Cứ thế một phát bắn chết, còn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn, Kha Liệt vẻ mặt vẫn như trước lạnh lùng bình tĩnh. Nặc Bố hai tay run rẩy nâng lên vuốt mặt để anh ta nhắm mắt lại.
Ánh mặt trời sâu thẳm chiếu xuống, tiếng gió gào thét, chim ưng bay lượn tiếng vỗ cánh đặc biệt chói tai.
Nặc Bố ghé vào trên ngực Kha Liệt, nghiêm túc lắng nghe một hồi, cậu ta muốn tìm ra dấu vết tim còn đập, muốn cho anh ta sống lại.
Chỉ đáng tiếc mọi thứ đều tĩnh lặng, sâu lắng, vô cùng bình tĩnh.
Nước mắt lại như muốn trực trào ra, Nặc Bố giơ tay tự tát chính mình, đem nước mắt lau sạch. Cậu ta cũng không nhờ Phương Vấn Tình tới hỗ trợ, một mình tự vác thi thể Kha Liệt lên thùng sau xe tải. Cậu ta sợ Kha Liệt ngủ không thoải mái nên tìm một tấm thảm, gấp gọn gàng rồi đặt xuống dưới làm gối cho Kha Liệt.
Chàng thanh niên yên tĩnh mà ngủ ở đó, lông mi dài rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú. Nặc Bố nhẹ nhàng lau đi vết máu trào ra nơi khóe miệng muốn để anh ta được sạch sẽ.
“Ngủ đi, anh Kha Liệt.” Nặc Bố vỗ nhẹ tro bụi trên vai Kha Liệt thì thầm: “Em biết anh mệt rồi, anh ngủ đi.”
Nặc Bố nhớ lại bài hát mà mọi người đã hát cùng nhau đêm đó, vài dòng cuối cùng của bài hát là —
Rượu mạnh, máu, tuyết
Gió và tiếng cười cắt qua đêm mưa
Chàng trai đã ra đi trong gió
Biết đến ngày nào mới có thể gặp lại... (*)
(*) Trích từ bài Thiếu Niên – Thiên Đường Nhạc Đội
Chàng trai trẻ đã đi xa, biết ngày nào mới gặp lại nhau, cứ như vậy mà vĩnh biệt...
Phương Vấn Tình dựa người vào cửa xe, yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên nói: “Có đáng không? Cậu ấy còn trẻ như vậy.”
Nặc Bố không quay đầu lại cũng không nhảy dựng lên, cậu ta đã thật sự trưởng thành, ôn hoà nói: “Chị không phải chúng tôi, chị sẽ không hiểu.”
Chị chưa bao giờ đứng ở vị trí của chúng tôi, chị chưa bao giờ hiểu vùng đất này, vì vậy chị sẽ không hiểu, sự kiên trì là vinh quang của chúng tôi, chúng tôi sẽ không hối tiếc, sẽ cùng nhau chiến đấu.
Ôn Hạ còn bị còng tay vào xà bên xe tải nhỏ, Nặc Bố nắm chặt chìa khóa nói: “Chị Tiểu Hạ, chị phải hứa nghe lời em em mới có thể thả chị ra. Anh Tang Cát đem chị giao cho em, em phải có trách nhiệm với chị.”
Ôn Hạ đã sớm hét đến khàn cổ họng, cô không nói ra lời, lẳng lặng gật đầu, ánh mắt ảm đạm, thần sắc phức tạp.
Nặc Bố thở dài, cúi người, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ phát ra tiếng “cạch“.
Ôn Hạ rốt cục cũng được thoát ra, cô vươn tay tới bên hông Nặc Bố, rút khẩu súng lục đang được đeo ở nơi đó, nhanh chóng mở chốt, sau đó để lên đầu mình.
Trên mặt Nặc Bố không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên gì chỉ có sự mệt mỏi. Cậu ta nói: “Chị Tiểu Hạ, chị đừng như vậy.”
Ôn Hạ nói: “Đưa cho tôi một túi đi bộ đường dài bên trong có nước, thức ăn, túi sơ cứu, túi dưỡng khí còn cả la bàn, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
Nặc Bố nói: “Chị Tiểu Hạ, chị cũng thấy đấy, trong đội tuần tra tổng cộng có bốn chiếc xe, anh Tang Cát chỉ để lại một chiếc cho chúng ta. Anh ấy cố tình làm vậy chính là không muốn để chị một mình rời đội, cùng em đi đến Nhạn Thạch Bình, đi tới nơi đó chờ bọn họ, bọn họ sẽ trở về.”
Ôn Hạ không chút lùi bước, ngón trỏ đáp lên cò súng: “Cậu có ba giây để suy nghĩ, hoặc là đưa cho tôi đồ hoặc là nhìn tôi chết!”
