Minh Vương Phu Nhân

Chương 20: Chương 20




Ngọc Ngưng cảm thấy trên người Quân Dạ thật ấm áp, cả đêm nàng đều cuộc tròn trong lòng hắn, giống hệt như heo nhỏ.

Quân Dạ tuy rằng biến mình trở nên ấm áp hơn, nhưng hắn lại không có cách nào cảm nhận được độ ấm trên cơ thể, chỉ có thể cảm giác được từ nhiệt độ trên người Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng chôn mặt trên ngực hắn, miệng nhè nhẹ thổi khí, nàng hô hấp vững vàng, ngay cả hô hấp cũng ấm áp.

Bởi vì thoải mái nên Ngọc Ngưng ngủ thẳng đến hừng đông.

Lúc nàng tỉnh lại Quân Dạ đã không còn ở đây nữa, đau đớn trên người cũng đã giảm đi không ít, nàng nằm thêm một chốc lát rồi mới xuống giường.

Tĩnh nhã viện bên kia lại không được yên bình.

Trần Vương phủ đưa thiệp mời tới, trong thư có đề tên Liễu phu nhân và hai tiểu thư là Ngọc Nguyên và Ngọc Ngưng.

Nếu chỉ mời Ngọc Nguyên, Liễu phu nhân còn có thể lý giải, nhưng bà không hiểu vì cái gì mà Trần Vương phi lại mời luôn cả Ngọc Ngưng? Ngọc Nguyên là đích nữ trong phủ, quan hệ với quận chúa Triệu Tuyết Nhàn phủ Trần Vương cũng không tồi. Trần Vương phi cũng đã gặp qua Ngọc Nguyên rất nhiều lần, nhưng ---- Ngọc Ngưng, Trần vương phi hẳn phải không biết tới.

Chờ khi Ngọc Nguyên tới thỉnh an, Liễu phu nhân hỏi nhiều thêm một câu: “Trần vương phủ mở tiệc, Vương phi mời ta qua đó, nàng còn cố ý muốn ta mang theo ngươi và Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng chưa từng xuất đầu lộ diện, Vương phi sao biết sự tồn tại của nàng?”

Ngọc Nguyên nghe xong, sắc mặt kém đi thấy rõ. Trên mặt, trên người nàng ta nổi lên bệnh sởi, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này càng thêm giậu đổ bìm leo*: “Trần vương thế tử đã gặp qua Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng chính là hồ ly tinh, nàng ta câu dẫn thế tử, làm thế tử nhớ mãi không quên. Lần này, sợ là thế tử nói với vương phi, vương phi muốn xem Ngọc Ngưng như thế nào. Nương, người không thể để Ngọc Ngưng tới Trần vương phủ.”

*Giậu đổ bìm leo: Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng lúc người khác gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.

Đương nhiên Liễu phu nhân cũng không muốn mang Ngọc Ngưng đi cùng. Nhưng Trần vương phi đã cố ý mời, hơn nữa còn chủ đích với Ngọc Ngưng. Nếu không mang theo Ngọc Ngưng thì chính là không nể mặt mũi Trần vương phi.

Nam Dương hầu phủ từ từ suy tàn, Liễu gia cũng đã suy sụp, quý phu nhân nguyện ý giao hảo với Liễu phu nhân vốn không nhiều lắm, trong đó khó khăn lắm mới có Trần vương phi, bà không dám đắc tội với Trần vương phi.

Làm Ngọc Ngưng sinh bệnh cũng không thành. Ngọc Ngưng không phải do Liễu phu nhân sinh ra, chuyện xấu xa của hậu viện sao Trần vương phi có thể không biết. Nếu nói Ngọc Ngưng sinh bệnh, khẳng định rằng Trần vương phi sẽ hoài nghi Liễu phu nhân làm hại Ngọc Ngưng, sẽ còn tìm cớ để gặp Ngọc Ngưng.

Nghĩ đến đây, Liễu phu nhân liếc Ngọc Nguyên: “Ngươi là đại tiểu thư, cũng đừng thiếu kiên nhẫn, so đo cái gì với một đứa do di nương sinh ra? Trần vương phi gặp được thì thế nào? Ngọc Ngưng mang một gương mặt hồ ly tinh sao có thể trông cậy gả cho người tốt? Với gương mặt này, Trần vương phi sẽ không để nàng hầu hạ thế tử.”

