Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 139: Chương 139: Thánh nhân bại hoại




Dưới sự quản hạ của Thiên hộ sở Nội thành có vô số thanh lâu, quán trà, tửu lâu, mỗi tháng bạc hiếu kính các bách hộ đưa tới đủ để bà quản gia Đỗ Yên đếm tới rút gân, kết quả một đạo thánh chỉ của hoàng đế Hoằng Trị, nước béo của Tần Kham lập tức mất sạch.

Thủ vệ đông cung có tiền đồ gì? Hắn không thể đòi Chu Hậu Chiếu bạc bình an được?

Tài nguyên bị một đạo thánh chỉ của hoàng đế Hoằng Trị chặt đứt, dựa vào bổng lộc mấy lượng một tháng đó, cả nhà sẽ đói chết.

Tần Kham buồn bực thở dài, lại phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.

Võ sĩ trước cửa kiểm tra yêu bài, vẻ mặt cung kính mời người lãnh đạo trực tiếp tương lai này vào.

Tần Kham chậm rãi đi đến ngoài điện Ngân An đông cung, lại nghe trong điện truyền đến tiếng ầm ĩ, nhón chân nhìn lên, Chu Hậu Chiếu và đám người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh đang trong điện quây thành vòng tròn, mọi người mặt đỏ tai hồng không biết đang làm gì, mỗi người đều kêu gào rất to, vẻ mặt phi thường kích động.

Khi đang bực bội thì lại nghe thấy một tiếng gáy, tiếp theo thì một con gà trống màu đen mào đỏ bỗng nhiên bay tới đỉnh đầu mọi người, Chu Hậu Chiếu càng kích động, khoa chân múa tay kêu to.

Gà trống không ngừng bay lên rồi lại hạ xuống, cái miệng nhọn lúc ẩn lúc hiện sát mặt Chu Hậu Chiếu, Tần Kham nhìn thấy mà kinh hãi đảm chiến, Thái tử nếu có chút tổn thương gì, người xui xẻo là hắn, dù sao chức vụ hiện tại của hắn là "Tùy giá Thái tử".

Tần Kham bỗng nhiên lọt vào giữa mọi người, vươn tay ra tóm lấy cổ con gà trống vừa hay đang bay lên, tiếng ầm ĩ chung quanh lập tức im bặt, trong sự trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Tần Kham tóm lấy cổ gà, thuận tay bẻ một phát.

Rắc.

Thủ pháp rất Dứt khoát, gà trống ôm hận mà chết, hồn về tây thiên.

Cầm theo con gà chết, Tần Kham ôm quyền với Chu Hậu Chiếu: "Thái tử điện hạ, thần Tần Kham phụng ý chỉ của bệ hạ, từ hôm nay sẽ trị thủ đông cung."

Đám người Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng vẫn trợn mắt há hốc mồm, không hề có phản ứng.

Khóe miệng Chu Hậu Chiếu nhếch lên, ánh mắt dần dần nổi lệ quang, mắt thấy sắp khóc rồi.

Khi ánh mắt của Tần Kham chuyển, nhìn thấy trong điện còn có một con gà trống sống nữa đang gáy o o, bộ dạng cao thủ tịch mịch đang diễu võ dương oai ở trong điện thì Tần Kham bỗng nhiên ý thức được mình phạm phải một sai lầm rồi.

Người làm mất hứng đi đâu cũng bị người ta ghét, rất bất hạnh, Tần Kham ngày đầu tiên vào đông cung đã làm mất hưng trí của Thái tử điện hạ, khi người ta đang cao hứng phấn chấn chọi gà, cho dù là khinh thường không thèm tiến lên nịnh hót giúp vui thì ít nhất cũng không nên vươn tay ra vặn gãy cổ gà chọi của Thái tử điện hạ.

Không biết chọc Thái tử khóc là tội danh gì...

"Thần... Thần thật sự là, thật sự là..." Tần Kham xấu hổ liếm liếm đôi môi khô khốc, đồng tình nhìn Thái tử đang chực khóc, quơ quơ con gà chọi đã khí tuyệt bỏ mình, nói: "Điện hạ thích ăn gà KFC không? Bổ lắm..."

"Uy vũ đại tướng quân của ta..." Chu Hậu Chiếu miệng đầy mỡ, cắn một miếng lại kêu hai tiếng, ngoài miệng tỏ ý tiếc thương con gà đã ôm hận từ trần đó, rồi lại vùi đầu tiếp tục gặm xương gà.

