Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 12: Chương 12: Trần Lãnh Phong




“ Lãnh Phong ….???” Băng Di, ngước đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía bóng dáng vừa nãy, đúng là lãnh Phong mà, làm sao mình có thể nhầm được.

Nhưng em ấy tại sao lại ở đây được.Đôi mắt cô vẫn nhìn về phía bóng dáng ấy, muốn chạy đuổi theo nhưng đôi chân như đã trôn tại chỗ, không nhúc nhích được, thân thể cô nặng dần dần, toàn thân đau đớn , như hàng ngàn mũi kim đnag kịch liệt xâm nhập vào cơ thể của Băng Di, cô rất đau, đau kinh khủng . Lần đầu tiên Băng Di thấy mình bất lực như thế này.

-“ Lãnh Phong….” Băng Di thầm thì kêu gọi một cái tên mãi cho đến khi cô ngất lịm vào một vòng tay.

Lãnh Thiên Minh vừa chuẩn bị bước vào khách điếm thì thấy Băng DI có điều gì đó không đúng, đang đến gần thì nghe thấy cô thầm thì tên của một nam nhân , lúc đầu hắn còn có một chút ( một chút là 2 chút đó ) tức giận đột nhiên thân thể nàng đổ xuống làm hắn sợ muốn chết. Nhanh tay đưa tay ôm chọn Băng Di vào lòng, nhấc nàng lên bế( kiểu bế công chúa ấy )bước vào trong khách điếm nơi bọn Đinh Ẩn, Khinh Tâm, Tư Điệp đang lo lắng cho họ( LTM, BD)

-“ Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy” Khinh Tâm và Tư Điệp nhìn thấy Băng Di được Lãnh Thiên Minh bế vào thì lo lắng không thôi , chạy nhanh về phía Băng Di .

Lãnh Thiên Minh thấy thế thì cũng không giao Băng Di cho Khinh Tâm và Tư Điệp, bế luôn Băng Di nhìn qua Đinh Ẩn, phun ra một chữ: -“ Phòng”

Nghe thấy Lãnh Thiên Minh nói thế Đinh Ẩn giật mình hiểu ý trả lời:

-“ dạ , tầng 2 phòng đầu tiên, bên tay phải” Đinh Ẩn nhanh nhẹn nói cho Lãnh Thiên Minh căn phòng của Băng Di, rồi cũng chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Băng Di được Lãnh Thiên Minh bế lên tầng. Hazzz , trái tim của chủ tử hắn đang tan a .

Lãnh Thiên Minh bế Băng Di lên căn phòng mà Đinh Ẩn vừa nói xong, đẩy cửa đặt Băng Di lên giường , rồi lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn nàng.

Hắn không biết rằng cái thứ thích thú đối với Băng Di là yêu thích hay chỉ là cảm giác hứng thú, nhưng quả thật đối với cái trái tim lạnh lẽo không thể phá vỡ của hắn thì từ khi gặp Băng Di thì nó đang tan chảy .Từ lời nói nhàn nhạt lạnh lùng không liên quan đến mình của cô đến trạng thái lười biếng của cô, rồi đến kiểu giết người mí mắt còn chưa động của cô nữa, khác xa những đám nữ nhân ẻo lả ở nhà.

( hazzz , anh là có rất nhiều nữ nhân ở nhà, nhưng chưa động vào bao giờ, chỉ là được người khác cài vào thôi)

. Còn đối với việc nàng từ cô gái tóc đỏ trắng biến thành đen trắng hắn cũng chả quan tâm, điều đấy nàng mới đặc biệt . Rồi ! hắn đã quyết định, nàng mãi mãi là của hắn, không được người nào động vòa nàng không thì chỉ một thôi , Giết.

Tronh khi Lãnh Thiên Minh đang đứng bên cạnh Băng Di thầm khẳng định tình cảm của mình thì bên kia phía Băng Di, lông mày nàng đang nhíu chặt lại. Nàng lại mơ thấy cảnh đó….

-“ tiểu Lãnh, ………….tiểu Lãnh .” Băng Di đột nhiên hét to làm cho Lãnh Thiên Minh giật mình. Hắn quay ra thấy đôi mắt Băng Di đột nhiên biến thành màu lam trắng . mái tóc chuyển thành màu lam nhạt, không khí tràn đầy quỷ dị nhứ lúc Hỏa Di biến thành Băng Di, thế là Thảo Di xuất hiện.

