Minh Vương Sủng Phi

Chương 43: Chương 43: Nguy hiểm được giải trừ




edit: quỳnh quỳnh

beta: rinina

Ánh mắt khép hờ đang chậm rãi mở ra, âm thanh có chút khàn khàn vang lên: "Ừ ". Đưa cho một lệnh bài và nói: “Đây là thủ lệnh, cầm nó đi dược khố, sẽ có người cho các ngươi giải dược."

"Ách..." Ba người ngây ngẩn cả người, sảng khoái như vậy? Có chút không thể tin, nhớ ngày đó hắn Bạch Ngạn Túng là bị đánh ra khỏi đó, hôm nay đây là làm sao vậy?

Không thể nghĩ nhiều được nữa, bây giờ tính mạng của Dạ Thương Minh là quan trọng nhất. Ba người nói cảm tạ, rồi đi theo gã sai vặt đi đến dược khố.

Dược khố ở phía dưới, xung quanh có cơ quan ngầm, trong lòng ba người chỉ có rung động, còn cảm thấy có một vài hơi thở không rõ ràng, chắc chắn là cao nhân bọn hắn khó có thể phát hiện, có những người này ở đây dược lâu sợ gì kẻ khác ám hại, huống chi lâu chủ là quái y Phiêu Miểu kia, ai dám đắc tội nàng chứ.

Trải qua nhiều lần kiểm tra, cuối cùng mấy người Bạch Ngạn Túng cũng đưa lệnh vào tay gã sai vặt, lại trải qua nghiệm chứng lần nữa, người thủ vệ đưa tay mình vào cái lỗ nhỏ ở ngay cửa, chỉ chốc lát sau một lọ dược được đưa ra, từ đầu tới cuối cánh cửa này chưa từng mở qua, có thể thấy được dược lâu thật cẩn thận, nghĩ trộm dược, muốn cướp dược, chỉ có bốn chữ 'Không có khả năng' .

Dược đã đến tay, lập tức rời đi, ba người thấy vậy rất hoảng hốt, Bạch Ngạn Túng nghi hoặc nhìn bình dược trong tay hỏi hai người bên cạnh: "Ngươi nói bọn có thể đưa dược giả hay không?"

"Đường đường là dược lâu có thể đưa dược giả cho ngươi sao? Hơn nữa hắn cũng không có rảnh đùa giỡn với ngươi." Thượng Quan Thương Vân nghe Bạch Ngạn Túng nói vậy liếc mắt một cái, nhưng ngẫm lại là giải dược lấy cũng quá dễ dàng đi.

"Được rồi, đừng nói nữa, về nhanh đi." Thượng Quan Nghị Sở ngăn cản rồi kéo hai người rời đi.

Mà bên kia, Trì Ngưng Liên mang theo Dạ Thương Minh hồi vương phủ, ai ngờ vừa ra hoàng cung liền gặp một đám hắc y bịt mặt, Trì Ngưng Liên sắc mặt ngưng trọng người trước mặt, vốn tưởng rằng bọn họ bị nhục, sẽ đến nữa, xem ra là bọn hắn đã ỷ lại, ở nơi đây bị nhóm người này chặn lại, này hắn chỉ có một một mình, còn mang theo Dạ Thương Minh đang hôn mê chạy đi, sợ là có chút khó khăn đây.

Trầm tư hết sức, chung quanh lại nhảy ra mười tên hắc y nhân nữa, ngay cả nói đều không có nói, mười tên hắc y nhân liền vọt đi lên cùng nhóm hắc y nhân đầu tiên đánh nhau , song phương hỗn chiến, nhưng là rõ ràng hai nhóm này không cùng một đẳng cấp, nhóm hắc y nhân dùng vài hơi thở* thôi đã giải quyết được nhóm kia, có thể nói là hiệu suất rất cao.

*ý là dùng tốc độ rất nhanh, giống như thở ra hít vào vài cái là đã đánh xong.

Trì Ngưng Liên thấy vậy thật sửng sốt, võ công của hắn cũng rất cao, nhưng là hắn dám cam đoan mười hắc y nhân này hắn tuyệt đối đánh không lại, nếu là nhóm người trước thì hắn còn có thể ứng phó, nhưng là mười người này hắn chỉ sợ ngay cả cơ hội bỏ trốn đều không có.

Toàn thân bắt đầu đề phòng, cảnh giác nhìn mười người.

Ánh mắt mười người lạnh lùng nhìn Trì Ngưng Liên, người cầm đầu dùng thanh âm lạnh như băng không có một tia cảm tình: "Đi đi, chúng ta sẽ âm thầm bảo hộ."

Trì Ngưng Liên nhíu mi: "Xin hỏi các hạ là người phương nào, ngày sau ta sẽ báo đáp."

Hắc y nhân cầm đầu hừ lạnh một tiếng: "Không cần." Sau đó mười người đều ẩn vào bên trong đêm.

Nhìn ra được là bọn họ có thời gian dài ẩn núp trong bóng tối, bằng không không thể có khả năng che giấu hoàn mỹ như vậy, ngay cả hắn cũng không nghe được hơi thở của bọn họ, nhưng Trì Ngưng Liên vừa nghe được trong giọng nói của hắc y nhân kia có không hờn giận và phẫn nộ, điều này đến tột cùng là vì sao? Bọn họ rốt cuộc là loại người nào? Không thể nghĩ nhiều nữa, hiện nay quan trọng nhất là Dạ Thương Minh.

