Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 169: Chương 169: Nhạc phụ gặp nạn




Tần Kham ngồi trên một chiếc giường ấm khác lẳng lặng đọc sách, thấy bộ dạng khuôn mặt đỏ ửng của hai tiểu la lị thì rất thích chí, thực sự muốn cắn lên mặt họ một cái, đọc sách cũng không tĩnh tâm được, bỏ sách xuống, Tần Kham cười nói: "Các ngươi đang nói gì đấy?"

Nhị nữ nhìn nhau một cái, Liên Tinh buồn bã nói: "Lão gia, tỳ nữ đang nói tới ngực của chủ mẫu."

" Ngực của chủ mẫu làm sao?"

Hai tay Liên Tinh giang ra, làm thủ thế rất khoa trương: "Nó... lớn thế này này, không biết chủ mẫu làm thế nào, chúng ta nếu to được như vậy thì tốt."

Ánh mắt Tần Kham dao động trên người các nàng: "Các ngươi vì sao muốn có ngực to?"

Liên Nguyệt đỏ mặt nói: "Chủ mẫu nói lão gia thích... Thích ngực to."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Nàng ta nói bậy, ngực to hay ngực nhỏ lão gia đều thích."

Liên Tinh sầu mi khổ kiểm nói: "Nhưng chúng ta vẫn muốn có ngực to như chủ mẫu."

Tần Kham háo sắc nhìn ngực của nhị nữ, kỳ thật cũng không tính là nhỏ, ít nhất so với các cô gái cùng tuổi thì lớn hơn một chút, bộ ngực mới nhú tràn đầy hương vị thanh xuân. Ừ, qua năm nay hai nha đầu đã mười lăm rồi, vun đắp thêm một năm nữa, mười sáu tuổi thì thu hoạch.

"Các ngươi muốn có ngực to như chủ mẫu à?" Tần Kham chớp mắt cười nói.

Nhị nữ gật đầu lia lịa, vẻ mặt bức thiết.

"Có bí quyết, bình thường rảnh rỗi thì xoa vài vòng, trái vài vòng, sau đó phải vài vòng, cứ lặp đi lặp lại như vậy, đã thấy làm vằn thắn chưa? Bột mì Làm vằn thắn có phải càng vò càng lớn hay không? Ngực cũng có đạo lý này..."

Tay Liên Nguyệt Liên Tinh bất giác xoa ngực mình.

Hình ảnh hương diễm này làm Tần Kham tim đập nhanh, miệng khô lưỡi rát.

"Liên Nguyệt, không phải xoa như vậy, nào, để lão gia làm mẫu cho ngươi một lần, nhìn cho rõ nhé, lão gia chỉ làm mẫu lần này thôi đấy." Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc kéo tay Liên Nguyệt ra, tay rất có tính học thuật xoa ngực nàng ta.

Thật lâu sau...

"Lão gia, ngươi... Đã làm mẫu rất nhiều lần rồi." Liên Nguyệt thẹn thùng kháng nghị.

"Được rồi, xoa nhầm trình tự là hậu quả rất nghiêm trọng đó, chẳng những không to ra, ngược lại còn lõm xuống, biến thành hai cái hố. Liên Tinh, nào, giờ lão gia lại làm mẫu cho ngươi."

Hai vị la lị hoạt sắc sinh hương bày ngay trước mặt, trong thú tính xung động lại xen lẫn mấy tia nhân tính tỉnh táo, bức cho thú tính không thể không dừng cương trước bờ vực.

Được rồi, quả thật vẫn quá nhỏ, tuy rằng thiếp thất thiên phòng mười lăm tuổi Đại Minh nhiều đếm không xuể, nhưng mà Tần Kham đến từ đời sau lại thủy chung không nhẫn tâm hạ thủ, muốn hắn đè một tiểu muội muội tuổi sơ trung xuống giường, cảm giác rất tội ác.

Không thể không nói, Tần lão gia rất thiện lương.

Năm mới qua đi, Tần Kham nghỉ ngơi tới xương cốt cả người sắp lung lay rồi, mà bà địa chủ Đỗ Yên cũng thu hoạch không nhỏ, vừa ra tay đã mua hơn trăm tốt nhất ruộng tốt, hoàn toàn có thực lực trợn mắt mà âm dương quái khí nói "Nhà địa chủ không thừa lương."

Giao tình của Gia chủ và đông cung rất dày, gia nghiệp ngày một phát triển lớn mạnh, cánh chim Tần gia đã dần dần đầy đặn.

Năm mới qua đi, bách nghiệp dần trở lại, triều chính khôi phục, Tần Kham cũng không thể không tới đông cung ứng mão trị thủ.

