khí nặng nề ngắn ngủi, ba người lại tiếp tục vui vẻ đánh bài.

"Tần Kham, ngươi nói trên đời thực sự có loại gấu sống chỉ để ngủ ư?" Từ Bằng Cử tò mò hỏi.

Chu Hậu Chiếu hưng phấn nói: "Ta biết, nó tên là gấu không đuôi, sống ở...Ừ, Australia? Thật muốn bắt mấy con đem về, sau đó nuôi ở trong Báo Phòng của ta."

Từ Bằng Cử lẩm bẩm nói: "Gấu không có đuôi thì gọi là gấu không đuôi.... Vậy gấu không có chim thì gọi là?"

Chu Hậu Chiếu lật bài, cười nói: "Ngu chết đi được, đương nhiên gọi là gấu không chim..."

Từ Bằng Cử ngẫm lại cũng thấy đúng, vì thế gật đầu.

Thật lo lắng cho chỉ số thông minh của hai vị này.

Thở dài, Tần Kham mặt đầy vẻ khổ sở: "Hai vị quý nhân, Lưu công công Cốc công công có thể gọi là "người không chim", nhưng gấu không có chim thường thường thì nên gọi là "Gấu cái"."

Mặt Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử lập tức tối xầm: "..."

Tần Kham vô cùng đau đớn nói: "Hai vị, cái này là thường thức đó."

". . ."

Sau một hồi trầm mặc, Chu Hậu Chiếu phụng phịu nói: "Không phải đánh bài ư? Sao lại nói những chuyện đâu đâu này? Chuyên tâm chút đi."

Tần Kham cười lạnh: "Chuyên tâm đánh bài à? Vậy thần không khách khí."

Sau hơn một tiếng, Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử lại trở thành thảm lục thiếu niên, So với đánh bài lần trước thì còn thảm hơn xanh hơn.

Trước mặt Tần Kham chồng chất núi bạc, giấy nợ và ngọc bội, ngọc đái bọn họ gán nợ, áo giáp tơ lụa, quần lụa.

Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử thì trái lại, hai người mặt như đưa đám, trên người chỉ còn áo mỏng và khố. Gió lạnh thổi qua, thổi bay vạt áo của hai người, hai người kinh hoàng mà thẹn thùng che hạ thân hay không Xấu hổ không thôi. Cho dù trong tiền đường đã bưng lên sáu chậu than, nhưng mà hàn ý vẫn lạnh tới tận xương.

Hai người cứ như vậy thê lương đứng trong tiền đường, một tay che ngực một tay che hạ thân. Trầm mặc mà bi thương, giống như vừa bị cướp vậy, hết sức đáng thương.

Chu Hậu Chiếu thở dài ảm đạm: "Chẳng trách không cho đền phòng bếp nhà ngươi, thì ra là đền hết ở đây."

Từ Bằng Cử vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Ta thừa nhận ta là ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác chui vào cùng một cái hố."

Tần Kham vẻ mặt bình tĩnh tẩy bài, nói: "Nhị vị có hưng trí làm thêm một ván không? Viết giấy nợ đi, không sợ các ngươi ăn quỵt."

Hai người lo sợ không yên lắc đầu: "Không chơi nữa! Đánh chết cũng không chơi nữa."

Tần Kham cười cười: "Như vậy, chờ các ngươi có tiền rồi lại liên hệ nhé?"

Chu Hậu Chiếu nổi giận: "Giết người chỉ là một cái gật đầu, ngươi không thể để chúng ta cứ vậy mà về được."

Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi. Điện hạ, tiểu công gia, có muốn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt không?"

"Tiền tiêu vặt?"

"Đúng vậy, nhị vị tuy là đông cung và hậu duệ quý tộc, nhưng chắc trong tay cũng không dư dả gì phải không?"

Chu Hậu Chiếu trợn mắt nói: "Tiền tiêu vặt của ta đều là mẫu hậu dùng nội nô theo tháng gửi tới đông cung. Cao Phượng chuyên quản tiền lương của đông cung, cần tiền thì cứ tìm hắn đòi, ta nào có biết có dư dả hay không?"