Ngọc Nguyên bị Liễu phu nhân răn dạy vài câu, trong lòng cũng không thoải mái.

Liễu phu nhân sai người gọi Ngọc Ngưng tới. Ngọc Nguyên uống một chén trà nhỏ rồi mới rời đi. Lúc ra khỏi Tĩnh Nhã viện vừa lúc gặp Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng ăn mặc mộc mạc, y phục nửa cũ nữa mới, áo khoác và váy đều có màu xanh nhạt, nhưng so với kiểu ăn mặc hoa hòe lộng lẫy của Ngọc Nguyên thì còn đẹp hơn nhiều.

Da thịt Ngọc Ngưng không có phấn trang, thoạt nhìn vô cùng mịn màng, tóc nàng vừa dày lại vừa mềm mại, một nửa búi lên còn một nửa buông xõa sau vai. So với Ngọc Nguyên ăn mặc diễm lệ, thì nàng có một hương vị rất riêng biệt.

Con mắt của Ngọc Nguyên đảo qua gương mặt của Ngọc Ngưng, so với hồ ly tinh thì còn hồ mị hơn. Ánh mắt Ngọc Nguyên lại đảo qua chiếc cổ thon dài của Ngọc Ngưng rồi dừng lại ở trước ngực nàng.

Rõ ràng là thiếu nữ, nhưng bộ ngực của Ngọc Nguyên lại tựa như đất bằng, còn dưới lớp áo của Ngọc Ngưng lại có chút căng chặt. Hơn nữa, Ngọc Ngưng eo nhỏ, thân mình gầy yếu, đi đường lắc lư, yểu điệu như cành liễu trước gió.

Ngọc Nguyên ghen ghét mới mức hai mắt giống như bốc hỏa.

Nàng ta nhịn không được mà nói: “Y phục mấy ngày trước nương đưa cho ngươi vốn là của ta. Ngọc Ngưng, ngươi thích chứ? Mặc vào có hợp hay không?”

Ngọc Ngưng vốn không muốn nghĩ tới chuyện này, nhưng Ngọc Nguyên lại nhắc tới, nàng đành nói: “Ta đặc ở trên giường, bà tử tưởng ta đã mặc qua nên đã đi giặt, ta còn chưa kịp thử.”

Nghe Ngọc Ngưng nói, Ngọc Nguyên liền biết, nàng đã phát hiện trên y phục có không thích hợp.

Ngọc Ngưng còn nhỏ hơn nàng ta, nàng ta vốn không nghĩ tới Ngọc Nguyên lại nhiều tâm nhãn như vậy, đã có được y phục lại kiểm tra, giặt giũ một lần.

Nhưng dù cho Ngọc Ngưng phát hiện cũng không thể làm ra cái gì, đây là sự khác biệt giữa đích nữ và thứ nữ. Ngọc Nguyên xuất thân tốt, địa vị cao, hơn hẳn Ngọc Ngưng, dù có ủy khuất đến mấy thì Ngọc Ngưng cũng không thể tức giận.

Ngọc Nguyên hừ lạnh, nàng ta nói: “Cho ngươi y phục thì liền mặc, đừng giống như nha đầu nhà nghèo không có kiến thức. Nhìn ngươi sợ hãi rụt rè như vậy thật chẳng có bộ dáng tí nào. Mang ngươi ra ngoài cũng làm mất mặt Nam Dương hầu phủ của chúng ta.”

Ngọc Nhưng im lặng, nàng không muốn nói lại Ngọc Nguyên.

Ngọc Nguyên châm chọc vài câu rồi rời đi. Trong phủ nhiều nha hoàn, bà tử, hạ nhân lại lắm mồm. Ngọc Nguyên không muốn khi dễ Ngọc Ngưng ở trước mặt những người đó, không lại tự đội cho mình một cái thanh danh ức hiếp thứ muội.

Đi được vài bước, Ngọc Nguyên nhịn không được mà nói với nha đầu bên cạnh: “Ngọc Ngưng lớn lên tao như vậy, khó trách phụ thân muốn gả nàng ta cho lão nam nhân, bất quá, nhìn nàng ta như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ làm người khác chết ở trên giường.”