Nặc Bố đã sớm biết không thể ngăn cản được cô, cũng không ngăn cản, cậu ta chuẩn bị một cái túi đi bộ đường dài theo yêu cầu của Ôn Hạ, ném qua, bình tĩnh nói: “Không có xe thừa nào cả, chị chỉ có thể đi bộ đuổi theo. Ở nơi địa hình hay thay đổi này rất dễ bị lạc đường, chị phải tìm được hệ quy chiếu (*), không được để hệ quy chiếu rời khỏi tầm mắt. Cầm theo súng của em để tự vệ. Còn có, chú ý an toàn.”
(*) Hệ quy chiếu: Trong cơ học, hệ quy chiếu là một hệ toạ độ, dựa vào đó vị trí của mọi điểm trên các vật thể khác được xác định, đồng thời cũng có một đồng hồ đo thời gian để xác định thời điểm. Cùng một sự kiện vậy lý, khi thay đổi hệ quy chiếu thì vị trí và thời gian xảy ra sẽ khác nhau.
Gió cuốn bụi đất mênh mông vô tận làm nét mặt Ôn Hạ mơ hồ, trên mặt cô không có biểu tình gì. Nặc Bố chỉ nghe thấy giọng nói của cô: “Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ là người thích chờ đợi. Dù anh ấy có ném tôi ở đâu, tôi cũng có thể tìm ra anh ấy, sau đó cho anh ấy một cái tát.”
Gió rất lạnh, Ôn Hạ đứng tại chỗ nhìn Nặc Bố đi xa, trên xe còn có Phương Vấn Tình, tên lái xe bị thương, Kha Liệt vĩnh viễn ngủ yên giấc.
Nghĩ đến Kha Liệt, cô cảm thấy đau lòng không thể xóa được.
Thời gian cô đến trạm bảo hộ không dài, cũng rất ít giao tiếp với Kha Liệt, cuộc nói chuyện duy nhất của cô cùng anh ta là vào đêm đó, cô mời anh ta đến Bắc Kinh, đã đồng ý cùng nhau đi tới quảng trường Thiên An Môn, sau đó đi ăn lẩu. Cô còn nghĩ rằng chắc hẳn tính tình của Kha Liệt cùng Ôn Nhĩ sẽ rất hợp nhau, đợi đến khi đó cô còn muốn nhất định phải giới thiệu cho hai người họ quen biết.
Chỉ đáng tiếc, rốt cuộc không còn cơ hội.
Ôn Hạ đội mũ, đeo kính chắn gió cùng khẩu trang, đem người che kín mít, nước mắt rơi trên kính chắn gió, đông lạnh thành băng, sau đó bay hơi thành sương mù.
Cô không dám tưởng tượng Lệ Trạch Xuyên có thể sẽ giống như Kha Liệt hay không, càng không dám nghĩ đến cảnh người đó sẽ ngã xuống, cô tuyệt không muốn nghĩ đến, chỉ lo vùi đầu đi trên đường.
Ôn Hạ dùng la bàn đại khái đã xác định được phương hướng, trong tai bất chợt truyền đến một âm thanh, cô yên lặng lắng nghe một hồi, là tiếng súng.
Khu đất hoang vu vắng lặng, tiếng súng có thể xuyên qua khắp nơi, truyền đi rất xa.
Cô cắn chặt môi, che giấu tất cả sự yếu đuối hèn nhát của mình, đi về hướng phát ra tiếng súng.
Cô phải tìm được anh, bất kể anh còn sống hay đã chết.
Trời đang có tuyết, gió càng lúc càng mạnh, cát cùng tuyết trộn lẫn vào nhau khiến tầm nhìn trở nên rất thấp.
Xa xa có những con thú đang kêu gào, không phân biệt được là sói hay gấu, tiếng kêu có chút thê lương, giống như ngày tận thế.
Tay súng bắn tỉa mặc trên người một bộ đồ tự chế, trốn trong đám cỏ, giống như một cái cây, trừ khi nổ súng, rất khó để có thể phát hiện hắn ta. Phát bắn kia của Lệ Trạch Xuyên bắn trúng vai hắn ta, đồng thời cũng bại lộ nơi hắn ta đang ẩn núp, tay bắn tỉa cũng không ham chiến đấu, nhảy lên xe jeep quay người bỏ chạy.
Chiếc xe jeep được mạ một lớp ngụy trang trên sa mạc, cũng được khoác trên mình bộ quần áo đẹp đẽ bằng vải vụn và bao tải, che giấu rất kỹ nên không bị phát hiện.
