-“AAAAAAAAAAAA …..” một tiếng hét chói tai vang lên trong một cái hang sau núi.
Khung cảnh lúc trước yên bình bị tiếng hét kia làm tan vỡ, một lực đạo mạnh mẽ từ cái hang kia được phóng ra làm những con vật xunh quanh cũng sợ hãi mà bỏ chạy.
Đi sâu vào cái hang, một cô gái có mái tóc màu đen trắng đang bay trong không khí, đôi mắt màu hổ phách trở lên điên dại, không khí thật quỷ dị.
Dần dần đôi mắt hổ phách kia một bên biến trở thành màu đỏ trong suốt, đầy lạnh lẽo làm người khác nhìn thấy không khỏi cảm thấy rùng mình vì lạnh.
Mái tóc nàng cũng chuyển thành màu đỏ trắng, không khí lúc trước đã quỷ dị bây giờ còn quỷ dị hơn.
Những người ở xunh quanh cũng trở lên căng thẳng, cặp mắt to tròn nhìn cô gái trước mặt.
-“ đại tỷ, Băng Di làm sao vậy” đột nhiên một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên, giọng nói đó chính xác là của Bạch Lan Ngọc .
Nàng đang tràn đầy lo lắng cho Băng Di, chẳng là hồi sáng khi nàng cùng đại tỷ, nhị ca, tam ca, đưa Băng Di đến nhận bảo vật gia truyền , bảo vật nhà nàng có 4 vật ,đều là vật có linh tính là bảo vật trong truyền thuyết, có sức mạnh khủng khiếp, ai ai cũng muốn có . Nhưng nó lại có linh tính, những bảo vật đó sẽ tự trọn chủ nhân cho bản thân, nên không ai có thể sử dụng kể cả gia đình nàng.
Đến lúc đưa Băng Di đến chỗ cất bảo vật, các nàng để cho nàng(TBD) đến lần lượt trước các bảo vật để cho nó ( bảo vật ) chọn nàng, chỉ cần một vật chọn nàng đã là rất yêu nghiệt rồi .Nhưng điều mà các nàng không tính được đó chính là ba vật đầu tiên là băng cung tử tiễn, một loại cung không dùng tên mà dùng nội lực, một phát bắn của nó có thể bắn xa gần tùy người bắn, mũi tên nội lực bắn từ cung đó ra chạm vào vật nào vật đấy đều hóa băng và tự tan vỡ, một phát chí mạng lại chọn Phong Di tinh nghịch ,
Lại làm cho người khác bị đả kích khi huyền băng cầm chọn Thảo Di. Huyền băng cầm một loại cầm được làm từ băng ngàn năm , dây đàn được làm từ thiên tàm ti , đốt không cháy, chém không đứt , đàn này chỉ cần người biết âm công thì là vũ khí sắc bén nhất, lợi hại nhất, bình thường âm công đã một địch trăm bây giờ thêm huyền băng cung thì lấy một địch 10 vạn thì không cần phải nói, vật này làm người đời vừa mong muốn vừa sợ hãi , thật là không còn gì để nói .
Nhìn cảnh tượng đó làm mọi người không khỏi cắn răn ghen tỵ. Nhưng nàng là đồ đệ bọn họ a , bọn họ hẳn là đang cao hứng không thôi.
Bục thứ ba là Vương huyền kiếm,các vị sư phụ cắn răng chờ đợi. Không quá bất ngờ, phép màu lại xảy ra, nó chọn Băng Di Thanh kiếm được mệnh danh là vương của kiếm , chém sắt như chém bùn, một thân màu đen huyền sắc bén vô cùng. Qủa thật thanh kiếm với một thanh kiếm nữa là một cặp nhưng từ lâu đã mất, không ai có thể tìm được , chỉ cần hai thanh kiếm này hợp sức thì chẳng ai có thể địch nổi .
Còn một bảo vật nữa, nhưng các nàng không cho nàng ( TBD) cầm vì sức mạnh của nó quá lớn, cứ hễ có ai đến gần là nó lại phóng ra một lực nóng chết người, làm cho ai cũng sợ , nên vì thế bảo vật này nó đã bị “ biệt giam”. Nhưng tuyên truyền rằng chỉ cần có chủ nhân thích hợp nó sẽ đến với hắn .
Các nàng vừa đưa Băng Di ra khỏi cửa hang thì đột nhiên Băng Di bị một lực mạnh mẽ gấp ấy lần các nàng kéo vào trong hang hướng tới phòng cấm, căn phòng nóng như lửa đốt, như miệng núi lửa đang phun trào nuốt trọn những vật xung quanh. Căn phòng đó, chắc hẳn ai cũng đoán ra, chính xác, đó chính là căn phòng cất giữ bảo vật thứ 4 bảo vật mạnh nhất_ Huyết tử thần.
Các nàng lo lắng phi thân theo nàng ( TBD) không màng sống chết, khi vừa đến thì thấy cảnh bây giờ .
Băng Di dưới đất đang quằn quại vật vã , mái tóc được búi cẩn thận xõa ra, đôi mắt tràn ngập đau đớn dần chuyển một bên hổ phách và một bên……… có một màu đổ tươi như máu nhưng lại trong suốt như băng ngàn năm.Mái tóc đen trắng lại hiện lên một mảnh đỏ. Làm cho Các nàng không khỏi sửng sốt.
