Mùng bảy tháng năm năm Hoằng Trị thứ mười tám, hoàng đế đương triều Chu Hữu Đường chết bệnh ở Càn Thanh cung, hưởng thọ ba mươi lăm tuổi.
Đêm khuya tiếng chuông tang vang vọng khắp bầu trời kinh sư, vô số đại thần và dân chúng tụ tập trước cửa Thừa Thiên, tiếng khóc chấn thiên, nước mắt rơi như mưa.
Sự bi thống của Mỗi người đều phát ra từ nội tâm, Đại Minh lập quốc hơn trăm năm, hoàng đế anh minh nhân từ cũng không nhiều, bắt đầu từ Hồng Vũ Vĩnh Lạc, cho tới Tuyên tông Hiến tông, những đế vương này hoặc là thô bạo, hoặc là ngu ngốc, phong cách thi hành biện pháp chính trị đủ loại, nhưng nếu luận về hoàng đế thực sự thi hành nền chính trị nhân từ thì chỉ có Hoằng Trì đế.
Mười tám năm cố gắng không dài không ngắn, hắn đã thắng được dân tâm của người trong thiên hạ.
các thái giám cung nữ Trong cung bắt đầu bận rộn, từng chiếc khăn tang được các thái giám đưa ra, đeo lên hông và mũ mỗi người, Lễ bộ và quan viên của đạo lục ti dẫn một đám hòa thượng đạo sĩ tay cầm các loại pháp khí vội vàng vào cung, trên quảng trường trước điện Phụng Thiên, linh đài bắt đầu được dựng lên.
Trong không khí Bi thương, tất cả công việc có liên quan tới tang lễ rất nhanh được tiến hành.
Trương hoàng hậu đã được cung nữ đỡ về cung Càn Ninh, bà ta vì bi thống quá độ đã ngất đi hai lần, ti lễ giám Tiêu Kính đành phải ra lệnh cho thái giám đưa bà ta về cung Càn Ninh nghỉ ngơ, tất cả việc tang lễ còn lại không cần hoàng hậu phải quan tâm, quan viên của Lễ bộ sẽ an bài thỏa đáng tất cả.
Di thể của Hoằng Trì đế vẫn nằm ở trên giường, lạnh như băng và cứng ngắc, phần mặt được đắp vải vàng, người chết không thể thấy mặt trời, hoàng đế cũng như vậy.
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt đờ đẫn ngồi trước giường, ba vị Đại học sĩ và đám người Tiêu Kính tốn bao nước bọt, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Không có tinh thần, không có tư tưởng, giống như một pho tượng, nước mắt đã cạn khô.
Tần Kham đứng ở ngoài điện, nhìn Chu Hậu Chiếu giống như si ngốc trong điện, thở dài nặng nề.
Đám người Lưu Kiện thấy thủy chung không khuyên được Thái tử. Không khỏi lắc đầu bất lực, thời kỳ quốc tang, phương diện tang lễ rất nhiều việc phải do Thái tử ra mặt. Là quân chủ đời tiếp theo của Đại Minh, ánh mắt của ngàn vạn thần dân đều đang nhìn hắn, lúc này sao có thể ở trong cung Càn Thanh ngây ngốc không để ý tới mọi việc?
Nhưng mà thấy bộ dạng đau thương của Thái tử. Ba vị Đại học sĩ cũng không đành lòng mở miệng khuyên giải an ủi.
Chu Hậu Chiếu không biết quốc sự triều chính gì cả, hắn chỉ biết là mình vừa mất đi một vị phụ thân vĩ đại thương hắn nhất, điều hắn muốn làm là ngồi trước di thể của phụ thân, bồi bạn cùng ông ta đi nốt đoạn đường cuối cùng này.
Về phần việc tang lễ, để chúng đi gặp quỷ đi.
Lý Đông Dương lau lệ già, quay đầu thấy Tần Kham lẳng lặng đứng ở ngoài điện, thế là mắt sáng lên, bước nhanh tới bên cạnh Tần Kham.
"Tần Thiên hộ, Thái tử đau thương quá độ, không muốn đi. Ngươi giúp lão phu khuyên nhủ hắn, tiên đế long ngự quy thiên, thần dân chính ở lúc buồn bã đau xót, mọi người đều đang xem khí tượng tân quân, điện hạ không thể cứ ngồi lỳ trong cung Càn Thanh được."