Liền Khải cùng Tây Trát điều khiển xe nhanh chóng bám theo sau hắn ta, cát đá gồ ghề, cả ba xe đều chạy không nhanh, không thể đuổi kịp cũng không thể thoát khỏi, cứ như vậy giằng co nhau.
Xe quẹo vào một khe núi cản gió, trong khe núi có ba chiếc xe đậu ở một góc, tám chín người đang tụ tập. Tay súng bắn tỉa hạ cửa sổ xuống hô to: “Ông chủ cứu tôi!”
Tống Kỳ Uyên nghe thấy tiếng đầu tiên, đứng lên. Sắc mặt anh ta so với vài ngày trước càng tái nhợt hơn, anh ta ho khù khụ, nở một nụ cười lạnh lùng.
Quả nhiên, tìm tới rồi.
Một người đàn ông thấp bé dậm chân chửi bới: “Phế vậy, tao bảo mày xử lý bọn nó! Không phải bảo mày dẫn tụi nó lại đây!”
Người nói chuyện là Nhiếp Khiếu Lâm.
Kẻ thù gặp mặt, Liền Khải cười lạnh chế nhạo, hai mắt đỏ hoe.
Tay súng bắn tỉa cũng rống lên: “Ông chủ bọn chúng ít người! Hiện tại xử lý vẫn còn kịp!”
Liền Khải đạp ga điên cuồng tăng tốc, đằng xa có thứ gì đó bay tới đập vào kính xe một tiếng “rầm”, một màu vàng nhạt lan dọc theo cửa kính xe.
Một mùi quen thuộc xộc lên mũi, là dầu diesel.
Giây tiếp theo, ai đó dẫn đầu bắn vài phát đạn, viên đạn theo dấu vết bay tới cửa kính ô tô phủ đầy dầu diesel. “Bùm” một tiếng, khói đen bao trùm hừng hực thiêu đốt, đầu xe lập tức bị ngọn lửa bao vây.
Liền Khải cũng không bỏ xe ngay lập tức, anh ra rống giận, ánh mắt tràn đầy ánh lửa, anh ta đạp mạnh chân ga, trên trán nổi gân xanh, đem ngọn lửa đang cháy bùng bùng lao thẳng về phía đám người. Bóng dáng của Kha Liệt thoáng hiện ra trước mắt anh ta, chàng trai trẻ tuổi luôn luôn bình tĩnh đó, một người anh em tốt đã sát cánh cùng anh ta nhiều năm...
Sự phẫn nộ cùng đau buồn nháy mắt bao phủ Liền Khải, sự sống và cái chết trở nên không còn quan trọng nữa.
Đám người của Nhiếp Khiếu Lâm chạy tứ phía, cơn mưa đạn lao về phía xe của Liền Khải, để lại những dấu vết bắt mắt. Vỏ đạn bốc khói văng tung tóe, có một số tên động tác chậm chạp, ngọn lửa quấn lấy góc áo rồi mau chóng lan nhanh. Người nọ la hét thảm thiết lăn lộn dưới đất, Tây Trát thò tay ra khỏi cửa kính xe họng súng đen ngòm đưa qua, kết thúc nỗi đau của người nọ.
Lửa cháy hừng hực, “bùm” một tiếng, khói đen bốc lên như một đám nấm, hô hấp nồng nặc mùi cháy khét gay mũi, nhiệt độ nóng đến cháy da, nóng đến vô tận.
Có tên khóc lóc, có tên la hét. Tống Kỳ Uyên hòa vào trong đám người không nhanh không chậm đi theo. Anh ta dường như không quá quan tâm đến việc chạy trốn, cũng không thể nào phản kích, những thứ trước mắt tất cả đều không có hứng thú với anh ta. Hô hấp có chút khó khăn, anh ta ho khụ một tiếng phun ra một ngụm nước bọt, bên trong toàn là máu.
Nhiếp Khiếu Lâm tát vào mặt anh ta, tức giận rống: “Thằng phế vật! Mau xông lên xử lý bọn nó!”
Tống Kỳ Uyên bị đánh nghiêng sang một bên, anh ta lắc đầu để tránh cho mình bị hôn mê, nhặt súng lên đi về phía chiếc xe đang bùng bùng ngọn lửa.
Ngọn lửa ngày càng cháy lớn, dần dần đến gần bình xăng khiến Liền Khải không thể không nhảy xuống xe. Anh ta mở cửa xe lăn tại chỗ, không đợi người bình ổn lại bắt đầu nổ súng, súng phun ra lửa, tên trúng đạn ngã xuống đất kêu gào khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, mùi thuốc súng ập đến trước mặt, khe núi bồng chốc hoá Tu La Tràng. (*)
(*)Tu La Tràng là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn
Gió rít, bông tuyết lộn xộn, màu trắng tinh khiết không thể che đi những vết máu đỏ tươi ấm áp, kim loại dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Núi sông im lìm, trong trận quyết chiến, không có đường lui cho tất cả mọi người.
