Edit: quỳnh quỳnh
Beta: rinnina
Người nói vô tình người nghe cố ý, Dạ Thương Minh bắt lấy Nhan Nhiễm Tịch
nói: "Tịch Nhi, sau này không ai có thể thương tổn nàng, ta sẽ bảo vệ
nàng."
Nói xong lập tức đứng lên: "Nàng đói bụng chưa ?"
Nhan Nhiễm Tịch vừa nghe thật đúng là cảm thấy đói bụng, bèn gật đầu.
Dạ Thương Minh cười nói: "Ngươi chờ, ta đi nấu cơm cho ngươi." Nói xong đi ra ngoài.
Nhan Nhiễm Tịch xoa xoa lỗ tai của mình, nàng không có nghe nhầm chứ, Dạ
Thương Minh nấu cơm cho nàng ? Không có để ý, ngẫm lại hẳn là không có
vấn đề, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao
lâu, một tiếng tiếng nổ mạnh truyền tới, Nhan Nhiễm Tịch mơ mơ màng màng xông ra ngoài, chỉ thấy phòng bếp của nàng đã bị hủy, Cổ Điệp cũng chạy ra, một đám người không rõ cũng chạy tới, bọn thị vệ cũng vọt tiến vào.
Chỉ thấy trong phòng bếp khói đen chậm rãi bay lên, Dạ Thương Minh một thân hắc y, một chút bụi bặm cũng không có, thong dong ra ngoài, thấy tình
cảnh trong sân, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Đều ở trong này làm gì, không có chuyện gì làm hả ?"
Một câu, mọi người lập tức chạy ra ngoài, thật đúng là đến cũng vội vàng , đi cũng vội vàng.
Đến khi trong viện, chỉ còn lại Nhan Nhiễm Tịch, Cổ Điệp, còn có quản gia , Băng Tán, Diễm Lạc đương nhiên còn có ám vệ ở tối.
Dạ Thương Minh mới đi đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, kéo tay Nhan Nhiễm Tịch nói: "Sao lại đi ra ?"
Khóe miệng Nhan Nhiễm Tịch run rẩy nhìn phòng bếp của mình bị huỷ, nói:
"Động tĩnh lớn như vậy ta có thể không ra được sao?"
Dạ Thương
Minh hơi xấu hổ một chút: "Ha ha, không ngờ nấu cơm thật đúng là khó,
nàng trở về phòng chờ một chút, ta cam đoan lần này khẳng định có thể
ăn."
Mọi người vừa nghe, nấu cơm, ánh mắt thiếu chút nữa
đều rớt xuống, Vương gia bọn họ không giống bình thường, cư, cư nhiên
nấu cơm...
Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn Dạ Thương Minh
một cái: "Ngươi lại thử lần nữa toàn bộ Tịch Uyển này sẽ bịđốt mất, còn
nếu ngươi không nghĩ để ta chết đói thì hãy mau đi Mỹ Thực Trai mua điểm tâm cho ta là được."
Nghe xong Nhan Nhiễm Tịch nói, Dạ Thương
Minh cũng hiểu để Nhan Nhiễm Tịch ăn no quan trọng hơn, thất bại nhìn
phòng bếp , nói: "Diễm Lạc, lập tức đi Mỹ Thực Trai, mang điểm tâm vương phi thích ăn về ."
Diễm Lạc há miệng, nói không nên lời, lập
tức xông ra ngoài, hắn rất muốn cười, sắp nhịn không được , mọi người
còn không có phục hồi tinh thần, chợt nghe từ nơi rất xa rất xa truyền
đến tiếng cười của Diễm Lạc.
Dạ Thương Minh nghiêm mặt, lạnh
giọng nói: "Băng Tán, lúc Diễm Lạc trở về nói với hắn, trong vương phủ
còn thiếu năm ngàn lượng bạc, ngày mai để hắn bổ sung, còn có sửa phòng
bếp này lại ."
Một câu, thành công làm cho những người ở đây nghẹn cười lại.
Mắt lạnh quét mắt qua mọi người, cười nói với Nhan Nhiễm Tịch: "Nàng vừa tỉnh lại, chúng ta vào phòng đi, keo nhiễm phong hàn."
Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, đi theo vào.
Cổ Điệp cũng đi vào, nhìn quần áo trên giường, bắt đầu thu thập rồi đứng
lên, vừa muốn đi ra ngoài, đã bị Dạ Thương Minh gọi lại, hô: "Đợi chút,
ngươi cầm quần áo của Tịch Nhi làm gì ?"
Cổ Điệp không rõ cho nên nhìn Dạ Thương Minh: "Đương nhiên là cầm đi giặt sạch."
"Giặt?" Dạ Thương Minh nghĩ nghĩ, quần áo của hắn vẫn để cho người khác giặt,
nhưng nghĩ đến người khácgiặt quần áo của Nhan Nhiễm Tịch, bên trong còn có nội y, còn mang theo mùi thơm của cơ thể Nhan Nhiễm Tịch,trong lòng
Dạ Thương Minh thấy không thoải mái, một tay đoạt lại quần áo: "Được
rồi, đưa quần áo cho ta đi, quần áo của Tịch Nhi ta tự giặt là được rồi, ngươi đi xuống đi."