Tần Kham lắc đầu: "Điện hạ không thiếu bạc, vậy không tính phần của ngươi, tiểu công gia, ngươi có thiếu bạc không?"

Từ Bằng Cử hừ nói: "Bạc ai mà không thiếu? Đương nhiên càng nhiều càng tốt. Có điều Tần Kham, ngươi lại có chủ ý xấu xa gì đấy, giờ lại định lừa ta đấy à?"

Tần Kham cười nói: "Ta là muốn kết hợp làm ăn với tiểu công gia, làm ăn chính đáng, trước kia lừa ngươi nhiều rồi, ta cảm thấy rất ngại, lần này thuận tiền bồi thường cho ngươi."

Từ Bằng Cử vẻ mặt như người bị hại ăn lừa nhiều, vẻ mặt đề phòng nói: "Ngươi tốt tính vậy à? Làm ăn thế nào, nói nghe thử đi."

"Mở siêu thị."

"lại nữa?" Từ Bằng Cử bực tức: "Tưởng ta là thằng ngốc à? Ngươi ở Nam Kinh đã ra chủ ý xấu này, hại ta lỗ vốn hết."

Tần Kham thở dài: "Người này rõ ràng là tự mình ngốc, buôn bán không được lại đổ cho chủ ý của ta xấu, thế đạo này là sao vậy..."

Từ Bằng Cử ngớ ra, nói tiếp: "Ngươi định làm như thế nào? Đưa chương trình ra ta xem thử."

"Đơn giản là tuyên truyền và phòng trộm mà thôi, tuyên truyền thì đơn giản, phòng trộm có chút phiền toái, có điều vừa hay ta là Cẩm Y vệ Thiên hộ, nếu mở siêu thị ở ở nội thành quý nhân tập hợp, lưu manh du côn ít, ta dám khẳng định có thể kiếm tiền."

"Nội thành cũng có du côn lưu manh đó..."

Tần Kham cười nói: "Cẩm Y vệ ta cũng không phải ngồi không, trước tiên bắn tiếng cho những kẻ đó, ai dám ở trong cửa hàng của ta tay chân không sạch sẽ, chặt tay hắn, mời một đám đại hán có võ lực làm tiểu nhị, mỗi ngày tìm vài tên lưu manh tính đại biểu, trước mặt láng giềng đánh một trận, coi như là làm tuyên truyền."

" Mỗi... Mỗi ngày đánh hai tên?" Sắc mặt Từ Bằng Cử có chút đờ đẫn.

"Đúng, đánh trọn một tháng, tin rằng toàn bộ lưu manh du côn kinh sư thấy cửa hàng của ta là phải đi đường vòng."

Chu Hậu Chiếu nghe rất hứng trí, hưng phấn nói: "Ta cũng muốn tham gia, tình cho ta một phần, không thiếu tiền ta cũng không thể đẩy tiền ra ngoài được."

Từ Bằng Cử hoài nghi nói: "Tần Kham, ngươi không phải vừa rồi nói là không có tiền ư? Ngươi kết hợp làm ăn với chúng ta, tiền vốn đâu?"

Tần Kham cười tủm tỉm đẩy bạc, giấy nợ, cùng với các loại ngọc bội ngọc đái, áo giáp về phía trước: "Tiền vốn của ta không phải đã sớm bày ra trước mặt các ngươi rồi sao? Lù lù như vậy chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy?"

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu và Từ Bằng Cử trở nên rất khó coi, hơn nữa bất giấc kéo vạt áo vừa bị gió thổi tốc lên, động tác rất thẹn thùng.

Từ Bằng Cử thở dài: "Ta xem như minh bạch rồi, ngươi đây là tay không bắt giặc."

Tần Kham cũng thở dài: "Ngươi càng lúc càng không biết nói chuyện, rõ ràng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngươi nói chuyện khách khí một chút chẳng lẽ chết à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.