Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 32: Chương 32: Có em, bóng tối không còn là bóng tối (2)




2.

Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chiếu sáng, được nước mưa gột rửa suốt đêm, cánh đồng hoang mênh mông, đàn chim tung bay ở nơi cao.

Ôn Hạ từ trên xe nhảy xuống, thời điểm tiếp đất, trên eo một trận tê rần, lảo đảo vài bước suýt nữa ngã xuống.

Lệ Trạch Xuyên đang ngồi trên đầu xe ô tô hút thuốc, áo khoác mở rộng, vạt áo khẽ đung đưa trong gió, để lộ ra vòng eo hẹp săn chắc. Anh nghe thấy tiếng, nhìn về phía Ôn Hạ, trên môi nở nụ cười dịu dàng, mở miệng: “Chào buổi sáng.”

Ở đằng xa, một đàn hươu môi trắng cao lớn chạy ngang qua, khói bụi một trận tung bay. Lệ Trạch Xuyên gỡ điếu thuốc đang ngậm trong môi xuống, ngậm lấy đốt ngón trỏ, huýt vang.

Ôn Hạ cảm khái: “Đẹp thật.”

Sinh mệnh đầy sức sống cùng bản chất nguyên thủy đều vô cùng đẹp, nhưng có người luôn muốn cố tình phá hủy nó.

Lệ Trạch Xuyên nâng tay lên, chỉ về một hướng nhất định nào đó nói: “Ở bên kia, có một nơi tên là Phong Hoả Sơn, cách Golmud 380 km. Đường hầm Phong Hoả Sơn là đường hầm cao nhất thế giới, rất đẹp, có cơ hội sẽ đưa em đi xem.”

“Vườn quốc gia Tam Giang Nguyên, hồ Tây Kim Ô Lan, cả trạm không người lái Tiểu Nam Xuyên nữa.” Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn anh, báo cáo một danh sách địa danh trong một hơi: “Anh phải đưa em đi xem! Em còn muốn anh đưa em đến Cung điện Potala để thờ cúng, mua cho em những món đồ trang sức đẹp mắt ở Tây Tạng!”

Lệ Trạch Xuyên cười trêu ghẹo cô: “Mua đồ trang sức làm gì, muốn để dành làm của hồi môn sao?”

Ôn Hạ gật đầu: “Đúng vậy, chờ đến khi em tích góp đủ của hồi môn, người em thích sẽ đến hỏi cưới em, em với anh sẽ có một đứa con, dù nam hay nữ, đều tên là Lệ Niệm Tây.”

Vẻ dịu dàng trong mắt Lệ Trạch Xuyên càng đậm hơn, anh đem người Ôn Hạ kéo đến trước mặt, cúi đầu, hai cái trán cụng vào nhau. Ôn Hạ nghe thấy anh trầm giọng nói: “Em chờ một chút, đợi sau khi anh hoàn thành xong nhiệm vụ này, anh sẽ cưới em, đối tốt với em cả đời.”

Hơi thở của hai người quấn vào nhau, Ôn Hạ ngửi thấy mùi thuốc lá vị bạc hà, khóe mắt hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: “Tại sao phải đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ? Hiện tại không được sao?”

Nói xong, cô cong người cúi xuống, nhặt hai ngọn cỏ tương đối sạch sẽ, quấn vào giữa các ngón tay, bẻ cong nhiều lần rồi đan thành hình chiếc nhẫn.

Cô kéo tay trái của Lệ Trạch Xuyên, chiếc nhẫn làm bằng cỏ dừng lại trước ngón áp út của anh, cô nhìn vào mắt anh, trong mắt mang theo tình yêu cùng si mê.

Ôn Hạ nói: “Em từng đọc một bài thơ nhỏ, rất thích hợp dùng làm lời thề ước trong đám cưới của chúng ta - Không biết đúng hay sai, mặc kệ có đúng hay sai, em chỉ muốn cùng anh ở bên nhau, cùng nhau chờ mặt trời mọc. Nếu không có nước, em sẽ là nước của anh; nếu không có đồ ăn, em sẽ là đồ ăn của anh. Chúng tôi cùng tin vào vào một vị thần, yêu thương nhau cho đến cuối cùng — Vậy nên, Lệ Trạch Xuyên, anh có nguyện ý chấp nhận Ôn Hạ là vợ hợp pháp của anh không?”

Ôn Hạ có chút khẩn trương, giọng nói nghẹn ngào. Cô hít một hơi thật sâu, lại hỏi lại lần nữa: “Anh có nguyện ý không? Có muốn kết hôn với cô ấy không?”

Lệ Trạch Xuyên chớp hạ đôi mắt, tầm nhìn đột nhiên trở nên mơ hồ, mọi thứ trên vùng đất hoang đều được bao phủ bằng những ánh sáng nhỏ vụn, ánh nắng vàng rực rỡ, giống như một phép màu.