Tần Kham cũng biết tầm quan trọng của thời khắc này. Vì thế gật gật đầu: "Hạ quan sẽ hết sức thử một lần."
Chậm rãi đi vào trong điện, Chu Hậu Chiếu vẫn giống như một pho tượng không nhúc nhích.
Tần Kham quỳ xuống bên cạnh hắn, nhìn di thể của Hoằng Trì đế, sau đó dập đầu lạy ba cái, rồi đứng dậy nói với Chu Hậu Chiếu: "Hoàng thượng đã quy thiên, điện hạ bảo trọng thân thể. Người chết không thể sống lại."
Thanh âm quen thuộc của Tần Kham làm ánh mắt trống rỗng của Chu Hậu Chiếu khôi phục một tia tức giận, đờ đẫn xoay người nói: "Tần Kham, phụ hoàng đi rồi, ông ta nói ông ta rất mệt."
"Điện hạ, hoàng đế chẳng những có thân phận và quyền lực tôn quý nhất trên đời, cũng có trách nhiệm trầm trọng nhất, hoàng thượng quả thật rất mệt mỏi."
Chu Hậu Chiếu ưu thương khóc: "Ta trước kia không hiểu, chỉ cảm thấy phụ hoàng mỗi ngày ngồi trên bàn phê mấy chữ lên bản tấu, hoặc là cùng các Đại học sĩ nói vài câu quốc sự, như vậy mà thôi, không ngờ phụ hoàng mệt như vậy, ta. . . Rất không hiểu chuyện."
Tần Kham trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Điện hạ, hoàng thượng đã đi rồi, ngươi đã là tân quân của Đại Minh, hiện tại hiểu chuyện vẫn còn kịp, nam nhân nên dũng cảm gánh vác trách nhiệm, giúp phụ hoàng ngươi gánh giang sơn Đại Minh trên vai đi."
"Giang sơn. . ." Chu Hậu Chiếu vẻ mặt sợ sệt.
Tần Kham chỉ ra ngoài điện: "Ánh mắt của ngàn vạn thần dân trong Thiên hạ đều đang nhìn ngươi, ngươi có cảm giác được không? Bọn họ đều đang chờ tân quân ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ra, mang đến phúc lợi và an ổn cho họ, ngươi trốn ở trong cung Càn Thanh bi thương cũng chẳng được gì, bệ hạ nếu ở trên trời có linh thiêng tất nhiên cũng thất vọng."
"Điện hạ, ngươi đã không phải là Thái tử, mà là đế vương mới của Đại Minh, các thần dân đang chờ ngươi quân lâm thiên hạ, uy phục tứ hải."
Trong mắt Chu Hậu Chiếu dần dần có thần thái, mím môi, Chu Hậu Chiếu cung kính dập đầu lạy ba cái với di thể của Hoằng Trì đế, sau đó đứng dậy, trên mặt rõ ràng đã có một loại phong thái đế vương.
"Tần Kham, ngươi nói đúng, ta muốn thay phụ hoàng gánh tòa giang sơn này, phụ hoàng mệt rồi, nên để ta gánh."
Tần Kham cùng Chu Hậu Chiếu đi ra khỏi cung Càn Thanh, thấy ngoài cửa đông nghịt người quỳ, tam Đại học sĩ cầm đầu, bao gồm cả mấy vị đại thái giám của ti lễ giám, và tất cả võ sĩ trong cung quỳ lạy trước mặt Chu Hậu Chiếu.
Lưu Kiện lão lệ tung hoành khóc: "Bệ hạ đã đi về cõi tiên, thần dân đau thương mất anh chủ, để an định dân tâm Đại Minh, vì mọi việc tang lễ cho tiên đế, lão thần xin điện hạ cố nén nỗi đau mất người thân, g di giá tới điện Phụng Thiên, làm quốc tang chiếu thư, thủ linh cho tiên đế, cầu phúc cho vi thần."
Chu Hậu Chiếu đỡ Lưu Kiện dậy, nói: "Lưu tiên sinh vất vả rồi, giờ ta tới điện Phụng Thiên, chư vị thần công cứ theo ta."