Đứng ngoài xuân phường, nhìn Chu Hậu Chiếu trong phòng học hai mắt nửa nhắm nửa mở, thần trí chạy giữa mê man và tỉnh táo, nhưng người vẫn ngồi thẳng, theo tiếng đọc đầy nhịp điệu của Tạ Đại học sĩ mà lúc lắc đầu, Tạ Đại học sĩ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Thái tử một cái, lộ ra ánh mắt khen ngợi vui mừng, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc.

Một màn này làm Tần Kham thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

Tạ Đại học sĩ không biết, cho rằng Thái tử điện hạ đang đắm chìm trong ý cảnh cao tuyệt siêu phàm của sách thánh hiền tới không thể, tự kềm chế chỉ có Tần Kham minh bạch nhất tình trạng của lúc này lúc này.

Tốt lắm. Xem ra hắn đã ghi nhớ lời nói của Tần Kham vào trong lòng, không học được làm trẻ, nhưng giả vờ làm trẻ ngoan cũng không khó lắm, sau này đồng học Chu Hậu Chiếu sẽ từ từ nếm thử trái ngọt của giả vờ làm trẻ ngoan.

Buổi chiều, học sĩ Lý Đông Dương tiếp tục tới giảng bài cho Thái tử, quản gia Tần phủ lại vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở cửa đông cung.

Khi Tần Kham đi ra, sau khi quản gia bẩm báo vài câu với hắn, Tần Kham hơi biến sắc.

Nhạc phụ Đỗ Hoành đã xảy ra chuyện!

Hôm nay Tần phủ nhận được thư khẩn của lão bộc Đỗ gia Trịnh Bá ở Thiệu Hưng ngàn dặm đưa tới, Đỗ Hoành bị lột mũ ô sa, đưa vào Cẩm Y vệ Nam Kinh Cẩm Y vệ.

Vừa nghe thấy bị đưa vào nhà tù Cẩm Y vệ. Vẻ mặt Tần Kham hơi dãn ra, Cẩm Y vệ thì không sao, với mạch của mình hiện giờ trong hệ thống Cẩm Y vệ và địa vị được Mưu Bân coi trọng. Xin Mưu Bân đưa bái thiếp tới Nam Kinh bảo thả người rồi từ từ điều tra chắc không có vấn đề.

Quản gia nói chủ mẫu Đỗ Yên ở nhà đã khóc không thành tiếng, toàn bộ trong phủ gần như rối loạn, Tần Kham không khỏi cười khổ, nữ nhân vì sao không trấn định như vậy? Xảy ra chuyện chỉ khóc có ích gì?

Ôn tồn dặn dò quản gia vài câu, Tần Kham sau khi dặn dò mấy tên bách hộ trị thủ hướng đông thì tới thẳng Bắc trấn phủ ti.

Tuy rằng chuyện chưa rõ ràng, không biết nhạc phụ vì sao phải vào ngục, nhưng chỉ cần là vào nhà tù của Cẩm Y vệ, Đỗ Hoành chắc không có nỗi lo về tính mạng. Với trình độ được bệ hạ và Thái tử coi trọng của Tần Kham, tin rằng Mưu Bân sẽ không không nể mặt hắn.

Chỉ cần nhạc phụ không nhất thời đầu óc nóng lên đi làm cách mạng tạo phản, bất kỳ chuyện gì khác cũng không tính là gì, trước tiên cứ thả người rồi từ từ điều tra cũng được.

Hiện giờ Tần Kham tuy rằng vẫn là võ quan Thiên hộ nho nhỏ, nhưng mặt mũi của hắn thì rõ ràng không chỉ là Thiên hộ. Cả triều đều biết ngày sau hắn tất nhiên thăng chức rất nhanh, tiền đồ của cận thần đông cung trước nay là không thể hạn lượng.

Tâm tình có chút trầm trọng, nhưng vẻ mặt của Tần Kham thì vẫn thả lỏng, chuyện có tốt có xấu, may là bị Cẩm Y vệ bắt, hắn làm ở Thiên hộ thành đông Nam Kinh mấy tháng. Kết giao với rất nhiều đồng nghiệp của Nam trấn phủ ti và con em công hầu huân quý trong thành Nam Kinh, cũng có lão thủ trưởng ngày xưa, hiện giờ Nam trấn phủ ti có thiêm sự Lôi Hồng tọa trấn chiếu ứng, chắc Đỗ Hoành vào nhà tù Nam Kinh ngay cả trình tự cơ bản "Tạp trì" cũng có thể miễn. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, lúc trước Tần Kham ở trong thành Nam Kinh kết không ít thiện duyên, nhạc phụ hắn không thể chịu ủy khuất quá lớn được.