Gà chọi đương nhiên không thể ăn, gà Tần Kham làm cho hắn là gà lô hoa chính tông, mùi thơm vị ngon, béo mà không ngấy.

Con gà này cuối cùng cũng chuộc được tạo vừa rồi của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu sau khi ăn một miếng, lập tức tha thứ cho hành vi ác liệt trước trận bẻ cổ chết một viên đại tướng của hắn.

Cho tới lúc này Tần Kham mới biết được con gà chọi chết trong tay hắn thì ra tên là Uy vũ đại tướng quân, cái tên phi thường khí phách, chỉ tiếc Thái tử điện hạ xuất sư bất lợi, đại tướng quân đã gẫy kính chìm vào cát trong tay Thiên hộ nào đó, tráng khí chưa thành mà thân đã chết.

Tần Kham có chút buồn cười, bỗng nhiên nhớ tới ghi chép trong sách sử. Sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ, ngự giá thân chinh, còn đắc ý dào dạt đặt cho mình danh hào" Uy vũ đại tướng quân Chu Thọ", chỉ ý vừa ra, từ đời Chu Nguyên Chương, thân phận hoàng đế tổ tông mười tám đời toàn bộ bị trận cười này hạ xuống rất nhiều, chắc sau khi đạo ý chỉ hoang đường này truyền vào triều đình, bài vị tổ tông Chu gia toàn bộ không gió mà tự đổ. Trong Cấm cung Thái Miếu từng trận âm sát, oán khí ngút trời...

Thu hồi khuôn mặt tươi cười, Tần Kham trịnh trọng vái chào Chu Hậu Chiếu rồi Nghĩa chính nghiêm từ nói: "Điện hạ chính là thái tử của đất nước, sao có thể mỗi ngày chơi chọi gà tìm vui, hoang phế học nghiệp? Phải biết nghiệp tinh ở cần cù mà phế ở lười biếng. Đạo lý ham thú chơi bời, chư vị Đại học sĩ tất nhiên đã nói qua rất nhiều lần, thần mặc dù vị trí thấp kém cũng không dám vong quốc, khẩn cầu điện hạ..."

"Lại giả vờ! Chuyện phu nhân Nhà ngươi đánh ta ta còn chưa nói với phụ hoàng đấy..." Chu Hậu Chiếu trừng mắt, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

". . . Thần cảm thấy, học tập nhiều quá cũng cần phải được thả lỏng!"

Tần Kham có chút đau đầu, Chu Hậu Chiếu giống như đã nhìn thấu hắn, sau này ở trước mặt hắn giả vờ thánh nhân quân tử, hiệu quả chắc không được lý tưởng.

"Ngươi bị phụ hoàng điều đến đông cung?"

"Đúng vậy. Thần phụ trách bạn giá điện hạ, trị thủ đông cung, bảo hộ an toàn cho điện hạ."

"Vậy ngươi sau này không phải là mỗi ngày đều có thể chơi với ta rồi à?" Vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu hiển nhiên rất hưng phấn.

Tần Kham do dự nói: "Chắc là được? Bạn giá Thái tử đại khái là ý tứ như vậy, có điều điện hạ à, thần không thể không gián ngôn. Khẩn cầu Thái tử điện hạ đừng hoang phế học nghiệp...'

"Dừng! Đừng dài dòng như các Đại học sĩ kia, rất khó coi, Tần Kham, ngươi không phải người như vậy."

Tần Kham cười khổ nói: "Thần chỉ là tận chức trách của mình, dù sao mắt của các Đại học sĩ đều nhìn chằm chằm vào thần, nếu thần không nói vài câu chán ngắt đó thì chỉ sợ các Đại học sĩ sẽ chụp cho ta cái mũ mê hoặc đông cung..."

Chu Hậu Chiếu vỗ ngực: "Có ta ở đây, chẳng ai dám gán loạn tội danh cho ngươi cả, không phải sợ."

Tần Kham cảm thấy không biết nói gì, tiểu tử này chắc quên là bộ dáng mỗi lần đều bị các Đại học sĩ mắng như mắng cháu chắt trong nhà là thế nào, bản thân khó bảo toàn còn thích hứa hẹn, thật sự rất khó khiến cho người ta sinh ra tín nhiệm, cho dù hắn là Thái tử cũng vậy.

Công tác bảo vệ đông cung của Tần Kham bắt đầu.