Chư thần thấy Chu Hậu Chiếu đã tỉnh táo lại, không khỏi vui mừng quá đỗi, vái ba vái rồi đứng dậy.
Lý Đông Dương theo mọi người đồng loạt tới điện Phụng Thiên, lúc gần đi quay đầu lại nhìn Tần Kham một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích.
Tần Kham cười với Lý Đông Dương, sau khi chắp tay, liền xoay người ra khỏi cung, chức trách của Chu Hậu Chiếu là là thủ linh, ngày mai sẽ do Lưu Kiện tuyên đọc di chỉ của Hoằng Trì đế, chuẩn bị đăng cơ làm đế, tối nay là thời kì hổng của quyền lực quyền lực Đại Minh, không thể lơ là.
Ngoài Thừa Thiên môn là núi người biển người, giờ đã là giờ sửu, đại thần và các dân chúng quỳ đầy trên quảng trường, tiếng khóc nói liền không dứt. Chuông tang trên ngũ phượng lâu vẫn không ngừng kêu, nghe thấy tiếng chuông bất thường lúc nửa đêm, rất nhiều dân chúng không biết chuyện đã cảm thấy trong cung có đại sự phát sinh, vì thế càng lúc càng nhiều dân chúng tụ tập về phía Thừa Thiên.
Chương 210: Tân hoàng đăng cơ (2)
Ngũ thành binh mã ti, kinh doanh, đoàn doanh, Cẩm Y vệ, Đông Hán, bao gồm cả nha dịch phủ Thuận Thiên, có thể xuất động toàn bộ đều xuất động. Bọn họ tay cầm binh khí vây quanh bốn phía quảng trường, ánh mắt cảnh giác không ngừng quét tới quét lui trong đám người.
Thần dân bi thương chứng tỏ hoàng đế đắc nhân tâm, chính là thời cơ tốt để tuyên dương hoàng uy. Nhưng mà cũng không thể đề phòng người hữu tâm kích động làm loạn, dù sao lúc này hoàng đế vừa mất, tân quân chưa lập, là lúc dễ xảy ra chuyện nhất.
Tần Kham mới ra khỏi cửa cung thì Đinh Thuận và Lý Nhị đi lên đón, ôm quyền thật mạnh với hắn, trên mặt hai người tuy có vẻ bi thương, nhưng rất rõ ràng mang theo mấy phần giả vờ, bọn họ chỉ là Cẩm Y vệ bách hộ cơ sở nhất, hoàng đế băng hà có lẽ không phải là chuyện tốt. Nhưng nếu hy vọng bọn họ đau thương muốn chết thì không khỏi rất không thực tế, bọn họ chỉ là làm công ăn lương, như vậy mà thôi.
"Không có chuyện gì chứ?" Tần Kham hỏi.
"Có mấy tên lưu manh thừa dịp loạn đục nước béo cò trộm tiền bạc của dân chúng, bị chúng ta bắt rồi, trừ cái này ra thì không có đại sự phát sinh." Đinh Thuận nhếch miệng cười cười.
Tần Kham gật gật đầu. Vừa mới chuẩn bị dặn dò vài câu thì lại nghe thấy ngoài Thừa Thiên môn có tiếng động lớn.
Đám người đang Quỳ lạy bị một đám quân sĩ thô lỗ vung roi đánh, đám người kêu thảm nhanh chóng tách ra một con đường, Ninh vương Chu Thần Hào lưng thắt đai hiếu, mũ buộc khăn tang gào khóc được các quân sĩ vây quanh đi tới.
"Hoàng huynh à! Tiên hoàng ơi! Trời cao bất công, không ngờ đối đãi với anh chủ Đại Minh như vậy. Thần đệ đến chậm một bước, thật đau đớn biết bao."
Chu Thần Hào vừa khóc vừa đi đến cửa cung, quan viên và các dân chúng bên đường đều nhíu mày, nhưng không thể không không tách ra nhường đường.
Tần Kham đứng ngoài cửa cung, nhìn Chu Thần Hào vẻ mặt bi thương cách hắn càng lúc càng gần, trong lòng Tần Kham bỗng trầm xuống.
Nhìn tư thế này, Ninh vương là muốn vào cung phúng?
