CHƯƠNG 12
Tân Nhạc, giờ tý một khắc, hai con tuấn mã chạy như bay tới cửa thành, giơ lệnh bài hướng vệ binh trên tường thành, cửa nhanh chóng mở ra, hai người không hề dừng lại, chạy thẳng vào.
Dừng trước phủ Thái Thú, xoay người xuống ngựa, động tác tao nhã mà lưu loát.
Người thấp bé hơn giơ lệnh bài trong tay, cất cao giọng nói: “Kêu Uông Lâu Lôn ra gặp bổn vương!”
Thủ vệ cả kinh, khom người thi lễ, mở cửa phủ, chạy vào trong gọi người.
Một lát, lam y thanh niên tuấn nhã bước nhanh ra, phía sau là thủ vệ lúc nãy, vừa thấy hai người liền quỳ xuống, ” Thái Thú Tân Nhạc thành Uông Lâu Lôn tham kiến Thanh vương. . . . . .”
“Miễn , tới dịch quán trước!” Mặc Minh Uyên phất tay ngăn thanh niên thi lễ, nói khẽ. Hiện giờ không có thời gian lãng phí, khi làm việc hắn chính là tổ trưởng mạnh mẽ của Long tổ.
“Vâng! Hạ quan đưa Vương gia đi!” Uông Lâu Lôn hiểu được nặng nhẹ, không vì chút tục lễ mà dây dưa.
Giao ngựa cho người của phủ Thái Thú trông giữ, Mặc Minh Uyên đi bộ đến.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói chuyện với bạch y nam tử là “Phụ thân” phía sau. Không phải không có thời gian, mà căn bản không biết nói gì với phụ thân trên danh nghĩa kia.
Tới dịch quán, đánh thức người của đoàn sứ giả, sau khi giới thiệu thân phận, Mặc Minh Uyên liền tới xem phòng của vương tử La Diệp, toàn bộ người của đoàn sứ giả đều được thỉnh đến ngoài phòng, đóng cửa lại.
“Tên?” Ngáp một cái, Mặc Minh Uyên ngồi trên ghế, hỏi. Tuy là Ngự Sử đại phu, biết rõ thông tin tường tận về đoàn sứ giả, nhưng đã lên sân khấu thì cũng nên diễn.
“Tiểu nhân tên Cát Tường!” Thị tòng thanh tú hồi đáp.
“Cát Tường? Cái tên rất may mắn. Có biết võ?” Hắn híp mắt, hỏi.
Đến đây, phải nói một chút. Tuy “Mặc Minh Uyên” không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác táng, nhưng tốt xấu gì cũng có phụ thân và đường đệ xinh đẹp như tiên nhân, nên cũng có khuôn mặt không tồi. Đương nhiên, so với Mặc Giác, Vũ Văn Nghiêu, Ti Hằng, Vệ Viêm, Hàn Cảnh Hạo và nhất là lão cha, hắn không đáng giá nhắc tới, nhưng so với người bình thường thì đẹp hơn.
Không tinh xảo như Mặc Gíac; cũng không phải tuyệt mỹ như Mặc Trầm Vân, Hàn Cảnh Hạo; không thanh nhã như Ti Hằng, Vệ Viêm; lại càng không tuấn mỹ như Vũ Văn Nghiêu. Mà ngũ quan của hắn thanh tú, không mang theo chút âm nhu nữ khí, nhất là đôi mắt màu hổ phách, thập phần hiếm có.
Trước kia cư xử tầm thường, không ai chú ý hắn đẹp xấu, nhưng hôm nay, dù không ung dung đẹp đẽ quý giá, nhưng bộ dáng lười nhác thờ ơ lại mang theo phong tình.
Khi hắn híp đôi mắt tràn đầy lưu quang, càng khiến người ta hồn xiêu phách lạc ( Uyên: đó là vì ta học thuật thôi miên, đừng nói ta giống như yêu tinh. Yaoo: ngoại nhân không biết điều đó).
Cát Tường nhìn thẳng vào hắn như vậy, hiển nhiên bị hắn hấp dẫn, mơ hồ, chỉ có thể trả lời theo bản năng, “Biết. . . . . . , ba tuổi tiểu nhân liền đi theo chủ tử tập võ.”
“Nói như vậy, võ công của ngươi không kém?” Không để ý ánh mắt dò xét của Mặc Trầm Vân, tiếp tục hỏi.
“Vâng, dù không cao thâm bằng chủ tử, nhưng ứng phó người bình thường dễ dàng.”
“Đêm nhị vương tử mất tích, có nói qua cái gì đặc biệt hay làm chuyện gì đặc biệt không?” Mặc Minh Uyên gật đầu, lại hỏi.
“Đặc biệt. . . . . . ? Không có. Chủ tử luôn luôn ngủ sớm, nói không nhiều, dùng xong bữa tối, đọc sách một lát rồi ngủ.” Lúc này Cát Tường mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt trả lời.
“Ừm. . . . . . Ngươi ra ngoài đi! Kêu Lăng đại nhân tiến vào.”
“Vương gia, ngài hỏi như vậy. . . . . .” Uông Lâu Lôn cái hiểu cái không nhìn Mặc Minh Uyên, hy vọng hắn có thể giải thích nghi hoặc của mình.
Mà Mặc Trầm Vân ngồi trước bàn, thản nhiên uống trà, nhưng phượng mâu thâm thúy chưa từng rời khỏi khuôn mặt Mặc Minh Uyên.
“Cái này. . . . . . Giải thích rất phiền toái, đến lúc đó ngươi sẽ biết!” Nghĩ nghĩ, người nào đó phát tác bệnh lười, nói.
Uông Lâu Lôn hắc tuyến: cái này cũng ngại phiền toái sao?
Mặc Trầm Vân cúi đầu cười, không nói một câu.
Kế tiếp, Mặc Minh Uyên mời từng người vào, câu hỏi của mỗi người không giống nhau, khiến kẻ khác đoán không ra suy nghĩ của hắn.
Đến khi hỏi xong người cuối cùng, hắn hạ lệnh đem toàn bộ người ở dịch quán đến hoa viên, bốn phía điểm đuốc, chiếu rọi rõ ràng khuôn mặt của mỗi người.