Nghĩ lại, Bạch Lan Ngọc lại không khỏi lo lắng và ân hận, khi đưa Băng Di đến đây.
-“ Không sao đâu” Một giọng nói không độ ấm vang lên nhưng bên trong lại tràn đầy sự an ủi vang lên làm cho Bạch Lan Ngọc không khỏi ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói đó.
Nhìn thấy Bạch Lan Ngọc nhìn mình Bạch Băng Ngọc không khỏi có chút ôn nhu mà an ủi nàng ta. Qủa thật nàng cũng rất lo lắng cho Băng Di nhưng cũng phải Băng Di trải qua cái kiếp này.
Nghe tỷ muội Bạch Băng Ngọc nói vậy hai huynh đệ Bạch Ngọc Đường cũng bớt lo lắng nhìn về phía Băng Di đang đau đớn kêu gào ở đó.
“ bùm” đột nhiên một vụ nổ lớn nổ ra tạo một lực lớn khiến người khác khiếp sợ phóng ra đẩy mạnh làm cho tỷ muội huynh đệ họ Bạch bị đẩy ra đạp người vào tường…. Họ bất lực nằm dưới đất ngước đôi mắt tràn đầy lo lắng về phía Băng Di …
--- ------ ---------Ta là tuyến phân cách,,, là lá la --- ------ ------ ---
Tiếng động làm lay truyển trời đất đó tự nhiên truyền đến kinh thành làm cho người dân hoảng sợ không thôi.
Trong cung một chàng trai khoảng 20,21 mặc hoàng bào rực rỡ đang nhanh chân đi tới căn phòng, chàng trai đang định gõ cửa thì một tiếng nói già nua vang lên :
-“ Vào đi” giọng nói trầm ổn ấy vang lên làm cho chàng trai kia khựng lại một chút rồi mở cửa đi vào.
-“ Bạc quốc sư hảo, có chăng ngài nghe thấy tiếng nổ kia” một giọng nói ấm áp nhưng không kém phần nghiêm túc vang lên. Đây chính là hoàng đế anh minh thần võ của Linh Tấn quốc, quốc gia mạnh nhất tứ quốc._Lãnh Thiếu Kì.
Còn người mà Lãnh Thiếu Kì gọi là Bạc quốc sư là Bạc Quân Thương. Ông ta là quốc sư của Linh Tấn quốc, ông là người mà ai ai cũng kính trọng và tín ngưỡng. Ông đã làm cho 3 đời hoàng tộc, không ai là không kính nể ông ấy . Ông vừa uyên bác tài giỏi ông lại vừa có đức làm người.
-“có nghe” bình tĩnh chậm rãi trả lời, Bạc Quân Thương vừa ngước đôi mắt tràn đầy vẻ bình tĩnh lên nhìn Lãnh Thiếu Kì vừa tiện tay nhấp một ly trà lên miệng, dáng vẻ không thể bình thản hơn …
-“ thế…!!!” Lãnh Thiếu Kì chưa nói hết câu, Bạc Quân Thương đã cắt lời.
-“ Thuận theo tự nhiên” nói xong , ông bước ra ngoài đi ra khỏi cung.
Lãnh Thiếu Kì thấy thế cũng bất đắc dĩ thở dài, ai bảo ông là người mà hắn kính trọng nhất mà đặc biệt ông còn là phụ thân của người con gái hắn yêu nhất chứ. Bất đắc dĩ lắc đầu đi ra khỏi căn phòng vừa nãy, cũng nghe lời Bạc Quân Thương thuận theo tự nhiên.
--- ----------Ta đã nói rồi, ta là tuyến phân cách… là lá la --- ------ -------
Phía bên Bạch Băng Ngọc, khi bị lực đạo kia đập vào tỷ muội huynh đệ các nàng mãi mới gượng dậy được, mắt tràn đầy lo lắng hướng về phía Băng Di vừa nãy. Đang định bước lên thì làn khói mịt mù trước mặt chợt tan đi không còn một mảnh,xuất hiện một cô gái có khuôn mặt giống hệt Băng Di chỉ là nàng lại có mái tóc đỏ trắng đang thả ra , thuận theo gió mà bay bay, con ngươi màu đỏ tươi như máu, toàn thân cố gái kia toát ra vẻ cao ngạo của bậc vương giả làm cho người khác không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Điều làm bọn họ đứng tim hồn phách bay mất là tay của cô gái đó lại cầm bảo vật uy vũ, mạnh mẽ không bao giờ cho ai động vảo của bọn họ _ huyết tử thần.
Tỷ muội huynh đệ nhà họ Bạch còn chưa hoàn hồn thì một giọng nói lạnh lùng , lãnh huyết vang lên làm cho họ còn chưa kịp bắt hồn lại mất đi hết vía.
-“ Xin chào, ta tên Trần Hỏa Di” lạnh lùng, lãnh huyết, vô tình, thủ đoạn độc ác chính là nàng Trần Hỏa Di.
Từ nay trở đi một thân tử y tung hoành thiên hạ, một thân lam y làm rung chuyển tứ quốc, một thân huyền y làm cho thế giới điên loạn, đặc biệt một thân huyết y tứ quốc tan vỡ …