Lúc này cách thời gian hoàng đế băng hà mới chỉ một canh giờ, tất cả Lễ bộ tang nghi vẫn chưa chuẩn bị xong, di chiếu truyền ngôi của Hoằng Trì đế cũng chưa ban hành thiên hạ, Chu Hậu Chiếu chưa đăng cơ.
Ninh vương lúc này vào cung, rốt cuộc có tâm tư gì? Hắn không biết lúc này chính là thời khắc mẫn cảm nhất của hoàng cung ư? Trong Lịch sử kẻ thừa dịp hoàng đế vừa mất mà đoạt quyền xưng đế còn ít à?
Chu Thần Hào càng lúc càng tới gần, mí mắt Tần Kham giật giật, bỗng nhiên giơ cao tay quát to: "Người tới dừng lại."
Tiếng khóc của Chu Thần Hào lập tức im bặt, sau khi nhìn rõ là Tần Kham thì không biết vì sao lửa giận vạn trượng, chắc là nhớ tới chuyện nào đó làm hắn căm tức, vì thế đứng lại cả giận nói: "Lớn mật! Bổn vương chính là huynh đệ của tiên đế, muốn vào cung phúng viếng hoàng huynh, ngươi dám ngăn đón ta."
"Vương gia, lúc này trong cung rất loạn, công việc tang nghi có quan viên Lễ bộ đang an bài, chờ bọn họ an bài thỏa đáng rồi, sẽ báo cho phiên vương công hầu vào cung phúng, Vương gia chưa phụng chiếu mệnh đã vào cung, thứ cho hạ quan không dám cho đi."
Chu Thần Hào giận dữ: "Phúng viếng vốn là nghĩa luân thường nên có, chuyện của Chu gia ta ngoại nhân như ngươi dám ngăn cản à?"
Tần Kham lạnh lùng nhìn hắn, bước một bước về phía trước: "Hạ quan là ngoại thần, chỉ biết chiếu mệnh của thiên tử, Vương gia chưa phụng chiếu đã vào thâm cung là có ý gì?"
Chu Thần Hào chắc bị kích thích quá, đầu óc nóng lên, nói một câu rất não tàn: "Thiên tử đã qua đời, lấy đâu ra chiếu mệnh của thiên tử?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Thần Hào lập tức biết không ổn, bởi vì những lời này bị rất nhiều người nghe thấy.
Đại học sĩ và quan viên Lễ bộ ở trong cung lo liệu tang sự, lúc này quỳ gối trước cửa cung đều là đại thần đương triều, từ thượng thư đến lục bộ chủ sự, người quỳ đông nghìn nghịt, trong đó còn bao gồm rất nhiều huân quý công hầu, lời này của Ninh vương vừa nói ra, mọi người đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều ánh ra vẻ phẫn nộ.
Thi cốt của Tiên đế chưa lạnh, Ninh vương dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, khinh triều đình kinh sư không có trung thần à?
Trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười, nụ cười chợt lóe rồi biến mất.
Lúc trước Hộ bộ lang trung Lý Mộng Dương giận đánh Thọ Ninh Hầu, Hoằng Trì đế để an ủi, thăng hắn từ chủ sự lên thành lang trung. Lão đầu nhi ghét ác như thù, trong mắt không thể dính hạt cát, những lời này của Ninh vương đã khơi dậy cơn tức của lão đầu nhi.
Lý Mộng Dương đứng lên, lao về phía trước, nắm đấm hung hăng đánh tới Chu Thần Hào.
"Lão phu giờ nổi đóa đây." Lý Mộng Dương phẫn nộ gầm lên, đằng đằng sát khí: "Gian tặc lớn mật, anh linh tiên đế chưa xa, ngươi không ngờ dám nói ra những lời đại nghịch, đáng đánh."
Chu Thần Hào sợ quá, hắn tuy là phiên vương, nhưng trong triều đình kinh sư thì cái rắm cũng không tính, các thần tử Đại Minh nổi danh là trung trực, vì cái danh trung trực, bọn họ dám ở trước mặt hoàng đế chỉ vào mũi mà mắng hôn quân, Vương gia? Tính là cái rắm!
