Minh Uyên

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 22

Ngày hôm sau lấy cớ sinh bệnh, Mặc Minh Uyên không thượng triều. Vốn lười biếng, hắn tự nhiên ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nếu không vì đói bụng, hắn còn không muốn dậy.

Người của vương phủ có kinh nghiệm từ lúc Mặc Minh Uyên bị thương trước kia, đã quen với việc tiểu vương gia thích ngủ (vì Mặc Trầm Vân hồi phủ, hai vị chủ nhân khác nhau, nên gọi Mặc Trầm Vân là Vương gia, gọi Mặc Minh Uyên là tiểu vương gia), đương nhiên không bất ngờ; Mặc Trầm Vân cũng từng thấy khả năng ngủ của hắn (ở Tân Nhạc thành), nên lúc dùng bữa sáng không hỏi đến hắn một câu, chỉ cười hết sức “Đặc biệt”; còn Liệt Phượng Nhi mới đến, khó hiểu hỏi vì sao không thấy hắn, câu trả lời nhận được là nụ cười bất đắc dĩ của chủ tớ bọn họ.

“Sớm!” Mặc Minh Uyên thấy Liệt Phượng Nhi đi vào thiện thính, mỉm cười chào hỏi, động tác gắp thức ăn vẫn không tạm dừng.

Theo bản năng quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa, thiếu nữ vận bạch y phiêu dật của thiếu niên mặt đầy hắc tuyến, “Đã gần giữa trưa, không còn sớm!”

“Ngồi xuống ăn cơm đi!” Giống như không nghe thiếu nữ phản bác, tự nhiên bắt chuyện.

“Vương gia. . . . . .”

“Gọi tên ta là được!” Ngắt lời thiếu nữ, Mặc Minh Uyên thoải mái nói: “Nghe người ta gọi Vương gia Vương gia, ta sắp quên tên của mình.”

“Được! Minh Uyên.” Liệt Phượng Nhi sảng khoái sửa miệng.

“Ngươi muốn nói gì?” Họ Mặc nào đó chưa từng để ý cái quy củ “Ăn không nói”, vừa nhai thức ăn vừa lòng ngóng hỏi.

Liệt Phượng Nhi tiếp nhận bát đũa từ hạ nhân, nói cám ơn, mới hỏi: “Sao không thấy Trần vương gia đâu?” Rõ ràng lúc sáng còn cùng nhau dùng bữa. Cho tới giờ, nàng vẫn không giám tin mỹ nhân tuyệt đại xuất trần ngày đó chính là Trần vương, cha của một hài tử mười sáu tuổi.

Quả thực còn mạnh hơn những người cổ đại khác!

Mặc Minh Uyên thờ ơ nói: “Không biết!” Tên kia luôn xuất quỷ nhập thần, hắn đâu phải FBI, không rảnh suốt ngày chú ý hành tung của y.

“Minh Uyên, chiều nay ta muốn ra ngoài mua sắm. Có thể chứ?” Bởi vì hiện giờ nàng được Mặc Minh Uyên che chở, vẫn nên hỏi một tiếng cho thỏa đáng.

“Muốn đi thì đi! Không có tiền thì nói trướng phòng chi, ta sẽ thông báo Vương bá.” Nữ hài tử đi dạo phố cần nhất là tiền, điểm ấy hắn rất rõ ràng.

“Ta có bạc, không cần Minh Uyên cấp!” Người có võ công kiếm tiền rất dễ. Sau một năm làm nữ hiệp, nàng đã hiểu được lý do đại hiệp trong võ hiệp tiểu thuyết lúc nào cũng có tiền.

“Nga!” Nhún nhún vai, tiếp tục ăn cơm.

*****

Dùng qua ngọ thiện, Liệt Phượng Nhi vui vẻ xuất môn đi dạo phố.

Mặc Minh Uyên nghỉ ngơi xong, lập tức lên mã xa tới phủ Ngự Sử đại phu. Hai ngày qua Ti Hằng giúp hắn xử lý chuyện của lục bộ thoả đáng, hắn cũng đỡ được nhiều phiền toái.

Ngày mai đoàn sứ giả của Gia Tiếp yết kiến, chuyện hắn phải xử lý rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, đều là nhỏ nhặt. Cho nên dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tốt việc của lục bộ, hắn viết thư phái người đưa đến Hồng Lư Tự, nói chuyện Hạ Sư tướng quân Tập Vi, bảo bọn họ phái người tới Hạ Sư bàn bạc thuyết pháp.

Theo lý, chuyện lớn như vậy, nên dâng tấu chương bẩm báo quốc chủ rồi xử trí. Nhưng hắn thấy làm vậy cũng mất công, bỏ qua bước này, trực tiếp chống lại Hạ Sư vương.

“Đại nhân, nên xử lý đám người Tập Vi thế nào? Cứ nhốt tại đại lao chờ Hạ Sư vương đến chuộc người sao?” Hình bộ thượng thư Kha Đan đứng một bên, nhìn Mặc Minh Uyên đang tự mình viết thư gì đó, hỏi.

“Nếu ngươi có ham mê đặc biệt dùng tới bọn họ, bổn vương cũng không phản đối ngươi mượn bọn họ.” Hắn tỏ vẻ “Ta là đại nhân, ta hiểu.”

Ham mê đặc biệt gì chứ?

“Đại nhân, hạ quan cũng không có ham mê đặc biệt gì!” Kha Đan ngoài cười nhưng trong không cười, nhấn mạnh hai chữ “Đặc biệt”.

“Kha Đan không phải thẹn thùng, bổn vương chưa từng kỳ thị loại người như ngươi, ngươi yên tâm nói đi!” Buông thư, Mặc Minh Uyên nghiêm túc nói.

“Đại nhân! Hạ quan là muốn nói, cứ giam giữ bọn họ như vậy, không phải quá tiện nghi cho bọn họ ư, dù sao bọn họ từng có ý đồ gây bất lợi cho ngài!” Tuấn mi của Kha Đan nhíu chặt, nghiêm mặt nói.

“Ngươi cũng nói là ‘từng’, bọn họ không thật sự xuống tay, đúng không? Huống chi, lúc ấy bọn họ không biết thân phận của bổn vương mới định hạ độc thủ, sau khi biết được đã ngoan ngoãn theo bổn vương về kinh, nếu làm gì bọn họ, khi đối mặt Hạ Sư, chúng ta sẽ đuối lý.” Mặc Minh Uyên không đùa giỡn nữa, thản nhiên nói. Hắn còn muốn lợi dụng việc này chiếm chút tiện nghi trong việc kết minh với Hạ Sư, đương nhiên không thể vì nhỏ mất lớn.

Có thể được Mặc Minh Uyên nhìn trúng đề bạt làm thượng thư một bộ, đương nhiên tài trí của Kha Đan không tầm thường, ngược lại, sự thông minh của hắn ngay cả Mặc Minh Uyên cũng phải tán thưởng, tâm tư thông thấu. Cho nên, Mặc Minh Uyên chỉ hé ra một chút, hắn đã đoán được trù tính của vị cấp trên này, bội phục nói: “Hạ quan hiểu, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn.”

“Ngươi hiểu là tốt rồi! Cho nên, ngươi không nên đối xử với đám người Tập Vi quá mức khắc nghiệt!” Đương nhiên, chỉnh một chút, vẫn có thể nhận.

“Vâng, hạ quan đã rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.