Anh rõ ràng đang cười, nhưng mắt lại ươn ướt, cổ họng tràn ra một tiếng thở dài: “Em...”

Cô là một cô gái thoạt nhìn rất gầy nhỏ, nhưng lại mang cho anh nhiều chuyện chấn động như vậy.

Cô đưa anh thoát khỏi vũng bùn, cho anh lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, nói với anh biết rằng chết chỉ là chuyện lẽ thường, tiếp tục sống mới dũng cảm.

Những thất vọng mang lại cho anh trong những năm qua đều được cô cứu rỗi vào giờ khắc này.

Lệ Trạch Xuyên đưa nhẹ tay trái qua, chiếc nhẫn cỏ được đan chéo xuyên qua các khớp xương tinh xảo, cố định nằm trong tay anh.

Anh từ trên xe nhảy xuống, đứng trước mặt Ôn Hạ.

Trong tiếng gió rền vang không đổi, anh lấy một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón áp út của Ôn Hạ, giọng nói cùng ánh mắt ươn ướt: “Tình yêu là vĩnh cửu nhẫn nại, lại có lòng vị tha, tình yêu là bao dung, tin tưởng, hy vọng, kiên nhẫn vào tất cả mọi thứ. Tình yêu này cũng sẽ không bao giờ kết thúc. Anh ở chỗ này, với lời hứa của đức tin thiêng liêng, nguyện ý cưới Ôn Hạ làm vợ hợp pháp của mình. Dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dù sức khỏe hay bệnh tật, anh sẽ yêu và trân trọng cô ấy, đối với cô ấy vĩnh viễn trung thành.”

Gió thổi, vùng đất hoang vu yên tĩnh. Một giọt nước mắt, một giọt rất lớn, rơi xuống trong mắt Lệ Trạch Xuyên, hạ cánh xuống mu bàn tay của Ôn Hạ.

Anh cúi đầu, hôn lên ngón tay Ôn Hạ, ​​ hôn lên chiếc nhẫn cỏ.

Hơi ấm từ ngón tay truyền đến, mặt trời dừng lại nơi cánh đồng hoang vu, một mảnh vàng rực rỡ.

Hai bàn tay đeo nhẫn nắm lấy nhau cùng những ngón tay đan chặt.

Tiếng gió mãnh liệt cũng yên tĩnh, chim ưng bay nơi xa xa như đang chứng kiến.

“Chúng ta tự nguyện trở thành vợ chồng. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó: Hiếu thảo với cha mẹ, dạy dỗ con cái, tôn trọng và yêu thương nhau, tin tưởng và động viên lẫn nhau, hiểu biết và nhường nhịn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, yêu tha thiết cả đời.”

Ôn Hạ kiễng chân hôn anh.

Ngay lúc đó, cơn gió nháy mắt như thể mang theo hình dáng dịu dàng.

Xe chạy vào trạm bảo hộ, thời gian còn sớm, trong sân không có một bóng người. Nguyên Bảo vội vàng chạy tới, cọ xát bên người Lệ Trạch Xuyên, quay đầu hướng về phía phòng trực, không ngừng sủa như điên.

Nặc Bố mang theo đồ nghề đi tới, chắc là vừa mới quét xong hàng rào lớn, Lệ Trạch Xuyên ngăn cậu ta lại: “Có người lạ trong phòng trực à?”

Nếu không, Nguyên Bảo sẽ không ngừng sủa như vậy.

Nặc Bố liếc mắt nhìn Ôn Hạ vẻ mặt phức tạp, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Tới tìm người, tối hôm qua đã đến rồi. Em muốn thu xếp chỗ ở cho anh ta, anh ta không đồng ý cứ ngồi trong phòng trực đòi chờ sống, chờ chết, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Em hỏi cái gì anh ta cũng không nói, ánh mắt trừng trừng như phóng ra lửa, hình như muốn đến trả thù.”

Lệ Trạch Xuyên nheo mắt lại, rèm cửa trong phòng trực không được treo đúng cách, cứ thế rủ xuống, chắn ngang tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy một nửa bóng người mờ ảo. Anh quay đầu qua Ôn Hạ: “Hàng rào lớn có một con linh dương non không khoẻ lắm, em đi xem đi.”

Ôn Hạ cũng nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trên cửa sổ, cô nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ, đột nhiên bật cười, chỉ vào bóng dáng đó, nói với Lệ Trạch Xuyên: “Anh ấy là Ôn Nhĩ, là anh trai của em, em đoán anh ấy đến đây để tính sổ với em, chỉ sợ anh đến lại bị đánh cho một trận.”

Anh cả của cô dù có hóa thành tro cũng không chịu thừa nhận lỗi lầm.

Lệ Trạch Xuyên cũng cười, sờ sờ vị trí ngực của mình, anh để nhẫn cỏ đặt ở đó, nói: “Anh rể muốn động thủ, anh có thể làm gì bây giờ, phải chịu đựng thôi.”