Một đường có vài đạo nhân mã xuất hiện, nhưng lúc nhìn lại Trì Ngưng Liên thì họ đều đã trở thành thi thể, hắn mang theo vô số nghi vấn vào Minh vương phủ.

Một đêm qua, trừ bỏ người của Tịch Uyển, toàn bộ người trong Minh vương phủ đều không ngủ ngon, mấy người Thượng Quan Thương Vân cũng ở lại, độc của Dạ Thương Minh đã được giải, chỉ cần chờ hắn tỉnh lại là được.

Nhìn những người trong viện bận rộn, Thượng Quan Thương Vân nhíu mày nói: "Xuống tay thực ngoan, hậu viện này chỉ còn lại có Nhan Nhiễm Tịch ."

"Ai nói, tả tướng nữ nhi còn chưa chết đâu, ít nhiều cũng do chị dâu thủ hạ lưu tình, chỉ chém một cánh tay, nghe nói còn có một nữ nhân may mắn thoát khỏi, xem ra nên điều tra thật tốt." Thượng Quan Nghị sơ lạnh lùng nói.

"Không cần, nữ nhân kia có bối cảnh và lai lịch không rõ ràng lắm, chúng ta cũng tra không được, về phần Trình Vũ Tĩnh cũng không thể làm chuyện gì lớn, chỉ còn còn lại Nhan Nhiễm Tịch kia , không biết nàng ta có mục đích gì ?" Thành kiến của Bạch Ngạn Túng với Nhan Nhiễm Tịch thật sự không nhỏ.

Nhưng Thượng Quan Nghị Sơ lại cảm thấy Nhan Nhiễm Tịch tốt lắm, thoạt nhìn rất thuận mắt, nói sang chuyện khác, nhìn về phía Trì Ngưng Liên: "Liên, đám người ngày hôm qua ngươi nói có tin tức gì không ?"

Trì Ngưng Liên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa về vương phủ một lát hắn lập tức phái người đi tìm, nhưng mười người kia quả nhiên lợi hại, giống như tan biến vào không khí vậy, không có nửa điểm dấu vết.

"Đầu năm nay người làm chuyện tốt đều không cần lưu danh đâu." Thượng Quan Nghị Sơ nói đùa.

Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng đã rời giường , mang theo Khinh Âm và Cổ Điệp đã đi tới, nhìn ở cửa có bốn nam tử nhân trung chi long, thì cười nhẹ: "Vương gia có khỏe không ?"

Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch, Bạch Ngạn Túng thân là thầy thuốc chỉ biết đêm nay nàng ngủ thoải mái hơn bất kỳ ai, hừ lạnh nói: "Đừng ở nơi này mèo khóc chuột giả từ bi, ai biết trong lòng ngươi có ước Minh đã hay không."

"Túng, chị dâu không phải người như vậy." Nhan Nhiễm Tịch chưa kịp mở miệng Thượng Quan Nghị Sơ đã giải thích vì Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, ừm, lần này nhìn thuận mắt lần trước một chút, nàng cười nhẹ nói: "Ta vốn muốn tự mình nhìn một chút hắn khỏe hay không khỏe, nhưng thấy ngươi còn có thời gian mắng ta, đủ để chứng minh hắn không có nguy hiểm, vậy bổn vương phi đi trước."

"Ngươi này..." Bạch Ngạn Túng chưa từng gặp qua nữ nhân như vậy, quả thực là không thể nói lý.

"Không cần." Một đạo thanh âm suy yếu đánh gãy Bạch Ngạn Túng .

Nhan Nhiễm Tịch xoay người, thấy Dạ Thương Minh đỡ khung cửa, cố gắng tự đi ra, khuôn mặt tái nhợt, môi trắng bệch , hiển nhiên là đang cố hết sức.

"Cẩn thận." Thượng Quan Thương Vân lập tức đỡ lấy Dạ Thương Minh lung lay sắp đổ.

"Tịch Nhi, đừng đi." Không để ý đến người khác, trong giọng nói mang theo khẩn cầu, Dạ Thương Minh như vậy bọn họ chưa từng thấy qua, ngay cả Bạch Ngạn Túng cũng mân miệng đứng ở bên cạnh không thèm nói chuyện.

Nhan Nhiễm Tịch tiến về trước, đỡ Dạ Thương Minh, tươi cười trên mặt ấm áp hơn, nhưng chỉ có Khinh Âm và Cổ Điệp mới nhìn thấy: "Được, chúng ta vào trong thôi."

Trên mặt Dạ Thương Minh lộ ra một chút tươi cười, giống như một đứa nhỏ vậy, tuy rằng môi khô nứt, hơn nữa vẻ mặt trắng bệch rõ ràng là người bệnh, nhưng thoạt nhìn như sáng xạn như ánh mặt trời, làm Nhan Nhiễm Tịch hơi lóa mắt.

"Ừ." Thực nghe lời, đây là lần đầu tiên Nhan Nhiễm Tịch nhìn thấy bộ dáng này của Dạ Thương Minh.

Mọi người thạch hóa, Thượng Quan Thương Vân vừa mới đỡ lấy Dạ Thương Minh, tay còn lại sững sờ ở giữa không trung, ai tới nói cho hắn, người lúc nãy là huynh đệ cùng chơi đùa từ nhỏ đến lớn của hắn? Là Dạ Thương Minh từ nhỏ đã không có biểu tình gì cả?

Quả nhiên tình yêu có sức mạnh rất lớn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.