Xe của Tây Trát bị xẹp lốp, anh ta nhảy xuống xe, có ai đó đá vào cổ tay anh ta, súng rời khỏi tay, không sao cả, anh ta vẫn có dao. Vũ khí sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khi va chạm sẽ phát ra âm thanh lạnh lùng.
Có hai tên vây quanh anh ta, Tây Trát gầm lên một tiếng, con dao dài chém ngang, tia lửa bắn ra làm anh ta bỏng mắt.
Đối phương bị khí thế trên người Tây Trát làm cho sợ hãi, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, Tây Trát hai mắt đỏ bừng, trong ngực tràn ra kích động cùng bi phẫn.
Anh ta nghĩ đến Kha Liệt, một người anh em tốt sống chết có nhau, nếu có anh ta ở bên, Kha Liệt nhất định sẽ là người trợ giúp tốt. Tài bắn súng của Kha Liệt rất ổn định, tầm bắn 800 mét, không một viên đạn nào bắn trượt.
Chỉ đáng tiếc người đã không còn.
Sẽ không bao giờ quay trở lại.
Viên đạn ghim vào bả vai Tây Trát, anh ta dùng mắm đấm nặng nề lên cổ đối phương, âm thanh xương cốt vỡ vụn phát ra rõ ràng một cách dị thường. Sắt cùng lửa, sinh cùng tử, máu toàn thân sôi trào, tuyết rơi lên miệng vết thương, lạnh buốt đau đớn.
Tống Kỳ Uyên từ phía sau nhắm vào đầu Liền Khải, chỉ đáng tiếc bệnh tình của anh ta quá nặng, tay run lẩy bẩy, cả ba viên đạn đều bắn trượt. Lại lần nữa bóp cò, tiếng lò xo rõ ràng vang lên - không còn đạn.
Liền Khải bị người khác ôm lấy ngã xuống đất, Tống Kỳ Uyên bước đến rút con dao ngắn từ thắt lưng ra, lưỡi dao hướng đến cổ Liền Khải. Tiếng súng nổ phá lệ truyền đến từ không trung, Tống Kỳ Uyên chỉ cảm thấy bắp tay đau đớn, chiếc xe Lục Phong lao vào trong tầm mắt của anh ta, Lệ Trạch Xuyên hai mắt nhuộm màu máu, sâu không thấy đáy.
Tống Kỳ Uyên phun ra một tiếng, che lại cánh tay nhảy lên chiếc xe duy nhất vẫn còn nguyên vẹn. Nhiếp Khiếu Lâm được thủ hạ yểm hộ chạy đến, nắm lấy cổ áo Tống Kỳ Uyên lấy họng súng đập vào đầu anh ta, sau đó thêm một phát tát. Nhiếp Khiếu Lâm ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt hung tợn, rống giận hét: “Mày muốn bỏ ông đây chạy một mình sao? Đừng nằm mơ! Tao có chết cũng đừng mong tụi mày đều được sống! Lái xe! Bảo vệ tao rời đi!”
Tống Kỳ Uyên liếm khóe miệng nứt máu, dùng sức dẫm chân đạp ga, ánh mắt phản chiếu trong gương chiếu hậu, tràn đầy hung ác nham hiểm.
Động cơ gầm rú, Liền Khải bị mắc kẹt không thể thoát ra. Anh ta gầm lên một tiếng: “Đại Xuyên! Đuổi theo Nhiếp Khiếu Lâm! Nhanh lên!”
Đôi mắt của Lệ Trạch Xuyên vẫn đang tìm kiếm tay súng bắn tỉa đã bắn lén, rất mau đã tìm thấy hắn ta, anh nhìn thấy tên đó đi theo sau Nhiếp Khiếu Lâm nhảy vào một chiếc xe jeep. Bánh xe quay tít trong bụi mù, Lệ Trạch Xuyên đánh tay lái, gắt gao theo đuôi chiếc xe jeep, hai chiếc xe xóc nảy nhanh chóng lao nhanh ra ngoài.
Gió rất mạnh, tuyết rơi dày, thế giới một màu trắng tinh.
Lệ Trạch Xuyên tăng tốc một cách điên cuồng, gần như dẫm chân nhấn chân ga hết tốc độ. Tay súng tỉa bắn lại bắn vài phát lung tung, một viên đạn đập đến kính chắn gió, kính vỡ tan như mưa. Một mảnh kính vỡ găm xước xương lông mày của anh, để lại một vết thương dài, gần như làm anh bị thương ở mắt. Gió lùa vào thổi lên mặt đau như cắt làm máu nhanh chóng đông lại.