Nặc Bố là người Tây Tạng, học tiếng Trung không tốt lắm, một lúc lâu cũng không nghĩ ra “anh rể” ý là gì. Lệ Trạch Xuyên cùng Ôn Hạ đi qua, đẩy cửa phòng trực.

Đèn trong phòng trực mờ mịt, đột ngột bước vào, tầm nhìn một mảnh mơ hồ. Bên tai truyền đến âm thanh của tiếng gió, Lệ Trạch Xuyên trong tiềm thức đưa tay lên chống cự, nhưng phỏng đoán của anh đã sai, cái tát này không phải nhắm vào anh.

“Bốp” một tiếng, Ôn Hạ bị đánh đến nghiêng cả mặt, trên mặt hiện rõ dấu tay.

Ôn Nhĩ mặc một chiếc áo khoác mỏng vừa vặn, bên trong mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, chân đi bốt đến mắt cá chân, một bộ dạng ngọc thụ lâm phong mà đứng ở nơi đó. Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, trông anh ta có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt trừng trừng như muốn phóng ra lửa.

Ôn Hạ nghênh diện ăn một phát tát, vành mắt đỏ hoe, giọng nói nức nở gọi “anh“.

Ôn Nhĩ nhướng mày, cười lạnh một tiếng: “Đừng gọi tôi là anh! Tôi không có một đứa em gái có tiền đồ như cô! Cô có bản lĩnh rồi, có lông có cánh cứng rắn rồi phải không? Nói đi là đi, cũng không chào hỏi lấy một câu! Bởi vì cô ba thì thì lên cơn đau tim, mẹ thì mỗi ngày khóc cạn nước mắt, lúc nào cũng bảo tôi đem cô về. Còn cô thì sao? Trong lòng cô có còn cái gia đình này không?”

Ôn Hạ đuối lý, ngập ngừng không dám tiếp lời.

Các anh em trong trạm bảo hộ bát nháo không ai địch nổi, cứ thế đứng chặn cửa sổ xem náo nhiệt, Lệ Trạch Xuyên liếc qua ánh mắt sắc bén giống như có thể cắt được cả lúa.

Ôn Nhĩ càng nói càng tức giận, lại muốn động thủ, Lệ Trạch Xuyên bước tới phía trước một bước, đứng trước mặt Ôn Hạ che chở cho cô, nói: “Chuyện gì từ từ nói, ngay cả cô ấy là em gái anh cũng không được động thủ, huống chi là vả mặt, nhiều người nhìn như vậy.”

Nhìn thấy Lệ Trạch Xuyên, Ôn Nhĩ càng sôi máu, cả khuôn mặt nhăn lại, giống như một búi nếp gấp bánh bao. Hai người có chiều cao tương đương nhau, anh ta dùng hai tay nắm lấy cổ áo Lệ Trạch Xuyên, quát lớn: “Cậu hại nó một lần còn chưa đủ, còn muốn hại nó cả đời sao?”

Vừa nghe lời nói phát ra, Ôn Hạ biết Ôn Nhĩ muốn tính sổ đến chuyện hai năm trước, cô vội vàng hô “anh”, không ngờ hai người gần như đồng thanh cùng lúc: “Ôn Hạ, ra ngoài đi.”

Ôn Hạ giậm chân tức giận: “Đây là chuyện của em, tại sao em phải đi ra ngoài? Ôn Nhĩ, lời nói khó nghe anh cũng đã nói ra trước rồi. Em thật vất vả mới tìm lại được Lệ Trạch Xuyên. Nếu anh còn đuổi anh ấy đi, em, em, em...”

Cô “em” cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được phương án có thể uy hiếp Ôn Nhĩ, Ôn Hạ ngửa cô bất chấp tất cả: “Em sẽ cắn chết anh!”

Ôn Nhĩ thật sự tức giận, đây có nơi nào giống em gái của anh ta, rõ ràng là một con sói mắt trắng, khuỷu tay sắp rẽ ra con đường núi mười tám khúc cua.

Lệ Trạch Xuyên suýt chút nữa bật cười, anh quay đầu nhìn về phía Ôn Hạ, nhẹ giọng nói: “Em ra ngoài trước đi, để anh cùng anh trai một mình tán gẫu!”

Ôn Nhĩ nhấc chân đá: “Ai là anh trai cậu? Đừng có dát vàng lên mặt!”

Lệ Trạch Xuyên không né cũng chẳng tránh, anh nháy mắt với Ôn Hạ ra hiệu cho cô anh sẽ thuyết phục được Ôn Nhĩ.

Ôn Hạ xoay người đi từng bước một, trước khi đóng cửa còn không quên theo phe Lệ Trạch Xuyên mở miệng: “Anh, anh có chuyện gì cứ nói đừng động thủ, anh đánh không lại anh ấy đâu, thật sự không thể đánh lại được đâu.”

Ôn Nhĩ: “...” Lại đây, để tôi đánh cô trước, xem cô còn dám quản nữa không!

Editor: Vitamino

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.