Lý Mộng Dương tính tình mặc dù nóng, nhưng dù sao cũng già rồi. Thân thủ không đủ mạnh mẽ, một quyền đánh tới, lại bị thị vệ bên cạnh Chu Thần Hào cản lại.
Lý Mộng Dương phẫn nộ: "Lão phu chính là Hộ bộ lang trung, quan văn đấy! Các ngươi dám cản ta?"
Các thị vệ của Ninh vương lập tức khựng lại, ngơ ngác nhìn nhau.
Lý Mộng Dương thừa cơ lại tung một quả đấm.
Rầm!
Thị vệ không dám cản nữa, lại cũng không thể để Vương gia bị thương, đành phải giơ ngực đỡ một quyền này. Kết quả thị vệ không sao, quyền đầu của Lý Mộng Dương thì lại giống như đánh vào một khối thiết bản, đau tới tê dại.
"Lão phu là quan văn đấy." Lý Mộng Dương lại hét to.
Tần Kham tay mắt lanh lẹ. Không thèm phân trần liền chộp một thanh kim qua chùy trong tay đại hán tướng quân trị vệ ở cạnh cửa cung nhét vào trong tay Lý Mộng Dương.
Lý Mộng Dương ngẩn người, Tần Kham vội vàng cười nói: "Nhìn quen không?"
Đương nhiên nhìn quen. Lúc trước khi Lý Mộng Dương ở trong điện Văn Hoa đuổi đánh Thọ Ninh Hầu, binh khí dùng cũng f một thanh kim qua chùy.
Chu Thần Hào và các thị vệ của hắn lập tức tái mặt.
Cầm được binh khí quen thuộc thuận tay, sát khí của Lý Mộng Dương càng sắc bén, ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng, kim qua nhoáng lên một cái, đánh xuống đầu Ninh vương.
Một chùy đánh ra, các thị vệ cuống quít lấy tay che, liền nghe thấy một tiếng hét đau đớn, thị vệ ôm cánh tay trên mặt túa mồ hôi.
Chu Thần Hào thấy tình thế không ổn, cuống quít nói: "Chậm đã! Bổn vương không vào cung là được chứ gì?"
Tần Kham vội vàng kéo Lý Mộng Dương lại. Hoàng đế vừa mất, trong cung chính là một đống lộn xộn, lúc này thực sự không thể có nhiều rắc rối, Ninh vương nếu không vào cung, việc này có thể bỏ qua.
Lý Mộng Dương ngừng tay, chống Kim qua chùy thở dốc kịch liệt, mắt oán hận nhìn chằm chằm Chu Thần Hào, cả giận nói: "Tiên hoàng băng hà, tân quân chưa lập, đúng như lời Tần Thiên hộ nói, Vương gia lúc này vào cung là có ý gì? Còn không mau mau đi ra! Tưởng ngươi là phiên vương thì lão phu không dám tham tấu ngươi à?"
Chương 210: Tân hoàng đăng cơ (3)
Chu Thần Hào oán hận lườm Tần Kham một cái. Sau đó giậm chân quay đầu bro đi.
Nhìn chằm chằm bóng dáng của Chu Thần Hào, Lý Mộng Dương vẫn chưa hết giận mắng: "Người này rắp tâm hại người, không phải lương thần."
Chu Thần Hào đi được hai bước, không nhịn được quay đầu lại nói: "Bổn vương thật sự chỉ muốn vào cung phúng. . ."
Lý Mộng Dương biến sắc, quát to: "Còn dám nói bậy! Lão phu lại nổi giận đây."
Vù.
Kim qua chùy rời tay bay ra, thị vệ của Ninh vương kinh hãi: "Vương gia cẩn thận."
Lại phi thân chắn trước mặt Chu Thần Hào.
Bùm!
Thị vệ bị kim qua bay tới đập cho đấu vỡ máu chảy, ngã xuống đất hôn mê tại chỗ.
Chu Thần Hào sợ quá, hắn cuối cùng cx được kiến thức sự lợi hại của các quan văn triều đình, Lý Mộng Dương không khoa trương, hắn là nóng tính thật.
"Đỡ hắn dậy, chúng ta đi!" Chu Thần Hào có chút chật vật vội vàng chạy đi.
