1.
Kha Liệt giống như chiếc la bàn sống thần kỳ, dù trong thời khắc nguy hiểm cũng sẽ không có nguy cơ lạc đường. Liền Khải đã từng cười nói rằng, vỏ não của tên tiểu tử này nhất định được khắc đầy vĩ độ và kinh độ trong đó, thậm chí các tế bào cũng được sắp xếp một cách có trật tự từ nam lên bắc.
Lúc xử lý xác con bò hoang Tây Tạng, Liền Khải không để Ôn Hạ xuống xe, dùng đèn gầm cao nhìn thấy Kha Liệt đổ hơn nửa thùng xăng rồi đi ra, Lệ Trạch Xuyên cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc, nhấp một ngụm, sau đó đem tia lửa ánh sáng nhàn nhạt ném vào nơi Kha Liệt vừa đổ xăng.
Ngọn lửa bùng lên ngay tức khắc, giống một bông hoa to rực lửa bùng lên trong gió đêm phủ đầy cát vàng, một sinh mệnh vô tội cứ thế ngủ yên.
Nặc Bố vẻ mặt ngây thơ, hạ giọng hỏi Kha Liệt: “Anh Kha Liệt, tại sao con bò hoang này lại cản đường chúng ta?”
Kha Liệt giương mắt nhìn Lệ Trạch Xuyên, Lệ Trạch Xuyên đang đứng nhìn chằm chằm ngọn lửa bùng cháy, nói: “Nó bị người ta truy đuổi, cản đường chúng ta lại là muốn xin được giúp đỡ.”
Nặc Bố nói “a” một tiếng, xoang mũi cay cay.
Cát vàng cuồng bạo, tro bụi bay quyện vào nhau tạo thành một nền hoang tàn bay thẳng lên bầu trời, Ôn Hạ nhìn thấy bốn người đứng cạnh nhau như một bức tường thành. Lệ Trạch Xuyên dẫn đầu giơ tay lên, ngón tay đưa ngang mày, nghiêm trang chào.
Con kền kền bay ngang qua bầu trời, Ôn Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Lệ Trạch Xuyên, nhưng không hiểu sao lại cảm giác được, ánh mắt của anh lúc này nhất định rất sáng ngời, giống như một ngọn lửa cực đại ẩn hiện trong bóng tối, đang thiêu đốt vĩnh viễn giữa bọn họ.
Lúc mọi người quay trở lại trạm bảo hộ đã là nửa đêm, bốn cảnh sát rừng tập hợp lại bắt đầu mở hội nghị họp bàn.
Tình hình đã thay đổi, Lệ Trạch Xuyên yêu cầu Liền Khải cùng Tây Trát ở lại khu bảo hộ, nhất định phải thẩm vấn hai người đàn ông bị bắt kia phải khai thứ gì đó hữu ích từ trong bụng họ.
Tây Trát nhướng mày cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp nói: “Cậu cứ yên tâm.”
Những người còn lại sẽ dậy lúc sáu giờ sáng ngày mai để kiểm đếm nguồn cung cấp, khởi hành đúng giờ đến Hồ Kasai lúc sáu giờ ba mươi.
Sau khi đối chiếu chính xác, mọi người giải tán ngay tại chỗ.
Ôn Hạ đã một ngày không ăn gì, lại còn gặp một tràng “bão táp mưa sa”, sắc mặt xanh lè xanh lét như có thể ép ra nước. Cô từ từ di chuyển về phía ký túc xá, Lệ Trạch Xuyên ngồi phía trước đầu xe Hummer, đôi chân dài dựa vào, tháo găng tay chiến thuật ra vẫy tay với cô.
Ôn Hạ trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, nói: “Em hiện tại không còn sức lực đánh nhau với anh. Tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách an toàn.”
Lệ Trạch Xuyên mỉm cười, giơ tay nhéo lấy cổ áo của Ôn Hạ, dẫn cô đi về phía phòng bếp. Ôn Hạ người lùn bước chân ngắn, dưới chân lảo đảo, rối rít hét lên: “Buông tay ra! Cô nương tôi đây cũng đã luyện tập qua, anh còn dám vô lễ, cho dù có lỗ mãng cỡ nào, em cũng sẽ cho anh xem “nắm đấm to bằng bao cát” là có ý gì đấy!”
Lệ Trạch Xuyên ném Ôn Hạ tới cạnh quầy bếp, xoay người gõ hai quả trứng, thái nhỏ một chút hành lá, giống như có phép ma thuật bưng ra hai bát mì nóng hôi hổi.
Ôn Hạ tham lam nuốt nước miếng, chỉ vào chóp mũi của mình: “Đưa cho em à?”
Lệ Trạch Xuyên trêu chọc cô, lắc đầu nói: “Cho Nguyên Bảo.”
Ôn Hạ giật lấy cái bát to, vùi đầu ngấu nghiến ăn. Hai người ngồi xổm trước bếp lò, đối mặt với nhau, Lệ Trạch Xuyên dùng đũa khuấy bát hai lần, nói: “Bỏ bữa không phải là thói quen tốt. Vừa trong cơn đói lại có chứng say độ cao, chỉ vài ngày thôi là sẽ suy sụp. Em không phải nghĩ tới muốn nằm cáng ra khỏi trạm bảo hộ đấy chứ?”
