"Tịch Nhi, ta giúp ngươi đem cái khăn che mặt bỏ xuống, nơi này cũng không có người khác, không có việc gì."
Nhan Nhiễm Tịch thế này mới nghĩ đến, ở cùng Dạ Thương Minh bao nhiêu ngày vẫn để khăn che mặt, lấy sự tôn trọng của Dạ Thương Minh với mình, không có sự cho phép của mình hắn tuyệt đối không tháo xuống, cho dù là ở thời điểm mình ngủ, hắn cũng không có động qua.
Nhìn Dạ Thương Minh, bọn họ trong lúc này cũng không cần khăn che mặt, hắn có quyền biết mặt của nàng, ánh mắt cười khẽ chớp chớp, hỏi: "Minh, nếu ngươi phát hiện bộ dạng của ta không giống với lúc trước, có thể không cần ta không?" Vấn đề này nàng cảm thấy nàng vẫn là nên hỏi.
Dạ Thương Minh cũng biết không thích hợp, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, tình yêu là không để ý tới lý trí, hắn không nghĩ nàng dịch dung, mà là nghĩ tới Nhan Nhiễm Tịch bị người bắt nạt làm mặt bị thương, Nhan Nhiễm Tịch không biết là Dạ Thương Minh suy nghĩ như vậy, chỉ thấy Dạ Thương Minh vẻ mặt ngẩn ra, sau đó cau mày lo lắng hỏi: "Tịch Nhi, có phải hay không bị người làm bị thương." Mặt chữ này cũng không nói ra vì sợ nàng thương tâm.
Nhan Nhiễm Tịch sửng sốt nở nụ cười: "Vậy ngươi có thể hay không ghét bỏ ta?"
"Sẽ không , ngươi biến thành bộ dáng gì, ta đều sẽ không buông tha ngươi." Dạ Thương Minh ngưng trọng nói.
Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy chính mình có chút không ngờ, nàng cũng không phải hoài nghi Dạ Thương Minh không yêu mình, chính là tưởng hắn chỉ đùa một chút mà thôi, nhưng Dạ Thương Minh bộ dáng trịnh trọng như vậy, Nhan Nhiễm Tịch cũng không đành lòng đùa hắn, bàn tay nhẹ nhàng lôi lụa trắng xuống, hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt Dạ Thương Minh.
Dạ Thương Minh ngây ngẩn cả người, Nhan Nhiễm Tịch 'Phốc' bật cười, lần đầu tiên thấy Dạ Thương Minh thần thái như vậy, đối với nhan sắc của mình càng thêm thích thú, tay nhỏ bé lắc lắc trước mắt Dạ Thương Minh, cười nói: "chàng cảm thấy không ngờ phải không ?" Không phải loại thanh âm trầm thấp của Phiêu Miểu, cũng không phải cái thanh âm đạm mạc của dịch Dung Chi, mà là một loại than âm trong suốt như dòng suối nhỏ chảy.
Dạ Thương Minh mới hiểu ra Nhan Nhiễm Tịch chính là mỹ nhân, nàng thực làm cho tâm hồn hắn nhộn nhạo.
"Tốt lắm, ta có đẹp không, bị ta mê hoặc." Nhan Nhiễm Tịch trêu ghẹo nói.
Dạ Thương Minh cười khẽ: "Đúng vậy." Sau đó hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, đưa cho Dạ Thương Minh thịt nướng: "Tốt lắm, nhanh ăn đi."
Dạ Thương Minh tiếp nhận, chính mình cắn một ngụm, sau đó đút cho Nhan Nhiễm Tịch một ngụm, hai người ăn thật ngon.
Ăn xong rồi, Nhan Nhiễm Tịch cũng không có để cho Dạ Thương Minh dọn, đang làm khách ở Huyền môn tốt nhất là để bọn họ dọn.
Nói xong lôi kéo Dạ Thương Minh vào phòng, nằm ở trên giường, Nhan Nhiễm Tịch đem chuyện hôm nay của Tằng lão đầu nói cho Dạ Thương Minh, Dạ Thương Minh cũng đồng ý với cách làm của Nhan Nhiễm Tịch, hai người ôm nhau mà ngủ, hình ảnh như vậy thật hài hòa.
Một đêm nhu tình đi qua, nghênh đón ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch lại một lần nữa mang lụa trắng lên.
Bốn người mỗi người một con ngựa theo cửa Huyền môn ly khai, hướng Thủy Nguyệt sơn trang chạy đi