Cân nhắc đắn đo hồi lâu, trên mặt Tần Kham thậm chí lộ ra nụ cười thoải mái, mình kỳ thật lăn lộn thật sự không tồi, mặc dù không đến mức khoa trương như quen biết khắp thiên hạ, ít nhất thì ở hai kinh đô nam bắc cũng xài được, có thể nói là nhân vật phong vân của lưỡng kinh. Tần Kham là khách quen của Bắc trấn phủ ti, từ sau khi được Hoằng Trì đế điều vào đông cung trị thủ, Bắc trấn phủ ti trên tới Mưu Bân xuống tới các đồng tri, thiêm sự, trấn phủ, thái độ đối với hắn hoàn toàn thay đổi, chẳng những vẻ mặt khách khí hơn, cũng không ai dám dùng ngữ khí thượng quan nói chuyện với Thiên hộ nho nhỏ này, ngay cả Mưu Bân đối với hắn cũng tươi cười đón chào, trong lời nói thường dùng huynh đệ.

Quan trường vĩnh viễn là bản tinh hoa thu nhỏ của vạn thái trong thế gian, mỗi người đều chuẩn bị hai, thậm chí là ba bốn tấm mặt nạ khác nhau, nói tiếng người hay là nói tiếng quỷ, mặt cười hay là mặt lạnh, toàn do tình thế quyết định, bản thân Tần Kham cũng không ngoại lệ.

Vòng qua tường của nha môn trấn phủ ti, đám người đang đi lại làm việc trong nha môn đều ôm quyền thi lễ với Tần Kham, Tần Kham mỉm cười nhất nhất đáp lễ, đi đến nội đường nha môn, Tần Kham nhờ Giáo úy trị thủ thông báo cho Mưu Bân, sau đó liền ngồi ở nội đường vừa uống trà vừa chờ.

Mưu Bân ra rất nhanh, sắc mặt hắn vĩnh viễn âm trầm, khi nhìn người ta thì giống như một con mãnh hổ đói khát nhìn chằm chằm con mồi, khiến người ta mao cốt tủng nhiên.

Có điều thái độ của Mưu Bân đối với Tần Kham cũng rất nhiệt tình, hắn biết rõ địa vị của Tần Kham trong lòng bệ hạ và đông cung Thái tử, tiểu Thiên hộ trước mắt này không phải Chỉ huy sứ hắn có thể quát đi hét lại, thanh niên nhân này vận làm quan rất vượng, nói không chừng lúc nào đó hắn sẽ vượt lên trên Mưu Bân.

Mưu Bân khách khí với hắn, Tần Kham không dám coi khách khí là phúc khí, thấy Mưu Bân thì vẫn bật dậy, dùng lễ thuộc hạ kính cẩn chào hỏi.

Hai người ngồi xuống hàn huyên vài câu, Tần Kham lúc này mới chậm rãi nhắc tới chính đề.

"Đỗ Hoành? Là tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành?" Mưu Bân nhíu mày suy tư.

"Đúng vậy, Mưu soái, Đỗ tri phủ chính là nhạc phụ của ta, không biết phạm phải chuyện gì, hạ quan hôm nay tới đặc biệt cầu tình với Mưu soái, hạ quan biết rõ Mưu soái thiết diện vô tư, có điều pháp lý không ngoài nhân tình, tóm lại trước tiên thả người ra đã, chuyện thì tra xét sau, mong Mưu soái thành toàn cho hiếu tâm này của hạ quan, hạ quan thực sự không đành lòng để nhạc phụ chịu khổ trong ngục." Tần Kham đứng dậy vái dài.

Mưu Bân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng giật mình: "Mấy ngày trước khi bắt Đỗ Hoành ta cảm thấy cái tên này rất quen, vừa rồi mới nhớ ra, thì ra là nhạc phụ ngươi."

Tần Kham vui vẻ nói: "Xin Mưu soái thành toàn."

Mưu Bân nhìn chằm chằm Tần Kham, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc.

"Tần Kham, ngươi và ta không phải người ngoài, lẽ ra ta nên giúp chuyện này,đáng tiếc hiện tại đã không thể giúp được."

Tần Kham ngạc nhiên nói: "Mưu soái nói vậy là sao?"

Mưu Bân chậm rãi nói: "Đỗ Hoành vừa bị bắt vào nhà tù Nam Kinh thì án tử đã bị người Đông Hán tiếp nhận, nhạc phụ Đỗ Hoành của ngươi cũng bị đưa vào nhà tù Đông Hán rồi, việc này ta đành bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.