Minh Uyên

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 19

Mang theo Liệt Phượng Nhi vào thư phòng, đóng cửa lại.

“Ngồi đi!” Khoát tay, Mặc Minh Uyên ngồi xuống ghế sau thư trác.

Cô gái nhu thuận ngồi xuống ghế một bên, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt thủy linh mở to nhìn thẳng Mặc Minh Uyên, bộ dáng “Ta là bảo bảo ngoan”.

“Nói đi!” Chống cằm, họ Mặc nào đó không đầu không đuôi nói.

Liệt Phượng Nhi nở nụ cười sáng lạn: “Ta là Liệt Phượng Nhi, mười tám tuổi, đến từ Thượng Hải Trung Quốc. Ngươi thì sao?”

Chỉ kém một câu kịch “Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn chỉ giáo”! Mặc Minh Uyên mặt không đổi sắc nói: “Tên của ta, ngươi đã biết mà?”

“Y! Mặc Minh Uyên vốn là tên của ngươi?” Liệt Phượng Nhi khiếp sợ nói.

“Âm đồng tự bất đồng. Ngươi tới thế giới này thế nào?” Xem ra, đứa nhỏ này là thân thể xuyên qua, bộ dáng hồng nhan họa thủy còn có thể bình an sống đến giờ, không phải người ngu ngốc.

Ánh mắt cô gái ảm đạm, cười chua xót: “Ta cũng không biết! Ta vốn là học sinh trung học bình thường, có một ngày tan học về nhà, mạc danh kỳ diệu xuất hiện tại thôn nhỏ của Hạ Sư.”

Không phải nói dối. Họ Mặc nào đó phát hiện người kia không nói dối, nháy mắt hạ kết luận, “Sau đó? Sao ngươi lại trêu chọc Hạ Sư vương?” Ngữ khí vững vàng, khiến cô gái an tâm.

“Bối rối lúc đầu qua đi, ta sống ở thôn đó. Lão bà thu lưu ta bà là nữ hiệp nổi danh trên giang hồ, bà bà dạy ta tập võ luyện kiếm, nhưng ta tư chất trung trung, chỉ có luyện khinh công tốt. Như thế bình thản qua nửa năm, ta thật sự nhàm chán, liền cáo biệt bà bà vận nam trang ra thôn du ngoạn.” Như nghĩ tới cái gì đó, Liệt Phượng Nhi nở nụ cười tuyệt mỹ, “Ta kết giao được vài bằng hữu tốt, cùng bọn họ xưng huynh đệ, bước vào giang hồ, du sơn ngoạn thủy. Hàn Ngạo Tình là quý tộc của Hạ Sư, cho nên thường xuyên tham dự yến tiệc của quý tộc, mà ta tò mò, liền năn nỉ Ngạo Tình mang ta đi xem. Những người này khinh thường ta, bị chế ngạo, ta nhịn không được liền so tài với bọn họ, kết quả đương nhiên là ta hơn bọn họ mấy trăm năm tri thức nên ta thắng, tuy rằng được quý tộc chấp nhận, nhưng cũng vì vậy mà gặp Hà Hồi Khâm. Nam nhân kia, nam nhân kia. . . . . .” Nói tới đây, nàng rùng mình một cái.

Khó hiểu nhướng mày, “Như thế nào?”

“Nam nhân kia rất đáng sợ. . . . . . Thật đáng sợ. . . . . . ! !” Liệt Phượng nhi sợ hãi nói, “Hắn, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra giới tính thật của ta, cố ý muốn nạp ta vi phi. Ngạo Tình giúp ta đào tẩu, bị hắn phế võ công. Thực tế hắn cũng không thích ta, hắn chỉ cảm thấy hứng thú, giống như một thợ săn đối với con mồi, hắn nói, hắn muốn giữ ta bên người, xem lúc nào ta thuần phục hắn, bị rút đi nanh vuốt. . . . . .”

Loại nam nhân này nơi nơi đều có mà? Khác nhau chỉ là hắn có năng lực thực hiện hay không thôi! Gặp quá nhiều nam nhân như vậy, Mặc Minh Uyên chỉ bình thản nói, “Hắn không đáng sợ, ngươi chưa từng tiếp xúc loại người như vậy mới có cảm giác này. Nam nhân có tính cách này kỳ thật rất ngây thơ, căn bản không đáng sợ!”

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt, một lúc sau Liệt Phượng Nhi mới cười khổ nói: “Theo cách nói của ngươi, có thể thấy được, ngươi trước kia hay bây giờ, đều là người đứng ở nơi cao!” Cho nên, hắn không hiểu rõ tâm lý của nữ hài tử bình thường lý.

Không thể không nói, nữ hài tử này, cảm giác thực mẫn tuệ.

Từ chối cho ý kiến, bắt chéo chân, Mặc Minh Uyên lười biếng nói: “Dù ngươi có sợ Hạ Sư vương hay không, nếu ta nói bảo hộ ngươi chu toàn, nhất định làm được. Chỉ cần ngươi không ra khỏi Thiên Khải, chớ nói Hạ Sư vương, thiên hoàng lão tử cũng không thể động tới ngươi!”

Khẩu khí rất không nghiêm túc, nhưng nếu xuất từ miệng Mặc Minh Uyên, sẽ không cảm thấy hắn nói lung tung, khẩu xuất cuồng ngôn. Người này, trời sinh khiến kẻ khác tin phục! Nhìn Mặc Minh Uyên, Liệt Phượng Nhi liền nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.