Vu Tiệp lôi Tấn Tuyên ra khỏi trường rồi mới hất mạnh
tay anh ra, một mình lầm lũi bỏ đi, lửa giận mỗi lúc một tăng! Cô muốn xem xem
anh còn điên đến lúc nào?
Tấn Tuyên thấy cô tức giận đùng đùng bỏ đi thì cũng không ngăn lại, chỉ xách
túi laptop lẽo đẽo theo sau.
Trường của cô giáp vùng ven, phải đi bộ một đoạn đường dài mới ra được đến
đường lớn, ra đến ngoài đó mới bắt được taxi.
Hai người cứ thế một trước một sau lầm lũi đi, Vu Tiệp vốn mặc kệ Tấn Tuyên
định đi đâu, dù sao bây giờ cũng không thể về trường được nữa, nên đi được tới
đâu thì hay tới đó. Cô vẫn còn tức giận nên không đếm xỉa gì đến anh, thậm chí
chỉ mong anh biến mất ngay tức khắc.
“Tiểu Tiệp.” Tấn Tuyên thấy cô càng đi càng nhanh thì vội vàng bước đến gần
hơn.
Hừ, Vu Tiệp lườm một cái, mặc kệ anh, đi nhanh thôi, gần như cô đã chạy chứ
không phải đi bộ nữa, đồ điên bạo lực, đồ thổ phỉ, tôi dùng ánh mắt, cả mũi
mình nữa, để khinh bỉ anh!!!
“Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên cuối cùng không nhịn được, túm lấy cô. “Đợi anh.”
“Chẳng phải anh lợi hại lắm à? Tay dài chân dài, đánh nhau cũng ghê gớm, đi bộ
mà lại không được?” Vu Tiệp hất mạnh tay anh ra, cắm đầu cắm cổ bỏ đi.
“Vu Tiệp! Giận thật à?” Tấn Tuyên bước nhanh đến sánh vai với cô.
“Tôi giận hay không thì có quan trọng không? Tấn đại thiếu gia, anh ghét ai là
động thủ đánh ngay, thế mà còn quan tâm xem có ai không vui hả?” Vu Tiệp cười
lạnh, chưa bao giờ thấy anh ngang ngược như thế, trong lòng cô, Tấn Tuyên dù
đào hoa, dù rất ăn chơi nhưng chí ít cũng rất lịch sự với mọi người, vả lại
trước đó dù chuyện lớn đến mấy, cũng chưa từng thấy anh động thủ với ai, đặc
biệt là ngang ngược, không phân trắng đen phải trái như hôm nay, không hỏi han
gì đã ra tay đánh người ta! Đúng là khiến cô giận muốn điên lên!
Đi qua ngã tư là đến đường lớn. Vu Tiệp nhanh mắt nhìn thấy một chiếc taxi đang
chạy đến, tốt quá, mau mau chạy đến đó, mặc Tấn Tuyên gọi tên cô phía sau, Vu
Tiệp vẫy tay gọi xe, chưa đợi xe dừng hẳn, cô đã nhảy lên, đóng cửa lại “sầm”
một tiếng.
Mặc Tấn Tuyên đứng phía đối diện cuống quýt gọi lớn: “Vu Tiệp, Vu Tiệp, đợi
anh, đừng đi.”
“Mau, mau chạy đi, đường Nam Kinh.” Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên đang hét
gọi tên cô, khẽ cười thầm trong bụng, hứ, ai thèm quan tâm đến anh!
Tài xế liếc nhìn Tấn Tuyên đang chạy đến, khởi động xe rồi chạy vút đi. Vu Tiệp
quay lại nhìn qua cửa kính, thấy Tấn Tuyên đang chạy theo điên cuồng, làm một
động tác tay khinh bỉ anh, thấy anh vẫn chạy đuổi theo xe, bóng dáng càng lúc
càng nhỏ dần, anh đang cố gắng vẫy tay điên cuồng về hướng cô, miệng không
ngừng gọi xe dừng lại.
Ồ ha ha! Cho anh tức chết đi! Tức chết đi! Xem anh còn ngang ngược đến đâu! Đồ
bạo lực!