Lý Mộng Dương hừ một cái, đảo mắt nhìn, trước mặt lại xuất hiện một thanh kim qua chùy, Tần Kham cầm nó dí về phía trước, rất âm hiểm mỉm cười: "Lý đại nhân có muốn đuổi giặc cùng đường không? Hạ quan cung cấp binh khí cho ngài."
Lý Mộng Dương hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, phất tay áo cả giận nói: "Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì."
Một đêm qua đi, canh ba giờ sửu, trong cung có hoạn quan truyề lời, một khắc giờ dần tsẽ mở đại triều hội trong điện Phụng Thiên, tất cả quan viên văn võ trên ngũ phẩm cùng với các công hầu bá huân quý đều xếp hàng tham dự.
Quan viên chờ ngoài Thừa Thiên môn lục tục đứng dậy, các hoạn quan trong cung đã phân phát khăn tang cho mỗi một vị quan viên, rất nhiều dân chúng quỳ ở phía sau cũng đều buộc khăn tang tự chuẩn bị lên đầu.
Một khắc Giờ dần, cửa cung mở rộng, toàn thành cử hành quốc tang.
Đại hán tướng quân đứng ở hai bên cửa cung, các quan viên theo phẩm cấp xếp hàng, lục tục vào điện Phụng Thiên.
Hai khắc Giờ dần, ngoài điện Phụng Thiên vang chín tiếng roi, tiếp theo là bốn con voi, sáu con hổ mở đường, cẩm y thân quân mặc phi ngư phục sức theo sát sau, các nghi thức kim thang, lư hương, chương trượng lần lượt cử hành, cuối cùng là ngự liễn của hoàng đế, Thái tử Chu Hậu Chiếu hai mắt đỏ bừng, im lặng đi cạnh ngự liễn.
Nhìn thấy ngự liễn của hoàng đế, trong điện Phụng Thiên lập tức lại là một mảng gào khóc.
Chu Hậu Chiếu mặt không biểu tình, sau khi vào điện thì đi qua các các đại thần, tới trước long ỷ thì dừng lại.
Thái giám Trực nhật vung phất trần, hét lớn một tiếng im lặng, quần thần ngừng khóc, trong điện lặng ngắt như tờ.
Thủ phụ Nội các, võ anh điện Đại học sĩ Lưu Kiện rời khỏi hàng xoay người hướng mặt về phía triều thần, chậm rãi mở hoàng quyên trong tay, lớn tiếng nói: "Tuyên di chiếu truyền ngôi của hoàng đế bệ hạ Hoằng Trị Đại Minh, trung ngoại chư thần công quỳ nghe."
Đại thần Trong điện cùng với đặc phái viên phiên thuộc quốc như Triều Tiên, Lưu Cầu, Giao Chỉ đều quỳ lạy.
Lưu Kiện nói: "Chiếu viết: Trẫm kế thừa ngôi báu mười tám năm, kính trời đất lo cho dân, ngày đêm tận tụy, chỉ lo phụ sự phó thác của tiên đế. Nay bị bệnh sắp mất, sinh tử là lẽ thường, dù là thánh trí cũng không thể tránh. Hoàng thái tử Hậu Chiếu thông minh nhân hiếu, chí tính thiên thành, thích hợp với hoàng vị. Nay giữ luật cũ của tổ tông, hiếu phụng lưỡng cung, tiến học tu đức, nhâm hiền sử năng. Trung ngoại văn võ quần thần đồng tâm phụ tá, cùng nhau bảo vệ nghiệp lớn vạn vạn năm của quốc gia."
Lưu Kiện đọc di chiếu xong, trong điện lại vang lên tiếng khóc.
Trình tự tiếp theo là các đại thần đại lễ tham bái Chu Hậu Chiếu. Chu Hậu Chiếu giống như con rối, dưới sự nhắc nhở của ba vị Đại học sĩ và Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh, cứng ngắc chấp hành chỉ lệnh của bọn họ.
Quần thần cúi đầu, đồng thanh cung thỉnh Thái tử đăng cơ, Chu Hậu Chiếu tay cầm bản thảo đã viết từ trước đọc một lần, từ chối lần đầu tiên.
Quần thần lại vái, khẩn cầu Thái tử đăng hoàng đế vị, Chu Hậu Chiếu lại từ chối.