Trong tình thế nguy cấp, Lệ Trạch Xuyên đột nhiên rẽ vào một góc, xe Lục Phong lắc lư biến khỏi tầm mắt. Tay súng bắn tỉa ngồi ở băng ghế sau tưởng đã cắt đuôi được anh, đang định vui mừng thì nghe bên tai gió rít không ngừng, chiếc xe Lục Phong lao ra ngoài, chặn ngang vững vàng ở cửa xe jeep.
Bánh xe phát ra tiếng ma sát bén nhọn trên mặt đất, Nhiếp Khiếu Lâm gầm thét lên như điên, vỗ vào lưng ghế lái thúc giục Tống Kỳ Uyên tăng tốc. Tuy nhiên đã quá muộn, xe Lục Phong một đường đã đẩy bọn họ đến tận bờ vực, hố không sâu nhưng rất dốc. Ánh mắt của Lệ Trạch Xuyên âm trầm như biển, mắt một mí sắc bén như lưỡi dao, anh lại lần nữa hung hăng gia tốc, chiếc xe jeep lảo đảo, dọc theo bờ vực lăn xuống.
Ven đường cát bụi bay đầy trời, tuyết dày bay phấp phới.
Chiếc xe Lục Phong theo tiếng gió chói tai đi theo xuống. Chiếc xe jeep bị lật rơi xuống đáy vực, khói đen cùng xăng xe tràn ra, uốn lượn tự do trên mặt đất.
Qua tấm kính chắn gió vỡ nát, Lệ Trạch Xuyên nhìn thấy khuôn mặt đầy máu đỏ tươi của Tống Kỳ Uyên, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.
Lệ Trạch Xuyên nhảy xuống xe jeep, dậm chân nặng nề, phát ra âm thanh chói tai, nòng súng chạm đến vị trí xăng xe, anh trầm giọng nói: “Hai tay ôm đầu! Từ từ bò ra ngoài, nếu không tôi sẽ cho nổ bình xăng, đến sống cũng đừng nghĩ tới.”
“Đừng nổ súng!” Là giọng nói của tay súng bắn tỉa, hắn ta thở hổn hển: “Tôi đầu hàng! Đừng nổ súng!”
Hắn ta ném khẩu súng ra trước tiên, tiếp theo là hai con dao ngắn, Lệ Trạch Xuyên đá chúng ra xa. Tay súng bắn tỉa nhoài nửa người ra khỏi cửa kính xe ô tô méo mó, hai tay ôm đầu, mặt bê bết máu, hắn ta bò ra từng chút một, di chuyển chậm rãi.
Trên xe truyền ra một tiếng vang nhỏ vụn, Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng né người, viên đạn bay qua vạt áo của anh, dừng lại trên vũng xăng rơi vãi trên mặt đất, ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng lan theo vết xăng, một đường thẳng tắp hướng về chiếc xe jeep, sóng nhiệt nóng đến bức người.
Ngọn lửa liếm thân xe jeep lập tức hóa thành quả cầu lửa, phát ra âm thanh tanh tách.
Nhiếp Khiếu Lâm vươn tay ra từ bên kia cửa kính xe cầu xin: “Thằng nhóc con, mau cứu tao, tao bị kẹt rồi!”
Là chính ông ta đã bắn, chính ông ta là người gây ra vụ cháy, cũng chính ông ta là người lên tiếng cầu cứu.
Lệ Trạch Xuyên đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, anh rất muốn làm đầu ông ta nổ tung bằng một phát súng, nhưng có thứ gì đó nặng hơn đã ngăn cản anh lại.
Anh dùng còng tay khoá tên súng bắn tỉa lại, ném sang một bên, sau đó đi vòng qua, lấy đi vũ khí trên người Nhiếp Khiếu Lâm, mở cửa xe, phá chiếc ghế dựa đang đè lên chân của Nhiếp Khiếu Lâm, lôi ông ta ra ngoài trước khi bình xăng bị đốt cháy.
Thời điểm Nhiếp Khiếu Lâm rời khỏi xe jeep, vẻ mặt của ông ta nhoáng cái thay đổi, ông ta ôm lấy chân phải của Lệ Trạch Xuyên, trong tay lóe lên một tia sáng lạnh, lưỡi dao được giấu trong ống tay áo hung hăng xuyên qua đầu gối Lệ Trạch Xuyên.
