Chương 67:
Phụ nhân vội vàng nói: "Vương phi, ngài không thể nói xấu tiểu thư nhà ta, đứa nhỏ trong bụng tiểu thư đương nhiên là của Vương gia ."
"Nga, phải không, ngay từ đầu bổn Vương phi nghe ngươi nói tiểu thư nhà ngươi lên giường với Vương gia ta còn tưởng rằng tiểu thư nhà ngươi là người tùy tiện, cũng không chừng là của người khác." Nhan Nhiễm Tịch cười tủm tỉm nói.
Một câu nói chủ đạo dẫn mọi người suy nghĩ sâu xa , vấn đề này đáng để tự hỏi.
Đang lúc mọi người nghị luận, Nhan Nhiễm Tịch cười nhìn bộ dạng vội vàng giải thích và gương mặt tái nhợt phụ nhân, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, đợi mọi người thấy thì đúng là Lâm gia Lâm Nhược Thủy.
Nhìn Lâm Nhược Thủy bộ dáng mơ mơ màng màng màng, quần áo không chỉnh tề, trên cổ đã muốn nhiều dấu hôn ái muội, bộ dáng kia để mọi người không cần nói cũng biết nàng vừa làm gì.
Nhìn Lâm Nhược Thủy thành dạng này, phụ nhân lập tức ôm lấy Lâm Nhược Thủy, thất kinh hô: "Tiểu thư, ngươi sao vậy ? Sao ngươi có thể như vậy ?"
Nhưng Lâm Nhược Thủy cũng không rõ, quát to một tiếng, nắm thật chặt áo của mình, nhìn người chung quanh, trong mắt mang theo tức giận: "Sao ta lại ở chỗ này, có chuyện gì ở đây vậy ?"
Không đợi phụ nhân nói chuyện, thanh âm của Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên truyền đến : "Nơi này đương nhiên là Minh vương phủ mà Lâm cô nương tha thiết ước mơ?"
Lâm Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn chữ ba chữ Minh Vương phủ thật to, miệng nói: "Sao ta lại ở đây? Sao lại biến thành dạng này ? Cuối cùng có chuyện gì xảy ra ?"
Nhan Nhiễm Tịch nhún nhún vai: "Sao bổn Vương phi biết được, đó là sinh hoạt cá nhân của Lâm cô nương, bản thân Lâm cô nương hẳn là rất rõ ràng, hơn nữa..." Ý cười không rõ đánh giá bụng Lâm Nhược Thủy, phụ nhân kinh hoảng lập tức che trước Lâm Nhược Thủy.
Nhan Nhiễm Tịch cười nhạo nói: "Hơn nữa, đã có thai còn làm loại này vận động là không tốt với thai nhi, quan trọng nhất là, Vương gia nhà ta sáng sớm đã được mời vào trong cung, thật không biết là người nào nói Vương gia và Lâm cô nương làm loại vận động này."
Nhan Nhiễm Tịch nói rõ ràng, tự nhiên mọi người cũng ít nhiều hiểu ra, ánh mắt nhìn Lâm Nhược Thủy mang theo khinh bỉ và khinh thường.
Lâm Nhược Thủy nhìn bộ dáng của mình, nghĩ đến ngày hôm qua mình và bà vú nghĩ ra biện pháp, nhưng Nhan Nhiễm Tịch nói vậy là có ý gì, quan trọng là bây giờ nàng thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm nàng đã thức dậy, không yên lòng cầu nguyện cho bà vú thành công, dù sao thế giới này hoài thai đứa nhỏ với nam nhân là chuyện rất quan trọng, nhất là con, nhưng nàng xem nhẹ nam nhân này, lại càng xem nhẹ nữ nhân kia hơn.
Nhớ tới sáng sớm hôm nay không biết vì sao nàng đột nhiên té xỉu sau đó xuất hiện ở Minh vương phủ, âm mưu, nhất định là âm mưu của Nhan Nhiễm Tịch, nàng vội vàng giải thích: "Không phải, ta cũng không biết sao lại như vậy, nhất định là ngươi hãm hại ta, ta không có, cái gì ta cũng không làm, nhất định là ngươi không muốn cho ta và Vương gia ở cùng một chỗ nên mới hãm hại ta như vậy, nhất định là ngươi."
Một nữ tử xem trọng nhất là trong sạch, bộ dáng lúc này của Lâm Nhược Thủy không còn chút gì của tiểu thư khuê các hào phóng thanh lịch, chỉ có khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ và xấu hổ, khiến cho người ta chán ghét.
Tự nhiên Nhan Nhiễm Tịch vừa nhìn đã hiểu, chỉ sợ trừ Lâm Nhược Thủy ra, những người khác đều rất rõ ràng đi.