Thanh quỷ ngồi trên đầu tường, nó nhìn Ngọc Nguyên: “Trong miệng thì nói Vương phi của chúng ta tao, trong lòng nàng ta lại có không biết bao nhiêu ghen tỵ.”

Lam quỷ nói: “Đúng đúng, nếu được hoán đổi bộ dáng với Vương phi, khẳng định nàng ta sẽ mừng rỡ tới mức cười không khép được miệng.'

“Cho nàng ta dung mạo của Vương phi, Minh Vương của chúng ta cũng chướng mắt thôi.” Hắc quỷ nói, “Vương phi đáng yêu, ôn ôn nhu nhu, nghe Vương phi nói chuyện, xương cốt ta đều cảm thấy ngọt, điện hạ có phúc khí thật lớn.”

Vừa dứt lời, Hắc quỷ đã bị bạch quỷ gõ một cái lên đầu.

Ngọc Ngưng bước vào viện của Liễu phu nhân, nàng biết ngày thường Liễu phu nhân kêu nàng tới liền chẳng có chuyện gì tốt đẹp, khả năng hôm nay cũng không ngoại lệ.

Qủa nhiên, Liễu phu nhân mang theo gương mặt âm trầm, bắt bẻ chuyện ăn mặc của Ngọc Ngưng, ngại Ngọc Ngưng ăn mặc quá mộc mạc, có cô nương trẻ tuổi nào mà lại ăn mặc già như vậy?

Thế nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, Ngọc Ngưng lớn lên quá xuất sắc, cũng không thể ăn mặc quá tưới đẹp, nàng chỉ cần hơi trang điểm một chút, Liễu phu nhân sẽ trướng mắt mà không bỏ qua cho nàng.

Liễu phu nhân nói: “Trần vương phi phát thiệp mời tới, mời ta qua Trần vương phủ làm khách. Mấy ngày tới ngươi và Nguyên nhi đều cùng ta qua đó. Ngươi lớn như vậy, cũng chưa từng dự tiệc lớn. Ta mang ngươi đi là cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng làm cho Nam Dương hầu phủ chúng ta mất mặt.”

Ngọc Ngưng nói: “Mẫu thân nhớ mong Ngưng nhi, Ngưng nhi sẽ ghi nhớ trong lòng, không dám vong ân.”

Liễu phu nhân hừ lạnh: “Người khác đều cảm thấy ta là mẹ cả bạc đãi con thiếp thất các ngươi, phàm là có một chút cơ hội, ta nơi nào sẽ bạc đãi các ngươi? Chỉ hy vọng ngươi sẽ không làm bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, quên mất trả giá tâm huyết Nam Dương hầu phủ bồi dưỡng ngươi.

Ngọc Ngưng nói: “Nữ nhi biết.”

Liễu phu nhân phất phất tay: “Hảo, ngươi trở về đi.”

Ngọc Ngưng lúc này mới rời khỏi chỗ Liễu phu nhân.

Nàng đương nhiên sẽ không tin Liễu phu nhân lại có lòng tốt như vậy, chủ động mang nàng tới Trần vương phủ, khẳng định bên trong có một ít nội tình.

Chuyện này Quân Dạ cũng đã nói qua với nàng, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều. Về tới Hoa Mai uyển, Ngọc Ngưng đem chuyện này kể với Bạch thị.

Bạch thị có hỉ có ưu: “Phu nhân như thế nào lại muốn mang ngươi tới Trần vương phủ? Nghe nói bên đó đều là người quyền quý, nàng ta sao lại chịu mang ngươi tới chỗ như vậy?”

Ngọc Ngưng nhẹ giọng: “Con cũng không biết.”

Bạch thị biết Liễu phu nhân bình thường không có hảo tâm, mang Ngọc Ngưng đi theo sợ là không có chuyện tốt. Nhưng Ngọc Ngưng lớn như vậy, cũng nên xuất giá. Để cho Ngọc Ngưng lộ mặt ra ngoài, nói không chừng sẽ được phu nhân nhà nào nhìn trúng cho nhi tử của mình.

Bạch thị nói: “Ngày sau ra ngoài, ngươi nhất định phải cẩn thận, không nên ăn thì đừng ăn, không nên uống thù đừng uống. Thời thời khắc khắc đều phải đi theo tam tiểu thư, không nên tách ra khỏi các nàng.”

