Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 212: Chương 212: Tần Kham thăng quan






Lại một câu hoang đường, lời vừa nói ra, tiếng nghị luận trong điện còn lớn hơn, Vương Nhạc đứng cách long ỷ không xa sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó coi, lại nhìn Mưu Bân, sắc mặt hắn còn khó coi hơn.

Hai má run run, Mưu Bân bỗng nhiên dập đầu thật mạnh.

"Thần. . . thà chết không cắt." Mưu Bân bi phẫn vạn phần nói.

Chu Hậu Chiếu không hiểu trừng mắt: "Cắt cái gì?"

"Bệ hạ thứ tội, tóm lại thần tuyệt đối sẽ không làm Đông Hán Hán đốc, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Chu Hậu Chiếu không vui: "Con người ngươi sao mà lằng nhằng thế nhỉ?"

Mưu Bân cúi đầu sát đất, hai giọt nước mắt bi phẫn lặng lẽ rơi xuống sàn gạch vàng - đây là lằng nhằng à? Đâu có! Đây là nguyên tắc của là nam nhân!

Thấy thái độ kiên quyết của Mưu Bân, Chu Hậu Chiếu cũng không muốn trên đại điển đăng cơ của mình xảy ra tai nạn chết người, vì thế đành phải phẫn nộ thở dài: "Không làm thì thôi, cứ làm chỉ huy sứ của ngươi đi, Đông Hán Hán đốc để Tần Kham làm."

Ngoài điện một bóng người hớt hải kích động lao vào, không nói hai lời quỳ gối giữ đại điện, chúng tập trung nhìn vào tập trung nhìn, chính là Tần Kham.

"Thần. . . Cũng thà chết không cắt! Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Nói tóm lại, Tần Kham là người rất hiền hoà, trên cơ bản người khác có lệnh, có lời mời, nếu như không phải vấn đề nguyên tắc thì Tần Kham đều sẽ lựa chọn đáp ứng.

Rất rõ ràng, đề nghị của Chu Hậu Chiếu rất trái với nguyên tắc của Tần Kham, Đông Hán thuộc về gia nô của hoàng gia, so với ưng khuyển còn ưng khuyển hơn, gia nô của hoàng gia đều là thái giám, Đông Hán Hán đốc tất nhiên cũng phải là thái giám.

Tần Kham tuyệt đối không thể làm thái giám, cho dù quan nhi có cao tới mấy cũng không được, Đồng Quán Tống Triều phong vương thì sao? Ngụy Trung Hiền Minh mạt cửu thiên tuế thì sao? Cái gậy nhỏ của Nam nhân không chỉ đại biểu cho niềm vui giường chiếu, còn đại biểu cho tôn nghiêm, chỉ cần nhìn bộ dạng bất âm bất dương của Vương Nhạc Lưu Cẩn là Tần Kham liền cảm thấy không rét mà run.

Chu Hậu Chiếu cũng không ngờ Tần Kham sẽ cự tuyệt kịch liệt như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cắt với không cắt cái gì? Các ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Chu Hậu Chiếu cũng không phải ngây thơ, từ nhỏ đến lớn bên cạnh hắn tuy rằng đều là thái giám hầu hạ, nhưng tính hắn luôn vô tâm vô phế, cũng không tên nô tài lớn mật nào dám ở trước mặt hắn nhắc tới lời nói như thái giám mất chim, về phần quy định bất thành văn Đông Hán phải do thái giám chưởng quản thì cũng chưa hề nghe nói tới.

Bộ dạng khó hiểu của Chu Hậu Chiếu, không khỏi không biết nên khóc hay cười, trường hợp trang trọng như vậy tất nhiên không thể giải thích kỹ càng với hắn, Tần Kham đành phải đưa tay xuống chặt hờ một cái, sau đó làm ra vẻ mặt thống khổ.

Bằng hữu đúng là có thần giao cách cảm, Chu Hậu Chiếu điểm một cái là thấu, lúc này cuối cùng cũng minh bạch.

"Ta còn tưởng là cái gì, thì ra là vậy. Đơn giản mà, Đông Hán Hán đốc vẫn do ngươi làm, ngươi không cắt cũng được." Chu Hậu Chiếu cười nói.

Bùm!