Đau đớn kịch liệt, mồ hôi vã ra như mưa, Lệ Trạch Xuyên cắn chặt răng không rên lấy một tiếng. Nhiếp Khiếu Lâm hai mắt đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn lao về phía anh ý đồ muốn đoạt lấy khẩu súng trong tay anh, luôn miệng chửi bới: “Tiểu tử thối! Màu dám động tay động chân với ông đây! Con đánh cha mẹ trời chu đất diệt! Tao là ba của mày, tao cho mày sinh mệnh, mày có biết không!”
Những bông tuyết bay trong gió giống như nhưng sợi bông gòn, lần lượt rơi xuống, rơi vào mắt, ủ một lớp sương mù đẫm máu. Lệ Trạch Xuyên ánh mắt trầm mặc, không bởi vì đau đớn mà mất đi lý trí, giọng nói cất lên cũng rất bình tĩnh, anh nói từng chữ một: “Sinh mà không dưỡng, ông có tư cách mà xưng ba với tôi? Họ của tôi không phải của ông, cuộc sống của tôi không liên quan gì đến ông!”
Nhiếp Khiếu Lâm ra sức bẻ ngón tay của Lệ Trạch Xuyên, cơ hồ muốn đem xương ngón tay của anh bẻ gãy. Lệ Trạch Xuyên bóp cò bắn viên đạn phát ra tiếng “bùm” chói tai, anh đồng thời lên gối nặng nề đập vào bụng của Nhiếp Khiếu Lâm, anh dùng một tay bóp chặt các khớp xương trên ngón tay của Nhiếp Khiếu Lâm, dùng sức vặn ngược, một bên hung hăng bóp cổ.
Nhiếp Khiếu Lâm không thể chịu nổi, gầm lên đau đớn, Lệ Trạch Xuyên bàn tay chém ngang hướng thẳng tới cổ sau của Nhiếp Khiếu Lâm khiến ông ta choáng váng, đem ông ta giữ chặt, dùng sức chế trụ hai tay ông ta đem còng tay khoá ông ta lại.
Gió vẫn tiếp tục, tuyết cũng vậy, mất máu làm thể lực hao mòn nhanh chóng, trước mắt hiện lên một ánh sáng chói mắt. Anh rất muốn ngủ thiếp đi, nhưng không thể ngủ được, Lệ Trạch Xuyên nắm lấy một nắm tuyết cắn trong miệng, trên đầu lưỡi nhảy lên cảm giác lạnh lẽo, khiến anh rùng mình một trận, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Khắp chân phải đều là máu, Lệ Trạch Xuyên vật lộn đứng dậy. Dư quang nhìn thấy một bóng người, lại một tiếng “bùm” vang lên, đầu gối chân phải lại truyền đến cảm giác đau nhói, thân thể Lệ Trạch Xuyên chấn động, quỳ một chân xuống.
Tiếng gió gào thét qua vùng đất hoang vu, chim ưng sải cánh, có tiếng ầm ĩ cũng có yên tĩnh.
Máu thấm ướt găng tay chiến thuật màu đen, Lệ Trạch Xuyên đưa tay lên lau mắt, anh ngẩng đầu trông thấy Tống Kỳ Uyên đang đứng đó, khói súng còn chưa tan đang chỉ thẳng nơi vị trí tim của anh.
Đôi mắt hoa đào, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt, khi cười lên đặc biệt hoang dã lại quyến rũ, giống như một con bướm bay ngang qua. Tống Kỳ Uyên nói: “Bọ ngựa bắt ve (*) – Cảnh sát Lệ, một ván này mày lại thua trong tay tao rồi!”
(*) Câu đầy đủ là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng”: Câu này ý chỉ việc nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào thế hiểm nguy.
“Mày cố ý làm vậy, nói cho bọn tao biết hành tung của Nhiếp Khiếu Lâm.” Lệ Trạch Xuyên lau vết máu trên khóe miệng, không chút sợ hãi cũng không thỏa hiệp, bình tĩnh phân tích: “Mày để bọn tao bắt lấy Nhiếp Khiếu Lâm, hoặc là dứt khoát giết ông ta. Trận quyết đấu này, tài bắn súng của mày rõ ràng rất tốt, nhưng mày lại buông tay buông chân không phản kháng là vì không muốn thu hút sự chú ý, mày muốn tìm cơ hội trong lúc náo loạn chạy thoát thân. Những tên tiếp ứng cho Nhiếp Khiếu Lâm xuất cảnh đều chậm chạp không muốn lộ diện, chính mày đang âm thầm giở trò? Mày hận ông ta, tại sao?”
