Minh Vương Sủng Phi

Chương 32: Chương 32: Ra tay quá nặng




Nàng thật không ngờ ở chỗ này lại nhìn thấy sát thủ Bộ Kinh Thiên, vì sao, các nàng thuê 'Sát' đi giết Nhan Nhiễm Tịch, vì sao bọn họ lại ở cùng một chỗ ?

nghi vấn của nàng được Bộ Kinh Thiên giải đáp rất nhanh, chỉ nghe thấy thanh âm của Bộ Kinh Thiên lạnh như băng: "Hừ, lá gan thật không nhỏ, dám theo thuê chúng ta đi mua mạng tiểu muội muội, đúng là chán sống. ."

Một câu làm Lý Tuyết và Hạnh nhi ngẩn ra, tiểu muội ? Có ý tứ gì ? Chẳng lẽ là Nhan Nhiễm Tịch và Bộ Kinh Thiên huynh muội, chuyện này xảy ra từ khi nào ? Nhan Nhiễm Tịch rốt cuộc là loại người nào ? Đầu tiên là Tiêu Dao Tử là cha nuôi, nay lại đến Bộ Kinh Thiên là ca ca ? Nàng rốt cuộc chọc phải dạng người gì ?

Trong mắt Hạnh nhi tràn đầy hối hận, là nàng không tự lượng sức mình.

Nhìn Nhan Nhiễm Tịch: "Ha ha, xem ra nay ta không thoát khỏi cái chết, ngươi nói không sai lúc trước là lòng tham của chúng ta chọc tới ngươi, Nhan Nhiễm Tịch ngươi không phải là một người chịu thiệt, ám vệ vương phủ, Thượng Quan Minh Nguyệt chọc tới ngươi đều tử, chính là ngàn tính vạn tính, không có tính đến Bộ Kinh Thiên lãnh tình thị huyết trong giang hồ là ca ca ngươi, xem ra là ta mua dây buộc mình ."

Nhan Nhiễm Tịch nhìn người trước mặt, không xinh đẹp khuynh thành: "Tự mình hiểu lấy, đáng tiếc quá muộn, yên tâm, ta cũng không phải người tàn bạo, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây."

Vừa dứt lời, Hạnh nhi đứng ở trước mặt Nhan Nhiễm Tịch đã gục ngã, sau lời Nhan Nhiễm Tịch thì chết, trên mặt Hạnh nhi mang theo nồng đậm ý cười, an tường nhắm hai mắt lại.

Lý Tuyết mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn một màn này, muốn lớn tiếng hô lên, nhưng bị một cái tay nhỏ bé lạnh như băng để ở cổ, rốt cuộc không nói ra lời được .

Nhan Nhiễm Tịch tà ác cười: "Sao hả ? Hiện tại mới biết sợ, đã chậm rồi, ngươi không phải muốn phái 'Sát' tới giết ta sao ? Tốt lắm thực hiện nguyện vọng của ngươi, thấy người trước mặt ngươi không ? Hắn là chủ nhân của 'Sát', ngươi thực vinh hạnh có thể chết ở trên tay hắn."

Điểm huyệt Lý Tuyết, sau đó chán ghét buông tay ra.

Lý Tuyết biết số chết đã đến, thân mình không tự chủ được lui về phía sau, nhìn Bộ Kinh Thiên đi tới không nhịn được quần ướt đẫm.

Bộ Kinh Thiên nhíu mày, không tiến lên nữa, cầm một cái chén ở trên bàn, nhẹ nhàng phóng tới, cái chén xẹt qua trán Lý Tuyết.

So với Hạnh nhi, Lý Tuyết chết hết sức thảm.

Bộ Kinh Thiên bước nhanh đến trước mặt Nhan Nhiễm Tịch, xuất ra một cái khăn tay từ trong lòng, cầm tay Nhan Nhiễm Tịch lên lau, vừa mới nãy hắn không có nhớ lầm, tiểu muội cầm cổ nữ nhân kia, thật sự không sạch sẽ.

Hết thảy nhìn rất tự nhiên, nhưng lại làm cho người nam nhân đi vào mất tự nhiên, chỉ thấy mặt Dạ Thương Minh đen lại.

Nguyên bản hắn muốn đến nhìn Nhan Nhiễm Tịch , nhưng đến Tịch Uyển lại phát hiện Nhan Nhiễm Tịch không có ở trong, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu, nghĩ tới việc Nhan Nhiễm Tịch là một nữ tử nhu nhược, còn có vài ngày trước trong viện có thi thể, Dạ Thương Minh đã không còn bình tĩnh, vận khởi khinh công đi ra ngoài, nhưng đến Tuyết uyển phát hiện nhóm ám vệ đều ngã xuống, mới đẩy cửa đi vào, lại thấy một nam nhân đang cầm tay Nhan Nhiễm Tịch, bộ dáng vô cùng thân thiết làm hắn nổi giận nói: "Các ngươi ở đây làm gì ?"