Cổ Điệp trừng mắt, trong lòng rất là kinh
ngạc, mặc kệ nói thế nào Dạ Thương Minh vẫn là Minh vương, biết hắn
thích tiểu thư nhà nàng, nhưng là thích đến loại tình trạng này, có lẽ
Dạ Thương Minh là một người tốt, nhìn Nhan Nhiễm Tịch, được Nhan Nhiễm
Tịch đồng ý, thì rời khỏi.
Thật ra trong lòng Nhan Nhiễm Tịch cũng là tràn đầy cảm động , mang theo ý cười hỏi: "Ngươi xác định ngươi muốn giặt quần áo ?"
Dạ Thương Minh gật gật đầu: "Ư, nàng không cần phải xen vào ."
Nhan Nhiễm Tịch lại hỏi: "Ngươi biết giặt ?"
Dạ Thương Minh cầm quần áo để qua một bên, không tính tiếp tục đề tài này: "Được rồi, bây giờ nhiệm vụ chính của nàng là nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong để Nhan Nhiễm Tịch lên trên giường, cẩn thận đắp chăn cho Nhan
Nhiễm Tịch: "Ngủ tiếp đi, không cần nghĩ nhiều, chờ nàng ngủ ta sẽ đi."
Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, một lát sau liền ngủ, ngủ rất an ổn, có lẽ.bởi vì Dạ Thương Minh đang ở bêncạnh.
Đợi cho Nhan Nhiễm Tịch ngủ rồi , Dạ Thương Minh mới ôm quần áo đi ra cửa, có chút nhíu mày nhìn nội y.
Nhìn trong viện, nói với quản gia: "Quản gia, ngươi viết ra phương pháp giặt quần áo cho bổn vương, còn có đi hoàng cung muợn vài tên ngự trù
về." Nói xong xoay người đi tới bên cạnh giếng.
Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lão quản gia tràn ngập kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi."
Lão quản gia lập tức chạy ra ngoài, nhưng... Chẳng lẽ Vương gia thật sự muốn giặt quần áo cho vương phi?
Một mình Băng Tán trong viện thật sự không biết nên làm gì bây giờ, thực
biết điều thu nhỏ sự tồn tại của mình, nhưng vẫn bị Dạ Thương Minh gọi
lại: "Băng Tán, lấy một bồn nước đến cho bổn vương."
Băng Táng thành thật hiệp trợ Dạ Thương Minh giặt quần áo cho Nhan Nhiễm Tịch.
Một lát lão quản gia cầm tờ giấy đi tới, Dạ Thương Minh dựa theo tờ giấy,
còn thành thành thật thật giặt, rốt cụcdưới sự cố gắng phi thường của
mình, Dạ Thương Minh xé rách một kiện quần áo, Dạ Thương Minh kinh ngạc
nhìn quần áo trên tay, thất bại ném vào trong nước.
Băng
Táng và lão quản gia thật sự không có gì để nói, lão quản gia tiến lên
từng bước nhỏ giọng đề nghị nói: "Vương gia, có đưa cho hạ nhân giặt
hay không."
Dạ Thương Minh trừng mắt nhìn lão quản gia một cái, đứng dậy, rời khỏi.
Băng Táng cùng lão quản gia nhìn bồn quần áo, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, đuổi kịp Dạ Thương Minh.
Vốn tưởng rằng Dạ Thương Minh buông tha, rẽ trái rẽ phải đi vào một nơi hẻo lánh , quản gia và Băng Tán ngẩng đầu nhìn thì thấy đây đúng là nơi
giặt quần áo.
Những người khác chỉ nhìn thấy Dạ Thương Minh vào
phòng giặt quần áo , đến buổi chiều mới đi ra, sau đó đi Tịch Uyển,
đương nhiên phía sau còn có hai người không có nhãn thần đi theo.
Ban đầu lúc Nhan Nhiễm Tịch tỉnh lại thì thấy đồ ăn đặt ở trên bàn nhưng có chút tức giận, dù sao nàng là bệnh nhân vẫn thích lúc mở mắt ra lập tức nhìn thấy người mình muốn, cũng không để ý mặt bàn , sắc mặt không hờn
giận tiêu sái đi ra ngoài, mà một màn trước mắt này, khiến nàng không
nhịn được muốn khóc , đây là cảm giáccả hai kiếp nàng chưa từng thấy
qua, ngay cả lúc trước quốc gia ám sát nàng, cũng không thấy như vậy.
Trước mắt nàng là một nam tử bình thường, đang ngồi ở băng ghế chà xát
giặt quần áo, quần áo kia nàng biết, đúng là hôm nay vừa mới thay, bị Dạ Thương Minh cướp đi, nàng vốn tưởng rằng hắn nói giặt quần áo chỉ là
nói giỡn , hoặc là đùa nghịch vài cái rồi giao cho hạ nhân , không ngờ
lại là thật.