Hàng bị đánh cắp một cách kỳ lạ, hơn nữa những người vận chuyển đã chết, có báo quan cũng chẳng tìm ra manh mối. Người khác còn tưởng Trịnh gia tạo dựng độc chiếm.
Trịnh gia tuy có tiền nhưng vẫn phải cúi đầu trước cường quyền.
Ngọc Ngưng suy nghĩ một lát, còn chưa mở miệng đã nghe Trịnh phu nhân hỏi: “Ngọc tiểu thư vẫn chưa xuất giá đúng không? Ta nghe nói tiểu thư là con vợ lẽ, ở Nam Dương hầu phủ thường phải chịu ức hiếp của hầu phu nhân. Nếu Ngọc tiểu thư chịu giúp chuyện này, Trịnh gia nguyện ý tặng cho cô mười vạn ngân lượng làm của hồi môn, cộng thêm một cửa hàng buôn bán tốt nhất kinh thành.”
Thật giống như đúc lời mà Quân Dạ đã nói với nàng.
Mười vạn ngân lượng, một cửa hàng trong kinh thành... Cả Nam Dương hầu phủ cũng không biết có nổi mười vạn lượng hay không. Nam Dương hầu háo sắc phong lưu, vì hưởng thụ mà đã bán đi rất nhiều gia sản. Di nương trong nhà như trứng chọi đá, Bạch thị cũng không được hưởng cái gì gọi là vinh hoa phú quý.
Ngọc Ngưng nói: “Trịnh phu nhân, phu nhân có một tỷ muội tốt, sợ rằng nàng ta có liên quan đến chuyện này....”
Trịnh phu nhân cẩn thận suy nghĩ, tỷ muội tốt?
Sắc mặt nàng thay đổi: “Chuyện này không có khả năng.....”
Ngọc Ngưng nhẹ giọng: “Có hay không, thử một cái là biết.”
Trịnh phu nhân nói: “Ngọc tiểu thư, thứ cho ta mạo muội, ta muốn hỏi một câu, cô biết những chuyện này như thế nào?”
Ngọc Ngưng cười cười: “Đoán được.”
Rõ ràng đây chỉ là một câu nói ứng phó. Trịnh phu nhân thấy Ngọc Ngưng không muốn nhiều lời, tuy rằng trong lòng hoài nghi nhưng lại không dám hỏi nhiều. Không phải Trịnh gia chưa từng thấy người thần bí, có những cao nhân vừa gặp mặt lần đầu tiên là có thể nói ra hết sinh tử phía trước. Ngọc Ngưng là tiểu cô nương trẻ tuổi, thoạt nhìn chẳng hề có bộ dáng cao nhân.
Ngọc Ngưng có qua lại với Hoa Dương quận chúa, là ân nhân của Hoa Dương quận chúa, Trịnh phu nhân không dám nói ra nghi ngờ trong lòng.
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Ngọc tiểu thư, cô có biện pháp nào để thử hay không?”
Thật ra Quân Dạ không có nhắc tới điều này, nhưng căn cứ vào những chi tiết mà hắn đã nói, Ngọc Ngưng đề xuất cho Trịnh phu nhân một phương pháp.
Đúng là Trịnh phu nhân có giữ một biểu muội ở trong phủ. Nhưng nàng cảm thấy biểu muội mình không có khả năng là tiểu nhân trong lời Ngọc Ngưng.
Tiễn Ngọc Ngưng về, Trịnh phu nhân cẩn thận suy tư, rốt cuộc không biết có nên thử biểu muội mình hay không.
Khi còn nhỏ phụ mẫu Trịnh phu nhân vì ở ngoài buôn bán quanh năm mà để nàng ở nhà ngoại tổ mẫu. Cữu cữu và mợ đối xử với nàng lạnh nhạt, chỉ có biểu muội ôn nhu săn sóc, còn thỉnh thoảng mang cho nàng một ít đồ ăn.
Sau này, Trịnh phu nhân trở về nhà mình, gả cho người ta.
Biểu muội Trịnh phu nhân cũng xuất giá, mới năm kia trượng phu của biểu muội nhiễm bệnh qua đời, nàng ta lại không con không cái. Nàng nhớ về tình tỷ muội khi còn nhỏ nên để biểu muội ở trong nhà mình.
Trong mắt Trịnh phu nhân, biểu muội nàng là người ôn nhu, có tài có tình. Tuy rằng trượng phu của nàng không thích nhận người thân thích vào nhà, nhưng đại nghiệp Trịnh gia lớn, bỏ ra một cái sân để biểu muội ở cũng không phải việc gì khó. Mà biểu muội sống ở Trịnh gia cũng rất biết lễ nghĩa, đối đãi với bà tử hạ nhân cũng thật khách khí, hạ nhân trong phủ đều rất thích biểu muội.
Nàng cho nha hoàn mời biểu muội tới đây.
