Nhan Bùi Luân đi tới, rồng bay phương múa viết ra, rồi bước nhanh đi xuống dưới, trên mặt tuy rằng không có cái gì, nhưng mà Nhan Nhiễm Tịch tinh tường cảm giác được quanh thân Nhan Bùi Luân không khí càng trở nên loãng, xem ra Nhan Bùi Luân là tức giận, bất quá đổi ai, ai cũng không cao hứng đứng dậy.
Mọi người thấy Nhan Bùi Luân để lại một đại thán hảo thơ, không chút keo kiệt nào khích lệ Nhan Bùi Luân một phen, Nhan Nhiễm Tịch xem qua, thơ làm tuy rằng không bằng Lí Bạch, Đỗ Phủ của Trung Hoa cổ đại, nhưng mà cũng xưng được cõ thể đập vào mắt, tối thiểu so với người vừa mới lên viết có vẻ tốt hơn.
Nghe mọi người ca ngợi, Nhan Bùi Luân như trước không có biểu tình gì, nhưng thật ra Hoàn Nhan Miên Tĩnh thực vui vẻ, cười nói: “Ta đã nói Bùi Luân ca ca rất lợi hại”
Mà lúc này Hoàn Nhan Dực Trạch bên cạnh lại xin lỗi vỗ vỗ vai Nhan Bùi Luân, Nhan Bùi Luân cũng không người thích so đo, thản nhiên lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không ngại.
Lúc này ba người ăn mặc coi như là công tử nhà giàu đi tới.
Nhan Nhiễm Tịch đánh giá ba người, quần áo trắng tao nhã nho nhã, trên mặt khiêm cung có lễ, lại có chút cao ngạo.
Người ở giữa mặc sắc quần áo hoa thức, một thân hơi thở cao quý, còn có một tia khí phách, lạnh lùng ngông nghênh.
Bên kia hẳn là cái thị vệ, bất quá xem bộ dáng hòa khí của cái thị vệ kia tức chỉ biết là cái cao thủ.
Tướng mạo ba người cũng hết sức nhận người, chọc chúng nữ tử mặt đỏ tim đập.
Liền ngay cả Nhan Tử Khê, Hoàn Nhan Miên Tĩnh, Cầm Khanh cũng là vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhìn ba người, Cổ Điệp hơi hơi cúi người, ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch nói: “Tiểu thư, đây là Tứ hoàng tử Bắc Tiêu quốc – Bắc Trữ Hoành, công tử áo trắng bên cạnh là Tứ đại công tử chi nhất Hàn Tử Khiêm, Khiêm công tử”
Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chỉ thấy ba người tới trước mặt Hoàn Nhan Hàn Cách, Bắc Trữ Hoành cười nhẹ: “Thời điểm vừa mới ở Nhã gian, Trữ Hoành còn tưởng rằng nhìn lầm, nguyên lại thật sự là Thái tử điện hạ”
Hoàn Nhan Hàn Cách đứng lên khách sáo nói: “Nguyên lai là Tứ hoàng tử, thật không ngờ lại gặp ở chỗ này, Tứ hoàng tử đến đây lúc nào, như thế nào cũng không có tin tức, Hàn Cách cũng chiêu đãi tốt.”
“Ha ha, sợ phiền toái cho nên mới lặng lẽ đến, nghe nói Nhã các thực đặc biệt cho nên đến xem, vừa vặn thấy tác phẩm của Bùi Luân công tử xuất sắc, thật sự làm người ta bội phục” Bắc Trữ Hoành cười nói.
“Tứ hoàng tử quá khen” Nhan Bùi Luân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Việc này làm cho Bắc Trữ Hoành nhìn bằng cặp mắt có chút khác xưa, sau đó nhìn lướt qua, đối với Hoàn Nhan Dực Trạch nói: “Dực vương cũng ở đây, hôm nay mọi người thật là có duyên a”
“Đúng vậy, nếu Tứ hoàng tử không chê thì an vị đi” Hoàn Nhan Dực Trạch khách khí nói.
“Dực vương nói gì vây” Sau đó tùy ý ngồi xuống, Hàn Tử Khiêm bên cạnh cũng cùng ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch.
Bắc Trữ Hoành ngồi xuống đánh giá đoàn người Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt trùng hợp dừng ở trên người Nhan Nhiễm Tịch, dung mạo bình thường, nhưng mà tư thái tùy ý, cùng hơi thở linh động hấp dẫn ánh mắt hắn, cười nói: “Vị này là?”
Bắc Trữ Hoành một câu, thành công đem Nhan Nhiễm Tịch biến thành mọi người chú ý, ngẩng đầu chống lại cặp con ngươi đen tìm tòi nghiên cứu, con ngươi Nhan Nhiễm Tịch bịt kín mây mù thâm thúy, cùng khóe miệng vi câu cười ôn hòa mà xa cách: “Nhan Nhiễm Tịch”
Nhan Nhiễm Tịch? Bắc Trữ Hoành tươi cười không đổi, chính là tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt đã biến thành ý khinh bỉ.
Hàn Tử Khiêm ngồi ở bên người Nhan Nhiễm Tịch tuy rằng không có thay đổi gì, nhưng mà trong mắt khinh thường, Nhan Nhiễm Tịch đã cảm thụ rất rõ ràng, không có để ý, cười nhẹ, chính là chưa từng nghĩ thanh danh của nàng đã đến loại tình trạng này, thật sự là… Ha ha.
