** Nhà Kula, 7.pm...**
- Ê, Kiwi, tỉnh dậy đi... Kiwi...- Kula lay cô bé mãi ko thôi
-...- Ko tỉnh
- Kiwi à, bồ tỉnh đi...
-...-
- DẬY ĐI
- Chuyện gì!? Chuyện gì!?- Kiwi mới tỉnh nên nói sảng????
- 7h sáng rồi đó má, đi thay đồ đi, tui lấy thức ăn cho
- O...k...( xài quần áo chung)
...
- Kim tiểu thư, mời cô xuống dùng bữa sáng- một cô hầu lễ phép gọi Kiwi
- Uk, tôi xuống ngay đây... Khụ...khụ...
- Bồ ăn đi- Kula
- Uk, thank you, khụ...khụ...- Kiwi kéo ghế ngồi xuống
- Ko sao chứ??- Kula lo lắng hỏi
- Dĩ nhiên rùi...khụ...khụ- Kiwi cố nặn ra một nụ cười cho bạn mình yên tâm
“Rầm“... Âm thanh hung dữ đó vang lên từ cánh cửa đang đóng, phá tan bầu ko khí im lặng khiến mọi người đều phải quay đầu nhìn chỗ đó. Có 4 người thanh niên cao to tiến đến chỗ hai tiểu thư, lôi họ vào chiếc siêu xe( mấy cô hầu thì xỉu vì chảy máu mũi òi... Haizzz...)
- Ê này, mấy anh làm cái trò gì thế? Bỏ tụi tui ra coi- Kula la to trong xe, Kiwi thì vì bị sốt nên ko còn sức để chống cự nữa
- Em nên im lặng ko thì tụi tôi sẽ ăn em đấy- anh chàng Kan đe doạ kèm một nụ cười nham hiểm
- Hờ... anh tưởng nói vậy thì tui sẽ sợ hả? Đưa Kiwi đây- nói rồi cô cố kéo Kiwi ra khỏi vòng tay của Kun
- Để hai em chạy hả, tụi tôi đâu có ngu- Kan
-...- Kula nín vì tốn hơi mà ko được gì
- Ngoan lắm- Kan vừa nói vừa vỗ đầu Kula
- *hất ra*
“ Anh cứ chờ đó” ( miễn dịch trai đẹp)
Chiếc xe đó dừng lại tại căn nhà của mấy cậu. Kun bế Kiwi vào phòng cô, Kula thì bị ba chàng còn lại “ bao vây” nên ko thể trốn được...
- Kiwi đến nhà em hồi nào?- Kin
- Tại sao tôi phải nói cho các anh?- Kula
- Ừ...thì...
- Thấy chưa!?
-...-
- Bây giờ em có nói ko?- Ken
- Ko thì sao mà có thì sao, hả?
- Nếu em nói thì em sẽ an toàn, còn nếu ko thì...
- Thì sao? Hả?
- Thì tụi tôi sẽ ko để em bình yên quay về đâu
- Xì... chỉ được cái miệng thôi
- Em...
- Kiwi sao rồi? Nó mà có chuyện gì là mấy anh chết chắc- Kula hỏi Kun đang từ trên lầu đi xuống
- Cô bé sốt 38,5 độ, có nên gọi bác sĩ ko?- Kun hỏi cả nhà
- Trời ơi, kêu ngay cho anh- Ken lo sốt vó
- Ko được, Kiwi ghét người khác đụng chạm vào cơ thể, nó sẽ điên lên cho mà coi
- Vậy phải làm sao?
- Bây giờ đưa Kiwi về lại nhà tôi đi, khi nào nó khoẻ thì tôi sẽ trả lại cho mấy người
- Thôi khỏi, vệ sĩ đâu,tiễn khách
- Ê ê ê, bỏ tui ra ngay lập tức, BỎ RA COI
- Phù, xong một chướng ngại vật rồi, tiếp theo là gì?- Kun
- Bây giờ em và Kan đi làm cái gì đó cho Kiwi ăn, còn anh và Kun sẽ lấy khăn
- Ok
... Vài phút sau...
- Kiwi à, em dậy ăn cháo này- Kun
- Em ngồi dậy anh lau mặt cho- Kin
- Ưm... cái gì zậy?
- Em mau ngồi dậy đi nào
- Cái giọng nói này... Kyaaa... Tránh xa tôi ra- Kiwi đẩy họ ra xa một cách đầy sợ hãi
- Thôi nào, nghe lời bọn anh đi- Kun
- Không, tôi ko muốn ở đây, để tôi đi
- Đừng, em còn yếu lắm- Kun chưa bao giờ lo lắng cho con gái như thế này
- Mau...để...tôi...đi...- Kiwi cảm thấy mọi thứ như đang tối lại, cơ thể thì ko còn một tí sức nào, cô nhanh chóng khuỵ xuống...