Lãnh Thiên Minh rất bất ngờ trước sự thay đổi của Băng Di nhưng chỉ phút sau hắn lại trở lại bình thường. Lúc trước hắn đã nhìn thấy cảnh Băng Di biến mình như thế, hắn thích nghi rất nhanh …

-“ ngươi là ai” Thảo Di nhẹ nhàng nói, tiếng nói thanh thoát như chim sơn ca, dịu nhẹ làm người nghe thật là rất thoải mái.

-“ Lãnh Thiên Minh” Lãnh Thiên Minh chậm rãi nói, trong giọng thực chả có tí cảm xúc nào…

-“ Lãnh Thiên Minh, tỉ tỉ chưa nói gì cả” Thảo DI thì thào nói một câu rồi quay ra đánh giá Lãnh Thiên Minh .

Tên này quả thật rất soái, phỉa nói là vô cùng soái. Từng góc cạnh của khuôn mặt giống như được đúc hoàn hảo như một bức tượng vậy, thực chất con người yêu nghiệt như thế này không nên tồn tại…Từ bộ dáng đến khí thế của hắn được Thảo Di đánh giá rất cẩn thận, tỉ mỉ. Cô không muốn ai hại gia đình cô .

Lãnh Thiên Minh thấy Thảo Di đang đánh giá mình thì cũng chỉ lặng yên cho nàng đánh giá, nhưng đợi một lúc cũng chưa thấy nàng nói gì, đang định nói một câu để phá vỡ sự yên tĩnh này thì một tiếng nói vang lên:

- “ Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi, thật lâu lắm rồi Tư Điệp mới được nhìn thấy ngài”

Từ Điệp lúc đầu là đứng ngoài cửa trở Lãnh Thiên Minh ra,nhưng đợi được một lúc lại nghe được tiếng hét của Băng Di đang định chạy vào xem thì cảm giác được một luồng gió rồi nghe được kiểu nói truyện của Thảo Di thì vui mừng không thôi. Mặc kệ sự có mặt của Lãnh Thiên Minh mà lướt qua hắn đến chỗ của tiểu thư nhà mình.

-“ Tiểu Điệp Điệp muội vẫn cứ thế”Thảo Di nhẹ giọng trách cứ nhưng trong câu nói vẫn có vẻ sủng nịnh

Đối với Hỏa Di, Băng Di, Thảo Di, Phong Di từ lúc truyện đấy xảy ra, các cô đều tự trách bản thân không chắm sóc tốt cho gia đình, nên từ khi có cái gia đình mới này các cô đều rất quyết tâm bảo vệ họ, ai mà động vào một cọng tóc của gia đình họ thôi ấy là sẽ xuống âm phủ báo danh luôn , không cần nói nhiều .

-“ tiểu thư, người lại trêu muội” Tư Điệp ngại ngùng lên tiếng.

-“ Tiểu thư, tiểu thư, ta nghe thấy tiếng hét ngài không sao chứ” Đột nhiên từ đâu đó Khing Tâm chạy vào. Vừa bước vào đã thấy cảnh trên, nàng chạy đến chỗ Thảo Di nói

-“ tiểu thư, người ra rồi, lâu lắm rồi tiểu thư chưa ra, Băng Di tiểu thư đâu” Khinh Tâm lo lắng hỏi Thảo Di . Đối với cô (KT) thì tất cả các tiểu thư đều quan trọng, họ là người đã cưu mang tỉ muội cô, cho cô cùng muội muội có hơi ấm gia đình, họ chăm sóc bọn cô, đời này cô làm sao trả hết. Nên vừa nãy thấy Băng DI ngất cô quả thật bàng hoàng không thôi, cho đến khi nghe tới tiếng hét của Băng Di cô chạy vội vàng sang không tí do dự, trong lòng cô chỉ có tiểu thư mà thôi.

-“ Tỉ tỉ không sao, chỉ là tỉ tỉ mất nhiều sức quá thôi” Thảo Di vẫn bộ dạng cũ nhẹ nhàng thanh thoái nói.

