Ngay khi hoàng hôn vừa tắt, trên bầu trời bao la, hàng nghìn hàng vạn những ngôi sao nhấp nháy. Chỉ có ngôi sao Bắc Đẩu là sáng nhất, đứng kiêu hãnh một mình như một thiếu nữ đẹp giữa bức tranh trời thu. Màn đêm dần dần buông xuống. Mọi nhà trong xóm đã lên đèn từ bao giờ.
Vũ trụ cũng bao la như biển người này vậy, ngôi sao Bắc Đẩu mà cô luôn tìm kiếm ở đây nó không sáng như thế để dễ dàng nhận ra.
Bảo Liên mở cửa nhà, may sao cơn mưa vừa rồi chỉ là mưa rào.
Vừa vào nhà cô đã ngã lên sofa nằm, mặc kệ cuộc đời.
“Rầm”
Chưa nằm được ấm lưng, cô đã phải chồm người dậy vì âm thanh. Cô bước đến cửa thì thấy dượng mình đang nằm vật ở đó.
Cô thở dài một hơi, cô cực kì ghét mùi rượu.
Cô cố gắng đỡ ông dậy nhưng do sức yếu nên cứ đi một đoạn là ngã.
-Bảo Liên à...
Tiếng ông thì thào vào mang nồng nặc mùi rượu làm cô thực sự muốn quăng cái bao tải chết tiệt này đi, nhưng vì chính tình nghĩa mười năm nên cô đành nuốt cái khó chịu vào trong rồi tiếp tục “khiêng” ông đi.
Sau một hồi lê lết, cô rốt cục cũng vào được phòng ông. Cô nhanh chóng đặt ông xuống giường rồi ra ngoài.
Nhưng hình như có một thế lực bí ẩn nào đó ép cô sát vào người ông làm cô không tài nào di chuyển được. Giờ cô mới để ý đế cánh tay đầy lông lá của ông đang luồn qua eo mình và giữ chặt, dù đã cố vùng vẫy nhưng hình như là vô dụng.
-Bảo Liên à..! - Cánh tay ông ta siết chặt lấy vòng eo bé nhỏ của cô, đôi môi đầy mùi rượu của ông nhanh chóng cuỗng lấy đôi môi cô khi mà cô còn mấp máy tiếng “Vâng” để trả lời.
Cô tát ông ta một cái mạnh rồi run rẩy sờ lên môi mình. Cái này gọi là nụ hôn đầu sao, từng nghe rằng nó rất lãng mạn. Nực cười thật!
Đang định đứng lên thì ông ta kéo cô xuống giường rồi lại tiếp tục dùng đôi môi thối tha ấy hôn lên những bộ phận khác của cô. Vì được mệnh danh là phái yếu nên cô không thể chống trả kịp, hơn hết, cô là phái yếu đang bị ốm.
Ông ta vừa “liếm láp” những bộ phận cơ thể người khác như một con thú hoang vừa dùng bàn tay thô ráp đó “sờ nắn” những nơi nhạy cảm.
Cô dùng hết sức đẩy ông ta ra nhưng mà sức cô có bao nhiêu đâu chứ... Cô chỉ có thể tròn mắt nhìn ông ta cởi, à không, xé toạt chiếc áo của mình ra, phần ngực trắng trẻo căng tròn lộ ra trước mắt.
Cô cảm nhận được cái cảm giác nóng ran đang lan ra khắp nơi trên cơ thể nhưng cô còn có thể làm gì được bây giờ, cô dùng móng tay cào khắp người ông ta nhưng hình như không có hiệu quả.
Cứ như là tấn công, chống trả, rồi lại tấn công.
Phía phòng thủ, vẫn luôn là phía bất lợi.
Thật ngu ngốc, trong đầu cô khi này lại cố nhớ về một cái tên mà tâm trí luôn ghi nhớ : “ Anh Kiệt“.
Một đêm dài...trôi qua.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Mở mắt ra, ánh mặt trời gay gắt là thứ đầu tiên đập vào mắt cô. Hạ thân cô đau ê ẩm, có cảm giác như vừa bị tra tấn ở thời Trung Cổ.
Cô nhìn sang người đàn ông nằm cạnh mình, sự việc tối hôm qua, cô đã mong đó là mơ nhưng không phải vậy, nó là sự thật và cô phải chấp nhận nó.
Từng tiếng nấc ngày một rõ hơn giữa căn phòng trống. Cô biết rằng sự trong trắng của mình đã bị đánh mất...bởi chính người hằng ngày cô coi như...ba ruột.
Nếu có ai đang nhìn cô, chắc sẽ góp cho cô một điệu cười mỉa mai.
Cô nhẹ nhàng đi đến góc phòng, nhẹ nhàng nhặt từng mảnh áo bị vứt, nhẹ nhàng vứt chúng đi, nhẹ nhàng thay vào một bộ quần áo khác. Giá như, hiện thực cũng nhẹ nhàng như thế.
Cô xuống nhà, cô đi tới nhà bếp theo thói quen sáng nào cũng nấu đồ ăn sáng.
Trên tay cầm dao, đột nhiên cô có một suy nghĩ, nên gọi là sao nhỉ? Ngu ngốc? Liều lĩnh?
Không biết nữa, nhưng cô muốn...giết ông ta.
Trong một giây cô đã suy nghĩ như vậy.
Thực sự cô đã suy nghĩ như vậy.
Bàn tay cô siết chặt cán dao, thực sự thì đây là con dao sắc nhất trong bếp nhà cô.
Nếu như nó găm sâu vào yết hầu...
Cô đặt con dao xuống bàn rồi lắc đầu cho cái ý nghĩ đầy máu me ấy tan vào không trung.
Trời hôm nay đẹp thật, cứ như ai đó trên cao đã sắp đặt số phận cô như vậy rồi cười vào mặt cô vậy. Thật buồn cười cho chính bản thân, cô đã nghĩ như vậy.
Những cớ sự trong cuộc đời, có lẽ sẽ không dễ gì dùng trí lực phàm trần mà đoán trước được.