Trong điện lập tức có hơn mười đại thần quỳ xuống, bao gồm cả bọn ti lễ giám Tiêu Kính Vương Nhạc.

"Bệ hạ thứ tội. Không cắt không được." Chúng thần đồng thanh khuyên can.

Chu Hậu Chiếu và Tần Kham đồng thời ngẩn ra, sau đó mặt hai người rất có hẹn ngầm run run.

Thái độ Các đại thần rất kiên quyết, hoặc là thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hoặc là chiếu theo quy củ, cắt rồi làm Hán đốc, bệ hạ ngươi tự xem thế nào mà làm.

Chu Hậu Chiếu kinh ngạc nhìn các đại thần trong điện, trong cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy thì ra hoàng đế cũng không phải tùy tâm sở dục. Quyền lực của Đại Minh hoàng đế rất hữu hạn, các đại thần nếu trăm miệng một lời phản đối, ý chỉ của hoàng đế cũng có thể bị coi là vô hiệu. Trừ phi đại khai sát giới giống như Hồng Vũ hoàng đế, gánh thanh danh bạo quân giết sạch các đại thần trong kim điện như cắt rau hẹ.

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu dần dần đỏ lên, hắn cảm thấy rất phẫn nộ. Rõ ràng đã là hoàng đế tôn quý nhất thiên hạ, nhưng ngay cả phong quan cho bạn tốt cũng làm không được, điều này khiến cho Chu Hậu Chiếu cảm thấy mình rất mất mặt trước mặt Tần Kham, đại thần cả điện là đang cố ý tát vào mặt hắn.

Nắm chặt quyền đầu, Chu Hậu Chiếu từ trên long ỷ nhảy dựng lên, giận dữ nói: "Ý chỉ các ngươi nghĩ ra, phong nhiều quan nhi như vậy, dựa vào gì mà ta chỉ phong một người các ngươi đã cản trái cản phải? Hoàng đế này làm có nghĩa lý gì? Không bằng các ngươi chọn người khác mà ngồi lên long ỷ đi, ta không làm nữa là được chứ gì?"

Cả điện lặng ngắt như tờ. Tiếp theo các đại thần vẻ mặt lo sợ không yên, ngay cả ba vị Đại học sĩ cũng hoảng sợ quỳ xuống.

"Chúng thần có tội, ngô hoàng bớt giận."

Đại điển đăng cơ Hôm nay có thể nói là một lần hoang đường nhất ly kỳ nhất từ lúc Đại Minh lập quốc lập quốc.

Chưa bao giơ là thấy hoàng đế nào ngay cả long ỷ cũng ngồi chưa nóng đã vứt bỏ, Chu Hậu Chiếu đã khơi dòng cho hôn quân lịch đại Đại Minh.

Đại thần cả điện dập đầu thỉnh tội, bọn họ quả thật cảm thấy sợ hãi. Trong điện có cả ngàn đại thần, thiếu ai cũng được, chỉ độc không thể thiếu hoàng đế, hoàng đế Đại Minh đời này các đại thần không có lựa chọn nào khác, trừ Chu Hậu Chiếu ra thì căn bản không có nhân tuyển khác, nói một câu thật lòng, nếu có lựa chọn khác, các đại thần thà chết cũng không để Chu Hậu Chiếu hoàng đế hoàng đế, đổi lại là ai cũng tốt hơn tiểu ma vương này.

Lý Đông Dương không hổ là lão hồ li đa mưu túc trí, đại điển vẫn chưa xong, tình thế không thể cứ giằng co mãi, nếu không chắc chắn sẽ thành trò cười cho người trong thiên hạ, kỳ thật đại điển tiến hành đến lúc này, rất nhiều tình thế đột phát đã trở thành trò cười, Lý Đông Dương chỉ có thể tận lực vãn hồi một chút mặt mũi cho triều đình.

Vì thế Lý Đông Dương chớp chớp mắt, rất nhanh nghĩ ra một biện pháp điều hòa.

"Bệ hạ muốn phong quan nhi cho Tần Kham, lại không muốn để hắn phải chịu cung hình, nếu muốn vẹn toàn đôi đường, lão thần có chủ ý."

" Chủ ý gì? Mau nói đi."