Chưa quá mười lăm phút, biểu muội Trịnh phu nhân đã tới. Tuy rằng đã qua ba mươi nhưng nhan sắc biểu muội của Trịnh phu nhân vẫn mặn mà như trước. Quần áo mộc mạc sạch sẽ, nói chuyện nhẹ nhàng, dáng vẻ điển hình của hiền thê lương mẫu.
Trịnh phu nhân nói: “Giữa trưa ta có tiếp đãi một khách nhân. Gần đây ta trà không nhớ, cơm quên nghĩ, khách nhân tới cũng chẳng tươi cười nổi. Đào Dung, dạo này thân thể muội có khỏe hơn không?”
Thời gian trước Đào Dung bị nhiễm phong hàn, nàng ta cười nói: “Đã khá hơn nhiều, đa tạ tỷ tỷ đã đưa dược liệu tới.”
Trịnh phu nhân thở dài: “Ai, nếu không phải chuyện phiền lòng gần đây đã được giải quyết, có lẽ ta cũng đã bị bệnh.”
Đào Dung hỏi: “Tỷ tỷ phiền lòng chuyện gì?”
“Lễ vật mừng thọ của Ngụy Vương bị cướp trên đường hồi kinh, ta sợ Trịnh gia đắc tội Ngụy Vương điện hạ,“ Trịnh phu nhân nói, “May mà hôm qua tới bái phỏng Hoa Dương quận chúa, quận chúa nói người có thể giúp ta giải quyết chuyện này, thân phận nàng lớn nên có thể che chở cho Trịnh gia, chỉ cần đền tiền là được. Nhưng có chút không được tốt lắm....”
Đào Dung hỏi: “Chuyện gì không tốt?”
Trịnh phu nhân thở dài: “Năm trước A Khánh có tặng cho ta một con bách linh tiếng hót lay động lòng người, lúc đó Hoa Dương quận chúa tới nhà chúng ta, vừa nghe một lần đã thấy thích. Chỉ cần là đồ của A Khánh, ta không muốn nhượng cho người khác nên ta tặng cho quận chúa loài chim quý khác. Lần này quận chúa đồng ý giúp ta, kết quả vẫn là muốn con chim bách linh này. Nàng ấy không thiếu thứ gì lại cố tính nhớ thương con chim này, ta cũng thích nghe tiếng nó hót, muội biết đấy, một ngày không nghe thấy tiếng nó kêu ta cũng không vui.”
“Một con chim nhỏ đổi lấy Trịnh gia, việc này đáng giá,“ Đào Dung vỗ vỗ tay Trịnh phu nhân, “Tỷ tỷ đừng khổ sở nữa, các nàng ấy có tính tình quý nhân, càng là thứ không thể có, các nàng ấy lại càng muốn.”
Trịnh phu nhân gật gật đầu.
Chạng vạng, sau khi ăn xong Trịnh phu nhân thường tản bộ trong hoa viên. Đào Dung tới viện nàng, nha hoàn bà tử trong phủ đều biết quan hệ thân thiết của Đào Dung và Trịnh phu nhân nên cũng chưa bao giờ phòng bị, ngăn cản. Nàng ta thừa lúc không có ai mới lén lút đi vào, mở cửa chiếc lồng của con chim sơn ca treo bên cửa sổ.
Chim sơn ca ở trong lồng lâu rồi cũng không muốn bay đi. Đào Dung cũng biết chuyện này, nàng ta lấy ra từ trong tay áo một gói thuốc bột, đổ vào trong bát nước uống của chim.
Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc: “Ta thật không nghĩ ngươi lại làm chuyện này.”
Sắc mặt Đào Dung thay đổi trong nháy mắt.
Chuyện phát sinh ở Trịnh phủ, Ngọc Ngưng cũng không biết được tình hình cụ thể. Nhưng nàng có thể phỏng đoán ra.
Trịnh phủ bị cướp hàng liên lụy đến nhiều người, Đào Dung cũng không phải kẻ cầm đầu đứng đằng sau, nhưng lại bởi Đào Dung mà người ngoài mới biết chuyện này.
Trở lại Lý phủ, Ngọc Ngưng có nói qua vài lời với Hoa Dương quận chúa, nhưng cũng chỉ là ít chuyện hằng ngày, đối với chuyện bên trong, Ngọc Ngưng một lời cũng không đề cập đến. Nàng luôn biết rõ chuyện nào nên nói chuyện nào không. Hoa Dương quận chúa có hỏi, Ngọc Ngưng cũng chỉ nói Trịnh phu nhân là người lương thiện, coi nàng thân thiết nên mới mời tới.
Hoa Dương quận chúa nói: “Ngươi còn nhỏ, vẫn nên ít tin lời người khác. Nói thật, các nàng tiếp cận ngươi cũng có khả năng là do ta, nhiều người có tâm cơ sâu, sẽ có người thật lòng đối xử tốt với ngươi, cũng có người là do ghen ghét vận may của ngươi. Ngọc Ngưng, mọi việc đều phải quan sát thật kỹ, không nên cho rằng tất cả mọi người đều là người tốt.”