Ngọc Ngưng gật gật đầu: “Con biết, nương, con nhất định sẽ cẩn thận.”

Bạch thị biết Ngọc Ngưng xưa nay ngoan ngoãn, so với tam tiểu thư thì còn ổn trọng hơn. Chời đến buổi tối, Bạch thị mới lấy ra một bộ xiêm y mới làm: “Ta mua vải lúc ngươi cập kê, tháng này thân thể tốt hơn mới làm được. Ngưng nhi, ngươi mặc quần áo mới đi ra ngoài, đừng để các cô nương khác cười nhạo ngươi.”

Bộ xiêm y màu sắc thuần tịnh. Bạch thị vốn khéo tay, cũng vì làm cho Ngọc Ngưng nên từng đường kim mũi chỉ đều rất dụng tâm.

Ngọc Ngưng gật gật đầu, mẹ cả thân phận cao quý, nhưng cũng không phải mẫu thân của nàng. Người chân chính đối xử tốt với nàng vẫn là mẹ đẻ. Bạch thị bình thường tiết kiệm, lúc sinh bệnh còn không muốn kêu đại phu, nhưng lại không muốn bạc đãi Ngọc Ngưng.

Bạch thị nói: “Ngưng nhi hiện tại đã là đại cô nương, tương lai khẳng định có thể gả cho một người tốt, không cầu phú quý, chỉ cần đối tốt với ngươi, không đánh chửi ngươi là được.”

Ngọc Ngưng lần thứ hai gật gật đầu.

Nàng ôm quần áo về phòng.

Trên người tới nguyệt sự, Ngọc Ngưng cũng dễ thấy mệt, Nàng đem tóc buông xuống, lau qua người, thay áσ ɭóŧ khác rồi nằm xuống giường.

Đêm nay nàng ngủ rất ngon, không có mộng mị. Mấy ngày sau Liễu phu nhân bên kia gọi kêu nàng cùng đi tới Trần Vương phủ.

Ngọc Ngưng lấy y phục Bạch thị may cho mặc vào, áo váy màu hồng cánh sen, nhan sắc thuần tịnh. Trên tóc cài một cậy trâm bạc, gương mặt không chút phấn son. Ngọc Nguyên vốn muốn so sánh với Ngọc Ngưng, nên nàng ta mặc một thân xiêm y hồng, trên tay, trên đầu leng keng leng keng không ít trang sức, trên mặt cũng tô một lớp son phấn thật dày.

Liễu phu nhân nhìn thấy Ngọc Nguyên thật ngu xuẩn, trang điểm giống y như cơ cơ chốn thanh lâu. Bà quát lớn Ngọc Nguyên vài câu, bảo Ngọc Nguyên thay đổi quần áo, sửa lại dung trang rồi tới đây.

Ngọc Nguyên tâm bất cam, tình bất nguyện thay đổi thay đổi một bộ xiêm y đỏ tươi, son phấn trên mặt cũng mỏng đi rất nhiều.

Ngồi trên xe ngựa, Ngọc Nguyên nói: “Tất cả mọi người khẳng định sẽ không biết ngươi, ngươi thành thật đi theo nha hoàn của ta, đừng đi theo ta, ta còn có chuyện muốn nói với đám người quận chúa. Trần vương phủ lớn như vậy, ngươi lạc đường, lại nháo ra cái gì đáng chê cười thì chính là dang làm mất mặt chúng ta.”

Ngọc Ngưng gật gật đầu.

Ngọc Nguyên thấy Ngọc Ngưng không nói lời nào, cho rằng Ngọc Ngưng sợ hãi chỗ đông người, trong lòng đắc ý dào dạt. Lớn lên xinh đẹp nhưng không biết xử thế phóng khoáng thì cũng khiến cho người ta phiền chán thôi. Những người lui tới Trần vương phủ đều là phu nhân và thiên kim nhà cao cửa rộng, Ngọc Ngưng lại do di nương sinh ra, cũng sẽ bị người khác khinh thường.

Trần Vương phủ và Nam Dương hầu phủ gần nhau, kỳ thật chỉ cần đi bộ một đoạn là tới. Ngồi xe ngựa cũng chỉ để lấy thể diện. Xe ngựa thật nhanh đã dừng trước cửa Trần Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.