Mỗi ngày tiếp xúc gần gũi với Chu Hậu Chiếu, Tần Kham mới phát hiện vị Thái tử gia này quả nhiên như trong lời đồn, hắn thích chơi, thích chơi đủ kiểu, dắt chó chọi gà đọ dế, đủ thế loại, mỗi ngày học ở xuân phường thì bộ dạng buồn ngủ, hữu khí vô lực, các Đại học sĩ giảng bài vừa đi, thân thể hắn giống như được rót vào một cỗ "máu gà", lập tức trở nên phấn khởi, hoan hô lao ra khỏi xuân phường.

Kỳ thật bộ dạng của Chu Hậu Chiếu chẳng khác gì học sinh trung học ghét học thích chơi kiếp trước, chỉ tiếc hắn là người thừa kế duy nhất cho ngôi vị hoàng đế Đại Minh, trách nhiệm trên vai so với học sinh trung học thì nặng hơn không biết bao nhiêu lần, vì thế các loại từ châm biếm tiêu cực như ngu ngốc hoang đường, xa hoa dâm dật liền bị gán lên người hắn.

Mọi người Bên cạnh chỉ biết khuyên hắn dốc lòng cầu học, khuyên hắn đọc sách, mong hắn tương lai hảo hoàng đế tốt, làm hoàng đế anh minh, quan trọng nhất là, làm hoàng đế không bạc đãi tập đoàn sĩ phu và và văn.

Còn chưa đăng cơ mà lưng đã phải gánh các loại kỳ vọng, các loại khuyên bảo, các loại trách cứ, các loại đốc xúc, lại chưa từng có ai hỏi hắn có vui hay không.

Không ai hỏi hắn có vui hay không, nên dần dần, hắn học được cách tự tìm vui cho mình.

Tần Kham càng lúc càng cảm thấy Chu Hậu Chiếu sống rất đáng thương, loại đáng thương này có lẽ ngay cả bản thân Chu Hậu Chiếu cũng không phát giác ra.

Tần Kham an phận cương vị trị thủ đông cung của mình, nhưng mà thiên Thái căn đàm không trọn vẹn vẫn bị truyền ra ngoài.

Chỉ mấy trang Thái căn đàm đã nhấc lên sóng gió trong tại triều, chữ nào chữ nấy như chuông vàng, khiến người ta đinh tai nhức óc, tên của Tần Kham dần dần cũng lan truyền rộng ra trong triều đường.

Một Thiên hộ tên chẳng được ai hay sao có thể viết ra văn vẻ kinh tài tuyệt như vậy? Thế là không khoa học!

Các Quan văn, sự ghen tị dần dần dẫn phát phẫn nộ, bọn họ không tin một võ quan có thể viết văn vẻ như vậy, đây quả thực là tát vào mặt các quan văn!

Văn chương không khơi ra được sai lầm, sự tinh diệu của Thái căn đàm không phải những ngự sử ngôn quan chỉ biết cãi nhau có thể tìm ra sai lầm.

Văn chương thì không sai, nhưng người thì lại sai.

Vì thế sớ hạch tội Tần Kham như tuyết bay ầm ầm vào cung, trình bày trong sớ là cùng môt lý do: Sao chép, hoặc là mạo danh.

Đánh chết bọn họ cũng không tin, một võ quan Cẩm Y vệ không ngờ có bản sự như vậy, có thể viết văn vẻ có thể so với thánh nhân. Nhất định là sao chép, hoặc là đoạt được từ cao nhân ẩn sĩ nào đó rồi đóng tên của hắn.

Khách quan mà nói, các ngôn quan thích cắn người lung tung lần này thực sự đoán không sai, chỉ tiếc Đại Minh huy hoàng chỉ có một người xuyên qua là Tần Kham.

Hoằng Trì đế bị vô số bản tấu khiến cho phiề không chịu nổi, vì thể đành ném ra một sự thật.

Tần Kham là án thủ thi viện Thiệu Hưng năm Hoằng Trị thứ mười lăm, thành tích thi cử của người ta chẳng lẽ cũng là chép ra? Còn có cả Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, có bản lĩnh ngươi cũng làm ra một bài thơ như vậy xem?

Tất cả quan văn lập tức trợn mắt há hốc mồm, đồng thời bi phẫn không hiểu.

Ngươi là một người đọc sách, hơn nữa còn là án thủ thi viện, tiền đồ không thể hạn lượng sao lại đi làm Cẩm Y vệ?

Bại hoại trong Người đọc sách! Nhưng văn tên bại hoại chết tiệt này viết ra lại con mẹ nó có thể làm thánh nhân...

Thế đạo đéo gì thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.