Cuối cũng Vu Tiệp cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nở nụ cười đắc ý, quay lại
ngồi ngay ngắn trên ghế, thầm nghĩ nhóc Trịnh chắc bị thương rất nặng rồi, nhóc
Trịnh đáng thương, tự dưng vô duyên vô cớ lại gặp tai họa! Đều tại cô cả, ai
bảo hôm qua cô khiến Tấn Tuyên không vui, nên hôm nay anh mới nóng tính như
thế, cô thật không ngờ anh lại bạo lực như thế!
Vu Tiệp thò tay vào túi áo, muốn gọi điện cho nhóc Trịnh, hỏi thăm tình hình
cậu thế nào, nhưng rồi phát hiện ra túi áo rỗng không, chẳng có gì cả! Nghĩ
ngợi một lúc mới nhớ ra buổi tối nhóc Trịnh gọi cô ra ngoài gấp quá nên quên
mang di động theo, thậm chí cả ví tiền cũng không có.
Trời ơi, Vu Tiệp hít một hơi, bây giờ không xu dính túi, tiền xe làm thế nào
đây? Cô lúng túng liếc nhìn máy tính tiền phía trước, vẫn chỉ ba tệ ngay từ lúc
lên xe, có cần xuống không nhỉ? Bây giờ xuống cũng không có tiền trả. Nhưng,
bây giờ ngồi xe về nhà cũng phải bốn mươi tệ, không thể bắt người nhà mang tiền
xuống trả vào lúc này được. Phiền quá, làm sao đây? Vu Tiệp liếc nhìn chú tài
xế, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, thấy ông ta vẫn chăm chú lái xe, radio đang mở
chương trình phát thanh buổi tối.
Cô khẽ cắn môi, cuống lên không biết phải làm gì, rốt cuộc có nên nhân cơ hội
này xuống xe không, nếu cầu cứu chú ấy, liệu người ta có đồng ý không lấy tiền
của cô không, cô liếc nhìn máy tính tiền, trong tích tắc ấy, ánh đỏ trên ấy
nhảy nhót, nhảy số rồi! Vu Tiệp đau khổ kêu lên một tiếng, chú tài xế tò mò
quay lại nhìn: “Cô gái, có chuyện gì thế?”
Vu Tiệp nhắm nghiền mắt, cười khan rồi lắc đầu: “Không sao không sao!”
Tiêu rồi, đã nhảy số rồi, chú tài xế sẽ không chịu cho cô ngồi không nữa đâu!
Haizzz, thôi kệ, về đến nhà rồi tính! Vu Tiệp ủ rũ ngồi lặng thinh, đều do cái
tên chết tiệt Tấn Tuyên mà ra, hại cô hôm nay rối loạn cả lên, mà lại còn ngồi
xe không trả tiền nữa chứ! Hận chết đi được!
Chiếc xe tiếp tục lao nhanh trên đường, còn Vu Tiệp thì đau khổ muốn chết! Đau
đầu quá, hôm nay đúng là xui xẻo vô cùng!
Chiếc xe bon bon chạy, bỗng chú tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, thốt lên: “Trò
gì thế này?”
Vu Tiệp nghe một câu bất ngờ như thế thì giật thót mình, lẽ nào ông ta đã phát
hiện ra mình không đem theo tiền? “Hử?” Vu Tiệp lúng túng hỏi.
“Phía sau có xe chạy theo chúng ta.” Chú tài xế cau mày.
Hả? Vu Tiệp bàng hoàng, vội quay đầu lại nhìn, không thể nào! Chẳng lẽ là Tấn
Tuyên? Anh vẫy một chiếc taxi khác đuổi theo ư? Cô sắp điên mất, sao hôm nay
gặp toàn chuyện điên rồ thế này!
Chưa kịp than thở gì mấy, chiếc xe phía sau đã tăng tốc đột ngột, phóng lên
vượt qua xe cô… Kétttt… Tiếng phanh xe chói tai, Vu Tiệp thấy người mình đập
mạnh về phía trước, chiếc xe bị dừng đột ngột! Chú tài xế thô lỗ chửi thề một
câu.
Vu Tiệp dựa vào lưng ghế trước, khó khăn lắm mới ngồi ngay lại được, nhìn lên
đã thấy Tấn Tuyên xuống xe, đang tiến lại gần! Cô run rẩy, rốt cuộc anh muốn
làm gì?
“Không muốn sống nữa à, mẹ nó muốn chết hay sao chứ.” Chú tài xế tức giận đùng
đùng, tháo dây an toàn ra rồi bước xuống, vòng ra trước xe, ngăn Tấn Tuyên đang
định mở cửa sau lại.