-“ sư muội muội không sao chứ” Đinh Ẩn chậm rãi từ cửa bước vào.

-“ sư muội???” Thảo Di nghe thấy Đinh Ẩn nói thế thì chau mày một phút rồi nhìn mặt Đinh Ẩn nói:

-“ Ngươi là Đinh Ẩn.Ta đính chính, tỉ tỉ ta Băng Di mới là sư muội của ngươi, còn ta thì không phải.”Thảo DI nói xong làm cho Đinh Ẩn chết đứng, hắn không hiểu, thế là sao.

-“ sao ta lúc nào cũng là người giải thích vậy” Thảo Di đang tức giận a, các tỉ tỉ làm sao vậy cơ chứ, cứ đùn đẩy trách nhiệm cho mình, thiệt là hết nói nổi mà.

Thầm thì mấy câu Thảo Di ngẩng mặt lên nhìn về phía Lãnh Thiên Minh ở phía bên kia, lạnh lùng lãnh huyết, trạng thái rất giống tiểu thư a. À mà đã mấy năm rồi sao tiểu thư chưa tỉnh.

Thảo Di buồn chán suy nghĩ, cũng chả có ý định giải thích cho Đinh Ẩn nghe.

-“ Khinh Tâm tí nữa muội giải thích cho Đinh Ẩn nghe” Khinh Tâm nghe Thảo Di nói thì nói dạ một câu rồi ra ngoài lấy trà cho Thảo DI .

Thảo DI thấy Khinh Tâm ra ngoài, thì nghĩ chắc chắn là đi lấy trà cho mình, ây za nàng rất thích uống trà Khinh Tâm pha a . Lâu lắm rồi chưa được uống. chẹp chẹp …

Một lát sau, Khinh Tâm mang trà vào cho Thảo Di, mùi trà Đinh Hương thoảng thoảng nhẹ nhàng thanh thoát, giúp toàn thân thoải mái lạ thường, đây chính là vị trà Thảo DI thích nhất.

Nhấp một ngụm trà, toàn bộ hương vị cũ trở về, làm cho tâm tình Thảo Di tốt hơn rất nhiều.

Thấy Thảo Di không còn chuyện gì thì mọi người đều lần lượt ra ngoài, chỉ còn lại Lãnh Thiên Minh chết dí trong phòng , chưa có tư thế muốn rời đi, thấy thế Thảo Di vẫn chỉ nhẹ nhàng hỏi:

-“ Ngươi còn ở đây làm gì” Lãnh Thiên Minh nghe Băng Di hỏi thế thì chỉ lạnh lùng nói.

-“ Lãnh Phong là ai ???”Hắn đã định nàng làm nương tử rồi thì hắn sẽ không chấp nhận nam nhân nào quanh quẩn bên nàng, mà vữa nãy nàng lại mất sức chỉ vì nhìn thấy bóng dáng người tên Lãnh Phong kia. Mặc dù bộ dáng nàng luôn có thể thay đổi nhưng nàng vẫn là nàng, hắn không quan tâm bộ dáng nàng ra sao chỉ quan tâm nàng thế nào thôi.

Nghe thấy cái tên kia động tác của Thảo Di đột nhiên khựng lại một lát rồi nhanh chóng đưa nốt ly trà kia vào miệng, bộ dáng vẫn bình tĩnh trả lời, nhưng nếu nhìn kĩ thì đôi mắt ôn nhu vừa nãy chợt trở lên ảm đạm không thôi:

-“ nếu tỉ tỉ đã cho các ngươi nhìn thấy bộ dang của bọn ta thì chắc chắn tỉ ấy đã tin các ngươi, dù sao ta cũng thật nhàm chán, ta sẽ nói cho ngươi nghe”

Thảo Di nhẹ nhàng nhếch môi từng kí ức tràn về trong tâm trí nàng:

-“ chị, đến đây đi, tiểu Phong có cái này hay lắm đó” Tiếng nói của một đứa bé nam vang lên, giọng nói đẩy vẻ ngây thơ, thật đáng yêu.