Hoa Dương quận chúa vừa thiện tâm vừa thông thấu sự đời, lời này cũng là vì coi trọng Ngọc Ngưng nên mới nói ra. Ngọc Ngưng mỉm cười: “Lời quận chúa nói ta sẽ ghi tạc trong lòng.”
Buổi tối, Ngọc Ngưng nằm ở trên giường. Dạo này Quân Dạ hay tới đây, có lẽ là ở Minh giới không có nhiều việc.
Nàng cảm nhận được hơi thở của Quân Dạ xuất hiện bên cạnh.
Hôm nay nàng mặc một bộ áo ngủ rất đẹp có màu hồng phấn. Dưới lớp quần áo, da thịt nàng trắng như muốn phát sáng lên trông càng đẹp đẽ. Trên cổ nàng còn đeo miếng ngọc mà Quân Dạ đưa. Mặc ngọc chất cứng, màu sắc lại đen bóng trông chẳng hợp với Ngọc Ngưng chút nào.
Nói tóm lại, trông nàng bây giờ bớt đi vài phần bộ dáng ủy khuất đáng thương, lại nhiều hơn vài phầm mềm mại.
Quân Dạ hỏi: “Chuyện hôm nay làm thế nào rồi?”
Ngọc Ngưng trả lời: “Ta nói với nàng mấy câu, những gì ngươi chỉ ta đều nói rất rõ ràng, không sai một chữ nào.”
Quân Dạ “ừ” một tiếng.
Ngọc Ngưng bỗng cảm thấy tò mò, nàng ngước mắt nhìn Quân Dạ: “Làm sao ngươi có thể biết được nhiều chuyện như vậy? Thành quỷ thì cái gì cũng biết sao?”
Quân Dạ biết rõ số mệnh của mỗi người, hắn là Minh Vương, cũng có khả năng sửa mệnh. Không phải người nào thiện lương cũng có thể an ổn sống đến hết đời, ví dụ như Hoa Dương quận chúa, vốn đã bị một tiểu nha đầu hại chết, hay như Trịnh phu nhân, cả nhà thê lương rời khỏi kinh thành, nửa đời phú quý, nửa đời khó khăn. Chẳng cần bọn họ phải làm ra chuyện gì trái với lương tâm.
Sửa mệnh đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Quận Dạ búng trán Ngọc Ngưng: “Vô dụng giống như ngươi, có thành quỷ cũng không làm được chuyện gì.”
Ngọc Ngưng: “......Đau.”
Nàng xoa xoa cái trán: “Hôm qua ngươi còn véo cánh tay ta, tuy ngủ nhưng mà ta vẫn biết rõ đó.”
Quân Dạ thấy cánh tay nàng mềm như bông, nhéo thật thích. Nơi nào của nàng cũng thế, vừa thơm vừa mềm, khác hẳn so với hắn.
Ngọc Ngưng lại tò mò hỏi: “Chúng ta chỉ nói cho Trịnh phu nhân một nửa. Ngày hôm qua ngươi bảo Đào Dung sẽ tuyệt đối không nói cho Trịnh phu nhân biết ai là kẻ đứng đằng sau. Sao chúng ta không nói hết cho nàng ấy, để nàng ấy giải quyết sớm chuyện này?”
Quân Dạ nói: “Nói ra toàn bộ, nàng ta thấy ngươi chỉ động mồm động thật mép nhẹ nhàng, sẽ hối hận điều kiện trước đó, thậm chí còn thấy ngươi tham lam.”
Hắn rất rõ bản tính con người, dù thiện lương đến mấy, cũng lúc độc ác keo kiệt.
Ngọc Ngưng có chút ngượng ngùng: “Ta chỉ nói mấy câu, đúng là rất nhẹ nhàng. Nhưng ngươi biết nhiều chuyện như vậy chắc cũng không dễ dàng? Ta hứa phần tốt nhất đều sẽ cho ngươi.”
Quân Dạ không cần đồ của nhân gian. Dương gian tài vật nhiều đến mấy thì lúc chết cũng không thể mang theo tới âm phủ. Hắn không ở nhân gian, không cần đồ của nhân gian.
Chỉ có tiểu phế vật như Ngọc Ngưng, không tiền không thế, ai nấy đều có thể khi dễ mới cần có thứ để cậy vào.
Quân Dạ nói: “Không cần.”
Ngọc Ngưng nghĩ nghĩ: “Hay là ta thêu cho ngươi một cái mặt nạ thật đẹp? Cái bình thường ngươi đeo thật dọa người. Có phải ở âm phủ chỉ có mình ngươi là con quỷ đẹp, để giống người khác nên ngươi mới mang cái xấu như thế?”
Quân Dạ bịt kín miệng nàng: “Nói nhiều, ngủ.”