Minh Vương Sủng Phi

Chương 77: Chương 77: Chương 73.4




"Là." Hạ nhân lập tức lui ra ngoài, nhất thời đình viện năm người Nhan Nhiễm Tịch và Mã Ngọc.

Mã ngọc hâm gặp năm người không nói gì, mở miệng hỏi: "các vị là người ở nơi nào?"

"Ta là người bốn biển là nhà, phiêu diêu tự tại." Nhan Nhiễm Tịch trêu tức nói.

"Ha ha, còn các vị?" Mã Ngọc nghe ra trong giọng nói của Nhan Nhiễm Tịch có ý trêu tức, xấu hổ đem vấn đề chuyển hướng người khác.

Dạ Thương Minh cũng thực rõ ràng: "Ta cùng nàng như nhau."

Ngạch... Bạch Ngạn Túng cũng cười nói: "Ta là người không nhà, không nghề nghiệp, ăn nhờ ở đậu."

"Cũng không có về chỗ." Lạnh lùng một câu, tự nhiên là Bắc Thần Liệt nói .

Hàn Ngọc Tiêu bật cười nói: "Ta cũng là một người du ngoạn nhân gian."

Bọn họ có thể thề bọn họ nói như vậy đều là lời nói thật.Nghe thấy đáp án như vậy, Mã Ngọc xấu hổ, quả nhiên là những người không dễ đối phó.

Chính là Mã Ngọc hắn cũng không phải là người tốt, cười nói: "Nếu mọi người đều không có nơi đi, nếu mọi người không chê, không bằng ở lại chỗ của tại hạ."

Ý tứ của hắn thật rõ ràng .

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, một tay nắm tay Dạ Thương Minh kiên, cười nói: "Mã thành chủ hiểu lầm, chúng ta không nói chúng ta không có nhà, chúng ta chính là nhà nhiều lắm." Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối không có nói sai, ám vực của nàng cùng với minh điện thế lực lớn như vậy, đã trải rộng các nơi, chỉ cần bọn muốn, nghỉ ngơi ở đâu cũng được.

Dạ Thương Minh cũng cao hứng gật đầu.

Mã Ngọc trong lòng đã muốn mắng Nhan Nhiễm Tịch, biết nàng cứng mềm không ăn, chỉ có thể đem đầu mâu hướng ba người Hàn Ngọc Tiêu.

Bạch Ngạn Túng cũng là người láu cá, cũng cười nói: "Mã thành chủ, tuy nói ta là ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng là có phòng ở, cho nên cũng không muốn phiền toái ngươi."

Ngay khi Bạch Ngạn Túng vừa nói xong, thanh âm lạnh lùng của Bắc Thần Liệt cũng vâng lên: "Ta cũng có nơi để ở không phiền toái Mã thành chủ."

"Ta cùng đại sư huynh giống nhau, không phiền toái." Hàn Ngọc Tiêu bộ dáng nho nhã, cho dù là cự tuyệt cũng làm cho người ta không có cách nào tức giận.

Đã vậy Mã Ngọc cũng không muốn cưỡng cầu: "Ha ha, việc này về sau rồi tính."

Nhan Nhiễm Tịch thực không nể mặt nói: "Không cần về sau, vẫn là hiện tại nói rõ ràng đi, chúng ta về sau chỉ sợ cũng không tới nữa." Kỳ thật nàng rất muốn nói chúng ta căn bản là không có về sau.

Nhan Nhiễm Tịch vừa nói xong ba người Hàn Ngọc Tiêu khóe miệng run rẩy. Tiểu sư đệ này cũng thật là phũ quá đi.

Mã Ngọc xấu hổ cười, kì thực trong lòng đã muốn hận chết Nhan Nhiễm Tịch, nhìn một bộ áo trắng phiêu phiêu của mỹ nam tử, thật không ngờ trong ngoài không đồng nhất.

Đang lúc Mã Ngọc xấu hổ, bên ngoài một nữ tử hoa lệ chạy tới, giai nhân xinh đẹp cùng Mã Ngọc bụng béo không giống nhau, chỉ thấy nữ tử đi tới nhìn thấy năm người Nhan Nhiễm Tịch mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười đối với Mã Ngọc nói: "Phụ thân có khách sao? Thật sự là quấy rầy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.