“Kẻ có yêu ắt sẽ có hận.” Tống Kỳ Uyên quơ quơ họng súng trên tay, một vũng máu tung tóe nằm trên đất cát, không rõ là của ai. Anh ta dẫm lên, dùng mũi chân di di, nhẹ giọng nói: “Tao không hận, tao chỉ muốn ông ta chết. Nhiếp Khiếu Lâm là kẻ điên, thủ đoạn bạo ngược, điểm này cảnh sát Lệ hẳn là so với tao càng rõ ràng hơn.”
“Ông ta thích nhìn người khác bị thương, thích nhìn thấy người khác chảy máu, càng đau khổ ông ta càng vui sướng.” Lệ Trạch Xuyên im lặng, lắc nhẹ cổ tay, một con dao rơi khỏi tay áo lọt vào tay anh, lòng bàn tay nhanh chóng giấu kín, tiếp tục nói: “Theo tao, mày với ông ta đều như nhau không có gì khác.”
Tống Kỳ Uyên cười một chút nói: “Nếu như mày cái gì cũng biết vậy cần gì phải đi cứu ông ta? Mày đã từng nghe qua chuyện của Đông Quách tiên sinh (*) chưa? Loại người như bọn tao đều thuộc họ xà (rắn), trời sinh tim phổi đã lạnh lùng, muốn nóng cũng không được. Hiện tại thế nhưng cũng tốt, không chỉ mất đi đôi chân, đến cả tính mạng cũng mất, cần gì phải bận tâm nữa.”
(*): Câu chuyện “Đông Quách tiên sinh vào sói” được trích từ “Trung Sơn lang truyện” của Mã Trung Tích thời nhà Minh kể về việc Một đại phu dẫn theo một đoàn người vào rừng săn, sau đó họ bắn trúng một con sói nhưng con sói này không chết, trong lúc nó hoảng sợ tháo chạy thì gặp được Đông Quách tiên sinh đang dắt lừa đi qua. Con sói cầu cứu Đông Quách giúp đỡ, đợi tới khi đại phu tới hỏi thì ông ấy chỉ một phương hướng khác để đánh lạc hướng. Sau khi cứu giúp con sói xong con sói không những không mang ơn mà còn muốn nuốt sống ân nhân cứu mạng của mình. Câu chuyện ý nói đến việc khoan dung với cái ác chi dẫn tới thêm nhiều điều ác.
Lệ Trạch Xuyên không nói chuyện, gió tuyết đầy trời, ánh mắt anh thất thần. Anh đứng dậy không nổi, chỉ đơn giản ngừng giãy giụa, ánh mắt nhìn về phía xa, như thể đã nhìn thấy cái gì đó, nét mặt trở nên mềm mại.
Chốt an toàn bị đẩy ra, viên đạn đã được lên nòng, họng súng của Tống Kỳ Uyên chạm vào đầu của Lệ Trạch Xuyên, anh ta vẫn cười như cũ, đôi mắt đào hoa đẹp như cánh bướm: “Nhìn lại thế giới này lần cuối, tao thực sự cảm thấy đáng thương cho mày, kết quả cái gì cũng không chiếm được, thật đáng thương!”
“Anh không cần phải thương hại cho chúng tôi, bởi vì chúng tôi với anh không giống nhau.”
Giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, trầm tĩnh ẩn chứa lực độ.
Ôn Hạ đứng sau Tống Kỳ Uyên, cô dùng khẩu súng lục Nặc Bố đưa để lên đầu Tống Kỳ Uyên, yên tĩnh nói: “Nhiếp Khiếu Lâm phạm sai lầm sẽ có luật riêng phán xét, trước đó, chúng tôi không thể mắt nhìn ông ta chết mà không cứu. Chúng tôi dùng vũ lực là vì công lý, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ vì bản thân mà giết người, thấy chết mà không cứu, như thế cũng tính là giết người.”
Những câu nói này không thể quen thuộc hơn.
Lệ Trạch Xuyên lướt qua Tống Kỳ Uyên nhìn thật sâu vào mắt Ôn Hạ, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, ánh mắt ân cần dịu dàng.
Mặc dù ông ta làm nhiều việc ác, thủ đoạn bạo ngược, đem đến cho anh rất nhiều thương tổn, nhưng anh sẽ không đem người xử quyết, pháp luật sẽ tự thẩm phán cho ông ta. Những gì anh phải làm là đem ông ta quỳ gối dưới pháp luật, ăn năn sám hối.
Đi qua bóng tối sẽ nhìn thấy con đường đúng đắn trên thế gian.
Những lời này, anh chưa từng nói, nhưng cô nhất định sẽ hiểu được.
Niềm tin của họ luôn gắn liền với nhau, linh hồn cũng vậy, họ hiểu nguyện vọng của nhau, cũng hiểu được lựa chọn của đối phương.