Ôn Hạ cắn đầu đũa nở nụ cười ranh mãnh, nói: “Chốc lát muốn em rời đi càng sớm càng tốt, sau đó lại thuyết phục em ăn uống đầy đủ chú ý đến sức khỏe. Sĩ quan Lệ, em nghi ngờ anh có khuynh hướng đa nhân cách!”
Lệ Trạch Xuyên vùi đầu ăn mì không nói chuyện, thuận tiện lấy đôi đũa gắp hành lá xắt nhỏ ném vào bát Ôn Hạ.
Ôn Hạ cau mày chán ghét nói: “Em hai năm không gặp anh, tại sao anh không sửa được cái tật thối này vậy? Nếu em là mẹ anh, em liền...”
Ngay khi chữ “mẹ” được thốt ra, Ôn Hạ nhận ra mình đã phạm phải điều cấm kỵ, lúng túng dừng lại tại chỗ ngây tức khắc, ánh mắt lộ ra vẻ thất thố.
Lệ Trạch Xuyên giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng ăn mì, sau đó đặt bát trước mặt Ôn Hạ nói: “Tôi chịu trách nhiệm nấu ăn, em chịu trách nhiệm rửa bát, hợp tác vui vẻ.”
Ôn Hạ cắn đũa, cẩn thận liếc anh một cái: “Thực sự xin lỗi, em không phải cố ý.”
Nét mặt Lệ Trạch Xuyên không chút biểu cảm, đứng dậy nói: “Tất cả đã qua rồi, không có gì phải xin lỗi.”
Ôn Hạ đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh, ngước mắt lên nhìn anh, thì thầm: “Nếu như mọi chuyện đã kết thúc, vậy anh định bắt đầu cuộc sống mới khi nào?”
Lệ Trạch Xuyên quay người bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cái gì cuộc sống mới? Hiện tại không phải rất tốt sao.”
Giọng nói của Ôn Hạ truyền đến từ phía sau, líu ríu như một con sóc nhỏ bướng bỉnh: “Lệ Trạch Xuyên, anh có lừa được người khác thì cũng không thể lừa được em. Anh tự nhốt mình trong bóng tối của quá khứ, giam cầm chính mình, bao vây lấy mình. Đây không phải là biểu hiện của sự bản lĩnh mà là hèn nhát! Thực chất anh là một kẻ ích kỉ, hèn nhát! Nhưng dù vậy, em vẫn yêu anh.”
Lệ Trạch Xuyên dừng lại, nghe thấy giọng nói của Ôn Hạ run lên, giọng nói run run nói ra từng chữ: “Em đã nói, cho dù anh trở thành cái gì, em vẫn sẽ tiếp tục yêu anh. Em nguyện ý cùng anh vượt qua đêm đen tối nhất, nếu ban ngày chậm chạp không tới, em sẵn sàng trở thành mặt trời của anh.”
Lệ Trạch Xuyên hơi dừng lại, nhưng chỉ một lúc, sau đó tiếp tục đi về phía trước mà không quay đầu nhìn lại.
Sau khi rửa bát lau khô tay, Ôn Hạ rút trong vali ra một cuốn sách nghiệp vụ, giả vờ gõ cửa phòng trực.
Lệ Trạch Xuyên đang ngồi sau máy tính viết báo cáo, gõ từng chữ một cách khó khăn, thỉnh thoảng một số ký ức và mảnh vỡ không mấy tốt đẹp chợt lóe lên trong đầu.
Có tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ôn Hạ thò nửa đầu qua cửa, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn báo cáo tổng kết trong máy tính, nói: “Bạn cùng phòng em ngủ rồi, em bật đèn đọc sách sẽ quấy rầy cô ấy, muốn ở cùng anh mượn một chút ánh sáng.”
Lệ Trạch Xuyên rất cảm khái, khả năng xoay chuyển mọi chuyện của cô gái này thực sự rất tốt, trong chớp mắt đã xem chuyện xảy ra coi như không có gì rồi.
Anh chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh bàn máy tính, ra hiệu cho Ôn Hạ tự lo cho mình.
Nhất thời chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím máy móc và tiếng lật trang sách sột soạt trong phòng, Ôn Hạ cầm lên đọc hai dòng chữ bắt đầu trầm ngâm, dùng bàn chân chống xuống mặt đất kéo chiếc ghế xoay lại gần, tiến về phía Lệ Trạch Xuyên từng chút một.
Lệ Trạch Xuyên vội vàng nói: “Đừng có lộn xộn, ồn ào lắm đấy.”
Ôn Hạ ho khan một tiếng: “Em vừa mới tỏ tình với người nào đó, cho nên có người không muốn cùng em nói cái gì sao?”
Lệ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình mà không quay đầu lại: “Nếu cái “người nào đó” ám chỉ là tôi, vậy em muốn nghe tôi nói gì? Xin lỗi hay cảm ơn?”
Bác sĩ thú y Ôn suy sụp, dựng sách che mặt, trầm giọng nói: “Vậy thì anh đừng nói nữa.”
Dù có dư thừa sức lực đến đâu, rốt cuộc vẫn có chút mệt mỏi, trong những dòng chữ trắng đen trên cuốn sách cùng tiếng gõ bàn phím của anh, một lúc sau, Ôn Hạ liền ngủ thiếp đi. Cô úp mặt vào cánh tay, hàng mi dài rủ xuống như một cánh bướm đang yên lặng nghỉ ngơi.
Lệ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vào “cánh bướm đen” một lúc, nhớ đến một cuộc chạm trán khác giữa anh và Ôn Hạ sau lần đầu gặp.
Editor: Vitamino