Nguyên bản ba người Hoàn Nhan Miên Tĩnh nghe thấy câu hỏi của Bắc Trữ Hoành liền có chút ghen tị, nhưng mà sau đó nhìn thấy Bắc Trữ Hoành hiện ra một trận trào phúng, một người bị nhốt tại Lãnh viện 7 năm, không tài không đức, ngực không vết mực, đã muốn truyền đến tứ quốc đều biết, chỉ sợ cũng chỉ có cái kia bệnh sắp chết Dạ Thương Minh còn muốn nàng.
Cổ Điệp nhìn thần sắc mọi người cũng biết bọn họ nghĩ như thế nào, hừ, một đám người mắt cẩu, tiểu nhà nàng nếu ngu dốt, các ngươi cũng đều là ngốc tử.
Không nghĩ không khí trở nên rất xấu hổ, dù sao Nhan Nhiễm Tịch cũng là Tam tiểu thư phủ thừa tướng, Dực vương mở miệng nói: “Tứ hoàng tử, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là công tử Kiều phi gia tộc Kiều thị, vị này là muội muội ta Hoàn Nhan Miên Tĩnh, đây là đệ nhất mĩ nữ Tây Tần quốc chúng ta Cầm Khanh, còn có bốn vị công tử tiểu thư phủ Thừa tướng, đại công tử Nhan Bùi Luân, nhị tiểu thư Nhan Tử Khê, tam tiểu thư Nhan Nhiễm Tịch, tứ tiểu thư Nhan Hàm Tuyển.
Bắc Trữ Hoành lúc này xem qua vẻ mặt lãnh ý của Nhan Hàm Tuyển rất là đột ngột, lông mi một điều hỏi: “Vị này chính là tứ tiểu thư?”
Nữ nhân ghen tị luôn do một câu của nam nhân, cho nên ba nữ nhân lại một trận ánh mắt ghen tị.
Chỉ thấy Nhan Hàm Tuyển lạnh lùng nói: “Là” Sau đó chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch đang nhàn nhã uống trà: “Muội muội của nàng”
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia của Nhan Hàm Tuyển thì xấu hổ cười cười.
“Nghe nói Khiêm công tử trong Tứ đại công tử tài hoa hơn người, đầy bụng kinh luân, không bằng đi lên làm một bài?” Kiều Phi mở miệng nói, cũng không biết hắn có cố ý hay không, nhưng cũng là giải quyết Nhan Nhiễm Tịch xấu hổ.
Hàn Tử Khiêm ôn nhu cười cười, chính là tia cười kia cũng không đạt đáy mắt Nhan Nhiễm Tịch: “Tử Khiêm nào có mà Khiêm công tử nói như vậy”
“Khiêm công tử quá khiêm nhượng, có thể đạt được chi xưng trong Tứ đại công tử thì tài trí làm sao có thể là hạng người bình thường, không bằng như vậy, Khiêm công tử tiến lên làm một bài, chúng ta cũng phái người viết một bài, nếu không viết tốt bằng công tử, chúng ta mặc cho công tử đưa ra một cái yêu cầu thích hợp, nếu chúng ta viết tốt hơn so với công tử, như vậy Cung yến tháng sau hy vọng Tứ hoàng tử cùng Khiêm công tử có thể đến” Hoàn Nhan Dực Trạch cười nói.
Hàn Tử Khiêm nghe xong nhìn hướng Bắc Trữ Hoành, Bắc Trữ Hoành nghĩ nghĩ nói: “Hảo, nếu Dực vương hưng trí như thế, chúng ta cũng không thể mất hứng, liền làm như Dực vương nói đi”
Hàn Tử Khiêm nghe xong đứng lên, bởi vì một bàn Nhan Nhiễm Tịch có vẻ hấp dẫn người, cho nên ánh mắt mọi người cũng thường xuyên đảo qua, chuyện tình bọn họ đánh đố tự nhiên cũng biết, tự động vì Hàn Tử Khiêm mở đường.
Hàn Tử Khiêm đi lên đài, đối với mọi người cười nhẹ, huy bút đi ra, một lát, một bài thơ đã hoàn thành, nét chữ ấm áp mang theo tinh kính lực đạo liền giống như con người Hàn Tử Khiêm, trong ôn nhu mang theo tia kiêu ngạo.
Nhan Nhiễm Tịch tán thưởng gật gật đầu, thơ là hảo thơ, chữ là hảo chữ, không hổ là chi nhất Khiêm công tử trong Tứ đại công tử.
Hàn Tử Khiêm đi xuống, nhìn Hoàn Nhan Hàn Cách cười nói: “Đến người Thái tử”
Thái tử âm trầm nhìn bài thơ kia, Khiêm công tử quả nhiên lợi hại, ngẩng đầu hỏi: “Dực Trạch?”
Hoàn Nhan Dực Trạch lắc đầu, con ngươi Hoàn Nhan Hàn Cách tối sầm lại, gượng cười nói: “Yêu cầu của Tứ hoàng tử là?”
“Hy vọng có thể cưới Tứ tiểu thư phủ Thừa tướng làm Sườn phi” Một câu nhấc lên kinh đào hãi lãng.