-“ tiểu Phong Phong, chị đến đây” một đứa bé gái đang chơi búp bê nghe thấy tiếng đứa bé nam kia gọi thì đặt búp bê xuống chạy đến chỗ đứa bé kia, đôi chân nhỏ lon ton cứ thế chạy đến chỗ bé nam kia đang đứng. bộ dáng còn đáng yêu hơn đứa bé nam kia ( tất nhiên Tâm tỉ mà lị [ chưa có nhân cách] )

-“ chị, chị nhìn thấy không là bươm bướm đó” Bé nam được gọi là tiểu Phong đấy thấy bé gái kia chạy đến thì đưa đôi bàn tay nhỏ bé đang cầm một chú bướm có đôi cánh màu tím thanh khiết, họa tiết bên trên đôi cánh thì đẹp không khác gì một bức tranh. Đôi mắt của bé gái kia dính chặt bên trên con bướm mãi không dời cho đến khi Tiểu Phong lay nhẹ bé mới tỉnh:

-“ chị thích không, cầm lấy này , tiểu Phong tìm mãi mới được đấy” Tiểu Phong hí hửng nhìn cô bé kia. Mặc dù hắn ( LP) là em nhưng hắn cảm thấy chị của hắn cần được bảo vệ rất nhiều, nên trong thâm tâm của hắn đã hứa rằng phải bảo vệ chị gái của mình.

-“ tiểu phong phong, chỉ yêu em nhất đó” bé gái kia mở to đôi mắt ngạc nhiên hướng về cậu bé tên Tiểu Phong kia, rồi cười một cái làm cho mọi vật như bừng tỉnh trong ánh sáng.

-“ chị, sau này Tiểu Phong Phong sẽ bảo vệ chị, sẽ không bao giờ để chị phải xảy ra chuyện gì, phong phong xin hứa” một lời thề thật nghiêm túc xuất phát ra từ đôi môi chúm chím của một đứa bé, làm người khác thấy đáng yêu không thôi, nhưng đối với bọn trẻ con đã là lời hứa, mà lơi hứa đấy sẽ không bị phá vỡ.

-“ ừm, chị cũng sẽ bảo vệ tiểu phong” bé gái kia khi nghe thấy bé nam tên Tiểu Phong kia nói cũng hứa theo, bé sẽ bảo vệ em trai của cô mãi mãi.

Thế là hai đứa cùng cười đùa, cho đến khi cô bé kia vào quân đội, cậu bé kia sang nước ngoài nhưng cái lời hứa lúc đó vẫn còn mãi trong tâm trí họ.

Rồi ngày định mệnh đên ,chỉ vì bảo vệ cô bé kia mà cậu bé tên tiểu Phong đã ra đi mãi mãi, mà ngay cả đến người cha kính yêu người mẹ nhân từ của cô bé cũng không còn nữa, chỉ còn cô bơ vơ với cuộc đời.

Kết thúc một hồi tưởng đau buồn Thảo Di cố gắng nén cho nước mắt không được rơi, cô không được rơi nước mắt, tuyệt đối không thế, bọn cô đã hứa với tiểu Phong là không được khóc, thì nhất quyết cô không được phép rồi một giọt nước mắt nào.

Đột nhiên một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, cho cô hơi ấm mãnh liệt. Cô thấy thế thì không quan tâm gì nữa chỉ là gắt gao ôm lấy vòng tay kia như thể chỉ cần cô buông lỏng một chút thôi thì hơi ấm kia sẽ biến mất.

Đến khi quá kiệt sức Thảo Di liền nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng tay cô vẫn nắm chặt hơi ấm kia mãi không dời.

Lãnh Thiên Minh thấy thế thì chỉ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường đang khéo léo bỏ tay ra thì nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Thảo DI: -“ đừng đi mà, một chút một chút nữa thôi”

Lãnh Thiên Minh đột nhiên tràn lên một trận ân hận, sao hắn lại ích kỉ hỏi cô chuyện đấy chứ, nếu không hỏi thì cô sẽ không làm sao. Hắn lại ôm cô vào bờ ngực của mình nhẹ nhàng hôn lên tóc cô , ôn nhu nói : -“ Xin lỗi”

Thế là nguyên đêm hôm ấy lần đầu tiên từ khi đến đây các cô được ngủ ngon….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.