Mỗi câu anh yêu em cũng không phải là lời nói suông, chưa bao giờ là vậy, tình yêu sẽ xuất phát từ linh hồn luôn luôn nóng cháy.
Ôn Hạ đột nhiên xuất hiện, Tống Kỳ Uyên rõ ràng sửng sốt một chút. Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng thoát khỏi họng súng, ngón trỏ của anh tiến tới giữ chặt khiến Tống Kỳ Uyên không thể bóp cò, con dao giấu trong lòng bàn tay của anh vụt qua như sao băng, sáng lên giống như một ngôi sao mờ nhạt, đâm vào bàn tay đang cầm súng của Tống Kỳ Uyên.
Súng nháy mắt rời khỏi tay, Ôn Hạ bắn ra, viên đạn ghim trúng chân Tống Kỳ Uyên, anh ta kích động nhìn ánh mắt của Ôn Hạ.
Đôi mắt vô cùng xinh đẹp, giống như đại dương có một con cá voi khổng lồ đang bơi qua.
Cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh ta, cho dù đau đớn đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ khóc, cô luôn nhìn anh ta với ánh mắt hận thù, còn có sự khinh miệt mỉa mai.
Cô chưa bao giờ cố gắng hiểu anh ta, hoặc là nên nói cô khinh thường hiểu anh ta. Cô dùng công lý và luật pháp để vẽ ra ranh giới không thể vượt qua giữa hai người. Anh ta ở một quốc gia khác, cô ở một quốc gia khác.
Anh ta đột nhiên rất muốn hỏi cô, cô có nhớ không? Trong gian phòng cũ ở thị trấn Khúc Mã đó, anh ta cũng đã từng bảo vệ cô, vì cô mà giết người, cuối cùng vẫn là anh ta thả cô đi.
Những chuyện này cô còn nhớ không?
Hầu kết run rẩy một lúc lâu, anh ta cuối cùng cũng không thể mở miệng hỏi được.
Tống Kỳ Uyên nhắm mắt lại cười rất nhẹ, đây không phải lần đầu tiên anh ta bị bắn, nhưng đây lại là lần đau nhất.
Rất đau, đau đến thấu tim.
Tiếng động cơ vang lên, đèn cảnh báo nhấp nháy, ngày càng nhiều người lao tới có Liền Khải, Tây Trát cùng các thành viên khác của đội tuần tra nhanh chóng xếp thành một vòng tròn tạo thành bức tường bảo vệ kiên cố không thể xuyên thủng.
Tống Kỳ Uyên quỳ trên mặt đất để hai tay ra sau, giọng nói của Liền Khải trầm một cách lạ thường: “Tống Kỳ Uyên, anh đã bị bắt vì tội săn trộm trái phép động vật được bảo vệ hạng nhất của quốc gia, sử dụng trái phép súng ống đạn dược cố ý giết người cần chờ xét xử!”
Tống Kỳ Uyên bị mang đi, trước khi rời đi, anh ta quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái thật sâu.
Ánh mắt đó quá mức phức tạp, phức tạp đến mức chính anh ta cũng không rõ.
Tiếng súng rốt cuộc cũng ngừng, thế giới yên lặng. Gió tuyết vẫn cứ tiếp tục.
Chân phải hoàn toàn không còn cảm giác, Lệ Trạch Xuyên thậm chí quỳ xuống cũng không xong, loạng choạng suýt té ngã. Ôn Hạ chạy tới ôm lấy anh, cô thấy máu, rất nhiều máu đang không ngừng từ dưới người anh chảy ra.
Ôn Hạ ngón tay cứng đờ không cách nào uốn cong, Lệ Trạch Xuyên ôm lấy bả vai cô, hô hấp phun bên tai cô, ấm áp tươi mát thâm nhập đến cả trái tim, hai người yên lặng ôm nhau trong gió tuyết.
Tuyết rơi vào trong mắt cô ướt đẫm, ánh sáng dịu dàng, cô rốt cục cũng tìm được anh, rốt cục cũng có thể phóng túng chính mình khóc thành tiếng.
Suốt đường đi về phía trước trong tuyết, tiếng súng vang lên khắp con đường, cô thậm chí không dám kêu, chỉ sợ hao phí sức lực của mình.
Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể ôm anh.
Lệ Trạch Xuyên dùng sức ôm lấy cô, ôm thật chặt không buông ra. Theo động tác của anh máu càng chảy ra càng nhiều hơn, ướt đẫm cả trên mặt đất lẫn quần áo. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ánh mắt ôn nhu mà chuyển động, khoé mắt cũng chảy ra.
Anh nói: Ngoan, đừng khóc.
Anh nói: Cả đời này anh chỉ yêu em.
_Hoàn chính văn_
Editor: Vitamino
- ---------