Hai người nhìn về phía Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch hơi hơi nhíu mi, Bộ Kinh Thiên tự nhiên buông tay Nhan Nhiễm Tịch.

Dạ Thương Minh thấy nam nhân kia, lấy hiểu biết của hắn thì đây chính là sát thủ Bộ Kinh Thiên người người sợ hãi, hắn biết Bộ Kinh Thiên không thích cùng người khác thân cận nhưng nay lại không bài xích Nhan Nhiễm Tịch, nên tức giận càng tăng lên: " Vừa rồi các ngươi đang làm cái gì ?"

Bộ Kinh Thiên theo bản năng che chở Nhan Nhiễm Tịch, lạnh lùng nói: "Đến giúp Minh vương thanh lý môn hộ."

Dạ Thương Minh cũng thấy động tác của Bộ Kinh Thiên, tức giận tăng lên, trong nhận biết của hắn Nhan Nhiễm Tịch không có thói quen để người khác che chở, nhưng giờ nàng không phản kháng, Dạ Thương Minh đau lòng, quanh thân lạnh như băng, thanh âm khiến lòng người run sợ: "Gia sự của bổn vương nhờ tới ngươi giúp khi nào ?”

Nhan Nhiễm Tịch cau mày, lướt qua Bộ Kinh Thiên: "Vương gia, việc này không có quan hệ với hắn, là ta mời hắn đến hỗ trợ , ngươi đi trước đi." Cuối cùng một câu là đối với Bộ Kinh Thiên nói.

Lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, Bộ Kinh Thiên rất ít khi không nghe, nâng mắt nhìn Dạ Thương Minh lửa giận ngập trời, hơi hơi nhíu mi, hắn thật có chút lo lắng cho Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là... Quên đi, hắn đi về phía cửa sổ bên cạnh rồi bay ra ngoài.

Dạ Thương Minh làm sao để hắn rời đi, nhất là khi thấy Nhan Nhiễm Tịch thiên vị, lập tức đuổi theo, Nhan Nhiễm Tịch cũng theo đi ra ngoài, đi ra ngoài vận khởi khinh công, còn chưa có rời đi, đã bị bàn tay trắng nõn của nàng kéo lại, nếu đổi lại bình thường Dạ Thương Minh nhất định sẽ thật cao hứng, nhưng là nay..."Buông tay." Chính mình tức giận sợ dọa tới nàng.

Nhan Nhiễm Tịch không buông tay, thản nhiên nói: "Vương gia, hắn chỉ là tới giúp, sao lại đuổi theo không bỏ qua ?"

Dạ Thương Minh gắt gao áp lửa giận ngập trời của mình xuống, nhìn Nhan Nhiễm Tịch tùy ý khoác áo khoác, rốt cuộc khống chế không được, nhẹ tránh tay của Nhan Nhiễm Tịch , thả người nhảy.

Nhan Nhiễm Tịch thật không ngờ Dạ Thương Minh tức giận lớn như vậy.

Thả người nhảy, bắt lấy chân phải Dạ Thương Minh hung hăng túm xuống, nàng cũng tức giận, người kia tốt xấu gì cũng là ca ca nàng, thật không nể mặt.

Dạ Thương Minh thật không ngờ Nhan Nhiễm Tịch sẽ có động tác như thế, vẫn đều nghĩ đến nàng là nữ tử trói gà không chặt, nhưng nay xem ra không phải như vậy, thật đúng là làm cho hắn lắp bắp kinh hãi, không chờ hắn phản ứng một quyền đã đánh lên đầu của hắn.

Rất nhanh bắt lấy quyền đầu, không nghĩ tổn thương nàng, nhưng Nhan Nhiễm Tịch lấy tốc độ nhanh hơn thuận thế đánh quyền tiếp theo tới, Dạ Thương Minh thân hình vừa động, còn chưa có ổn định thân hình, một chiêu khác lại đánh tới, theo động tác của Nhan Nhiễm Tịch, chiêu này so với chiêu khác còn nhanh hơn, không chút lưu tình.

Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch ra tay, không dám lơ là.

Hai người ngươi tới ta đi hồi lâu đều không có phân thắng bại, bởi vì sợ hãi làm Nhan Nhiễm Tịch bị thương, Dạ Thương Minh cũng không có dùng nội lực, nhưng không cần nội lực cư nhiên có thể cùng hắn bất phân thắng bại, Dạ Thương Minh không thể không nhìn Nhan Nhiễm Tịch với cặp mắt khác xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.