Quần thần vái ba lần, Chu Hậu Chiếu từ chối ba lần.
Ba xin ba chối qua đi, Chu Hậu Chiếu cuối cùng dưới sự quỳ lạy của quần thần, do Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh ở trước mặt quần thần, đội kim quan cánh rồng tượng trưng cho thân phận hoàng đế cho Chu Hậu Chiếu, quần thần thế là lại ba bái chín dập.
Lúc này Tần Kham tư cửa cung chạy tới cửa điện Phụng Thiên, thấy Chu Hậu Chiếu đầu đội đế quan, quân lâm quần thần, dáng vẻ đoan trang, Tần Kham ở ngoài điện lẳng lặng nhìn tất cả, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Tân quân Đại Minh đăng cơ, đạo phong cảnh độc đáo nhất Minh triều tương lai sẽ làm ra hành động khiến cả thiên hạ nghẹn họng nhìn trân trối gì đây?
Thật chờ mong...
Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ, nhận sự triều bái của quần thần, ánh mắt lại bỗng nhiên có mấy phần mê mang và bất an.
Cả điện là quần thần, chỉ thấy đầu người lố nhố, nhưng lại không thấy rõ bất kỳ một khuôn mặt này, chẳng lẽ từ nay về sau ta chỉ có thể nhìn thấy nhưng cái gáy và lưng nhìn thì có vẻ cung kính này ư?
Một loại cảm giác cô độc khó có thể diễn tả thành lời từ đáy lòng dâng lên, tịch liêu, cô đơn, thì ra đây chính là duy ngã độc tôn, vì sao lại không cảm thấy một chút khoái hoạt nào?
Chu Hậu Chiếu không thoải mái xoay người, có chút không cam lòng tìm kiếm trong đám người đông nghìn nghịt ở trong điện, nhưng mà vẫn chỉ là toàn dầu người cắm xuống gạch vàng.
Giống như bị khí cơ nào đó dẫn dắt, Chu Hậu Chiếu ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện, bình tĩnh tìm môt lúc.
Ngoài Cửa điện, Tần Kham mặc cẩm bào đỏ thẫm, bên hông đeo dây tang, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt Tần Kham rất ấm áp, rất bình thản, thản nhiên không ngại nhìn thẳng hắn, giống như nhìn một vị lão bằng hữu, lại làm Chu Hậu Chiếu vui sướng từ đáy lòng.
Ánh mắt Hai người gặp nhau, Tần Kham bỗng nhiên cười khẽ với Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu cũng cười.
Đại học sĩ Lưu Kiện Chủ trì đăng cơ không vui, hắn không hiểu trong trường hợp trang trọng như vậy, tân hoàng tự dưng lại cười, hành động này rất không ổn, vì thế nhíu mày khụ hai tiếng, Chu Hậu Chiếu lập tức thu hồi nụ cười, phụng phịu ngồi yên như rối gỗ.
Di chiếu Truyền ngôi đã hạ, đây chỉ là trình tự thứ nhất, một khắc Chu Hậu Chiếu đội đế quan, ngồi trên long ỷ, thân phận hoàng đế của hắn đã hợp lý hợp pháp, được thần dân khắp thiên hạ công nhận.
Sau khi Quần thần triều bái, trong đại thần có người không biết có phải là hoài niệm sự anh minh nhân hậu của tiên đế hay không, vì thế trong điện truyền ra tiếng khóc loáng thoáng, một truyền mười, mười truyền trăm, tiếng khóc càng lúc càng lớn, rất nhiều lão thần không khống chế được cảm xúc, quỳ xuống đất gào khóc, hơn nữa hung hăng đập đầu xuống đất, có người thậm chí đập tới máu tươi đầm đìa.
Trường hợp lại lâm vào một mảng đau thương, Chu Hậu Chiếu hiển nhiên cũng bị cảm nhiễm, ngồi trên long ỷ bỗng nhiên há miệng khóc, trong kim điện càng hỗn loạn, hoàng đế cũng khóc, đại thần sao dám không khóc?
Tần Kham đứng ở ngoài điện, khóe mắt cũng ngấn lệ, ngẩng đầu lau một cái, chăm chú nhìn vào trong điện, không khỏi nhíu mày.