Nàng vân đạm phong khinh nói: "Nếu Lâm cô nương đã nói như vậy, nếu ta không chứng minh thanh bạch cho mình thì ta thực xin lỗi bản thân, càng xin lỗi Minh vương phủ kính yêu của quần chúng nhân dân, cho nên, nếu Lâm cô nương nói mình có thai, vậy xin mời một thầy thuốc đến xem thế nào đi, rất là đơn giản."
Lâm Nhược Thủy sửng sốt, ngày cả nói cũng không được, ánh mắt né tránh, đối với lời đồn về Nhan Nhiễm Tịch nàng có nghe qua, bây giờ mình bị loại tình huống này thì đã sớm ở trong lòng bàn tay của nàng ta rồi, khiêm tốn nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta xin mời thầy thuốc của thiện y đường tới kiểm tra đi."
Nhan Nhiễm Tịch ý vị thâm trường cười: "Thiện y đường chỉ là một dược đường nhỏ, nếu không cẩn thận xem lầm rồi thì phải làm sao bây giờ ? Mọi người đều biết dược lâu có uy vọng trên toàn bộ đại lục, lần này chúng ta phải đi thỉnh người dược lâu đến xem, như vậy mới công bằng."
Lâm Nhược Thủy nhìn Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Ta muốn để bà vú đi mời người, người của ngươi ta lo lắng." Nàng biết dược lâu đức cao vọng trọng, nếu nàng không đồng ý , như vậy hiềm nghi lớn nhất vẫn là nàng, cho nên nàng chỉ có thể dùng cái dạng này .
Nhan Nhiễm Tịch kỳ thật rất muốn nói 'Người của ngươi ta cũng lo lắng' nhưng là vì để trò chơi tiếp tục thuận lợi, vì thành công để Lâm Nhược Thủy thành cái đích cho mọi người chỉ trích cho nên nàng không mở miệng, chỉ cười nói: "Có thể."
Nghe thấy lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, Lâm Nhược Thủy và phụ nhân nhẹ nhàng thở ra, hai người nhìn nhau, trong mắt hàm nghĩa đã thực sáng tỏ .
Nhan Nhiễm Tịch thấy rõ, chỉ châm chọc cười.
Rõ ràng một người vân đạm phong khinh, rõ ràng là một kẻ bị người ta khinh thường mà thôi, nhưng lại khiến người khác không dám bỏ qua, không dám nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn lên, giống như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của nàng, bày mưu nghĩ kế.
Nhìn phụ nhân vội vàng rời đi, Cổ Điệp, Khinh Âm nở nụ cười , mọi người Vương phủ thì nghi hoặc, cảm thấy Vương phi làm như vậy căn bản là cho Lâm Nhược Thủy một cơ hội.
Nhan Nhiễm Tịch cao cao tại thượng nhìn Lâm Nhược Thủy không chịu nỗi chật vật dưới đất, giống như đang chờ đợi hình phạt vậy, như nhìn một con kiến.
Lâm Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy mình thực ngu xuẩn, bị Minh vương bức điên rồi, nàng thật tâm yêu hắn, nhưng hắn lại không yêu nàng, cho nên nàng mới nghĩ ra phương pháp ngu xuẩn không ai bằng.
Đột nhiên hối hận, nhưng Nhan Nhiễm Tịch không có để nàng vào mắt, nàng tự giễu cười, sợ là đã chậm.
Nhìn hành động của mọi người xung quanh, Lâm Nhược Thủy sợ, sao nàng có thể cúi đầu nhận thua, nếu nàng thua, nàng sẽ không dậy nổi, nàng sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Nam Lân Quốc, thậm chí là trò cười của toàn bộ đại lục, nàng luôn luôn kiêu ngạo, luôn luôn được người kính ngưỡng, sao có thể như vậy, tuyệt đối không thể, nàng tuyệt đối không thể thua.
Nội tâm Lâm Nhược Thủy đã lâm vào điên cuồng, nghĩ đến bà vú của mình là người đi, thì không còn gì lo lắng nữa.
Ngẩng đầu , ra vẻ bình thản nhìn Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng lại sợ cực kỳ, ánh mắt kia, nàng không dám đối diệ , tuy rằng nhìn như sương mù bình, nhưng nàng cảm thấy nếu mình rơi vào bên trong, sẽ bị lạc, cuối cùng không ra được.
Con ngươi Nhan Nhiễm Tịch có đặc điểm như vậy, chỉ cần tâm của ngươi không đủ kiên cường, chỉ cần nội tâm của ngươi không đủ cường đại, như vậy ngươi sẽ rơi vào đôi mắt của nàng, một thân nhẫn thuật không phải luyện không, cặp kia đoạt phách ngân mâu, cho dù Nhan Nhiễm Tịch không sử dụng cũng sẽ hiện ra uy lực.
Nhưng không ai dám cùng Nhan Nhiễm Tịch đối diện, chỉ cần có nội tâm mạnh mẽ, tự nhiên phát hiện con ngươi của Nhan Nhiễm Tịch đặc biệt, nhưng Lâm Nhược Thủy cố tình là một ngoại lệ.