"Tần Kham là nam nhi thân cao năm thước, nếu gia phong mà phải chịu cung hình, không khỏi mất đi bản ý trân trọng thần tử của bệ hạ, cho nên Tần Kham đảm nhiệm Đông Hán Hán đốc không thích hợp cho lắm, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân vất vả công lao lớn, nhiều năm qua làm việc thiện chính, lập hạ công lao hãn mã phục hưng Đại Minh cho tiên đế, nếu vô duyên vô cớ đoạt chức quan của Mưu Bân thì cũng không thỏa đáng. May mắn Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri Triệu Giám năm nay đã sáu mươi, tháng trước đã gửi tấu chương cáo lão, vị trí chỉ huy đồng tri này để trống, không bằng để Tần Kham đảm đương, như vậy chẳng lẽ không phải cả nhà đều vui ư?"

Chu Hậu Chiếu nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng lắm với đề nghị của Lý Đông Dương, ở trong lòng hắn, Tần Kham là bằng hữu tốt nhất, nên cho hắn quan chức lớn nhất, phong vương không được thì ngay cả người đứng đầu Cẩm Y vệ cũng không được luôn? Chỉ huy đồng tri tùy là tòng tam phẩm, nhưng dù sao vẫn chỉ là nhân vật số hai, bên trên còn có một Chỉ huy sứ, chỉ cho Tần Kham làm chỉ huy đồng tri, Chu Hậu Chiếu cảm thấy ủy khuất bằng hữu.

Phi thường không cam lòng nhìn Lý Đông Dương, Chu Hậu Chiếu bất mãn nói: "Không để Tần Kham làm Chỉ huy sứ được à? Mưu Bân làm Đông Hán Hán đốc cũng được mà, hắn già rồi, cắt thì cắt có sao đâu?"

Mí mắt Lý Đông Dương giật giật, Mưu Bân đang trong điện rất dứt khoát bật khóc luôn.

Rất không giảng đạo lý! Già rồi thì đáng bị cắt à?

Cảm thụ được ánh mắt phức tạp hoặc đố ký hoặc uất hận của đại thần trong điện, Tần Kham quỳ ở trong điện chỉ cảm thấy cả người run lên.

Không thể để Chu Hậu Chiếu làm ẩu nữa, bằng không Tần Kham hắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt của văn võ cả triều, hoàng đế càn quấy các đại thần tất nhiên không dám trách móc nặng nề, nhưng đối với Tần Kham hắn thì cũng sẽ không khách khí, vạn nhất bị bọn họ ghi hận trong lòng, về sau liên tục ngáng chân, giở ám chiêu, Tần Kham hắn còn sống được không?

Lúc Chu Hậu Chiếu vì hắn mà cò kè mặc cả với Lý Đông Dương, Tần Kham bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri cũng được, thần đa tạ gia phong của bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế!"

Chu Hậu Chiếu ngây ra, thấy bộ dạng cam tâm tình nguyện cho xong chuyện của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu không khỏi cảm động trong lòng.

Người tốt biết bao, không hề lợi kỷ, chỉ rặt lợi người, ai nấy đều ngóng trông được thăng quan tấn tước, chỉ độc Tần Kham lo lắng hắn sẽ găng với các triều thần, rất dứt khoát tiếp nhận chức quan không quan trọng này, đây mới là bạn tốt.

Tất cả đại thần Trong điện nghe thấy những lời này của Tần Kham, không hẹn mà cùng thở phào.

Nhất là Mưu Bân và Vương Nhạc, khi thở ra một hơi uất ức thì giống như đều cảm thấy da ngực run run.

Mưu Bân lập tức quay lại, ném ánh mắt cảm kích về phía Tần Kham, Vương Nhạc mặc dù có thù oán với Tần Kham, nhưng vẫn hơi nhếch miệng, tỏ vẻ cảm kích.

Cái bánh ngọt Quyền lực không phải dễ tốt như vậy như vậy, phân ai nhiều, phân ai ít, cũng có quy củ bất thành văn, hôm nay hoàng đế hoang đường thiếu chút nữa phá hoại quy củ triều đình Đại Minh, may mắn Tần Kham vào thời khắc mấu chốt lên tiếng, đúng là người thức thời hiếm có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.