Lúc Chu Hậu Chiếu đang khóc tới không kềm chế được, thì thấy Tần Kham mắt đỏ vẫy vẫy tay, tiếng khóc của Chu Hậu Chiếu bé dần, thuận theo ngón tay của Tần Kham nhìn lại, quan sát một lúc, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên giận tím mặt.
Đại học sĩ Lưu Kiện đang chậm rãi mở một phần hoàng quyên khác, trình tự kế tiếp hẳn là đại xá thiên hạ, tân hoàng phong thưởng quần thần, không đợi hắn mở miệng, hoàng đế Đại Minh Chu Hậu Chiếu vừa đăng cơ, vừa ra lò lại làm ra một hành động khiến quần thần trong điện kinh ngốc.
Chỉ thấy Chu Hậu Chiếu vén vạt áo long bào vừa mặc lên, không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, nổi giận đùng đùng từ trên long ỷ nhảy xuống, sau đó giống như một con trâu đực bị chọc giận lao tới chính giữa kim điện, thò tay vào trong hàng kéo vạt áo trước một đại thần, cuối cùng... Một quyền Phẫn nộ đánh ra, đánh trúng mặt đại thần kia.
Cả điện xôn xao!
Mọi người chăm chú nhìn lên, bị đánh là Hộ bộ hữu Thị Lang Hồ Nhữ Lệ, Hồ Nhữ Lệ tự dưng ăn một quyền của Chu Hậu Chiếu, đau đến la oai oái, Chu Hậu Chiếu vẫn chưa hết giận, lại cho hắn thêm một quyền.
"Bệ hạ dừng tay!" Lưu Kiện vừa sợ vừa giận, rầm rập bước tới trước mặt Chu Hậu Chiếu cản hắn lại.
"Hôm nay chính là đại điển đăng cơ của bệ hạ, bệ hạ vì sao lại đánh triều thần."
Chu Hậu Chiếu chỉ vào Hồ Nhữ Lệ đang ôm mặt, phẫn nộ nói: "Khi cả điện đau thương, nhớ nhân của phụ hoàng ta, tên bại hoại này không ngờ chỉ gân cổ gào khan, trên mặt không thấy một giọt nước mắt nào, rõ ràng là hư tình giả ý, bề tôi bất trung như vậy, ta chẳng lẽ không nên đánh hắn?"
Trong điện là một mảng yên tĩnh, các đại thần nghẹn họng nhìn trân trối, lý do này...
Khuôn mặt già nua của Lưu Kiện run run, ai cũng nói vua mới khí tượng mới, khí tượng mới của vị tân hoàng này thực sự có chút... rợn người.
Hôm nay chính là thời khắc trọng yếu hoàng đế Đại Minh đăng cơ, thân là thủ phụ nội các Lưu Kiện bất kể thế nào cũng không thể để đại điển biến thành trờ cười, nếu không truyền ra chẳng phải là khiến người trong thiên hạ nhạo báng ư?
"Khụ. . . Bệ hạ, hồ Thị Lang có gân cổ gào khan đâu, chuyện này." Lưu Kiện vừa ho vừa cố tìm lý do đê bình ổn tình thế, ánh mắt thoáng nhìn xuống dưới, không khỏi nói: "Ồ! Hồ Thị Lang rõ ràng có khóc mà, bệ hạ nhìn xem, thấy chưa? Trên mặt Thị Lang rõ ràng có hai hàng nước mắt bi thống đấy thôi."
Lưu Kiện chỉ vào mặt Hồ Nhữ Lệ ôn tồn bảo: "Bệ hạ xin xem, rõ ràng khóc thật mà, việc này thôi bỏ qua nhé? Bệ hạ, đại điển vẫn phải tiếp tục."
Chu Hậu Chiếu chăm chú nhìn, một vị hoàng đế Đại Minh đang tức giận khó yên, một vị thủ phụ nội các đầy nội các, dưới ánh mắt phức tạp và kinh ngạc của các đại thần cả điện, ngồi xổm xuống trước người Hộ bộ Thị Lang Hồ Nhữ Lệ vừa bị đánh, cùng lúc tìm kiếm hai hàng nước mắt chân thành của hắn.