“Xuống xe!” Tấn Tuyên vùng tay ra, mắt chỉ trừng nhìn Vu Tiệp thần điên bát đảo
ngồi trong.
“Mẹ kiếp, lão đây nói cậu đấy, muốn bị ăn đòn hả? Dám chặn xe lão đây!” Tài xế
thấy anh phớt lờ thì càng giận dữ, kéo mạnh tay Tấn Tuyên ra một bên.
“Lúc nãy tôi đã bảo chú dừng xe mà? Ai bảo không chịu dừng!” Tấn Tuyên nghĩ
mình đã đuổi theo rất lâu, mà tài xế vẫn ung dung phớt lờ anh thì trong bụng
cũng tức giận bừng bừng.
“Thằng nhóc con mày chán sống rồi hả?” Tài xế quát, vung nắm đấm lên nện xuống
đầu anh. Tấn Tuyên tránh sang bên, suýt nữa là dính đòn.
Vu Tiệp rên thầm, tiêu đời rồi, lại xảy ra chuyện nữa, cô vội vàng mở cửa xe
nhảy xuống, xông vào giữa hai người: “Xin lỗi, xin lỗi, chú ơi đừng đánh!” Cô
vội giữ nắm đấm lại vung lên của chú tài xế.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc con này chán sống rồi, hôm nay lão đây phải dạy dỗ nó mới
được!” Ông ta vẻ mặt tức tối nhìn Tấn Tuyên, rõ ràng là chưa nguôi giận.
“Xin lỗi xin lỗi, chú đừng giận, tôi quen anh ấy, chúng… chúng tôi cãi nhau,
xin lỗi, tôi thay anh ấy xin lỗi chú, thật sự xin lỗi.” Vu Tiệp cuống quýt giữ
tay ông ta lại, vừa cau mày nhìn Tấn Tuyên, vừa van nài chú tài xế, làm ơn làm
ơn, đừng gây chuyện nữa, tim cô sắp ngừng đập đến nơi rồi!
Vu Tiệp kéo chú tài xế về lại chỗ ngồi, vừa cười giả lả, vừa năn nỉ tài xế đại
nhân đừng chấp tiểu nhân, bảo Tấn Tuyên tính khí không tốt, xin chú rộng lượng
tha thứ!
Ông ta thấy Vu Tiệp rối rít xin lỗi mãi thì hậm hực nhìn Tấn Tuyên: “Hôm nay
lão đây nể mặt cô bé này, lần sau còn gây chuyện với lão thì lão đánh cho cậu
tìm răng đầy đấy!” “Cám ơn, cám ơn!” Vu Tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên đang há
miệng ra định nói gì đó.
Chú tài xế nhìn đồng hồ tính tiền: “Mười tệ.” Miệng vẫn không ngớt làu bàu,
đúng là xui xẻo gặp toàn chuyện quỷ quái.
Vu Tiệp cười khan, thấy đồng hồ đã nhảy đến chín tệ tám. Cô giật thót mình,
xong đời, xin anh ta vậy. “Chú ơi, đợi một chút.” Cô do dự rồi mặt dày tiến đến
gần Tấn Tuyên, đứng trước mặt anh và chìa tay ra: “Tôi mượn năm mươi tệ.”
Tấn Tuyên ngẩn người, không kịp phản ứng.
“Nhanh lên.” Vu Tiệp hậm hực nhìn anh, đần ra đó làm gì!
Tấn Tuyên sực tỉnh, móc ví tiền ra rồi đưa cho cô một tờ năm mươi tệ.
Vu Tiệp cầm tiền đến gần cửa sổ đưa cho chú tài xế: “Thật xin lỗi chú, không
cần thối tiền lại, xem như chúng tôi bồi thường.”
Chú tài xế ngẩn người nhìn tờ năm mươi tệ rồi nhận lấy, Vu Tiệp mỉm cười định
bỏ đi thì ông ta gọi lại, vẫn đưa cho cô bốn mươi tệ tiền lẻ. Ông ta không cần!
“Lần sau cô bảo bạn cô đừng làm trò đó, rất dễ gây chuyện phiền phức!”
“Tôi biết, tôi biết.” Vu Tiệp gật đầu cảm kích, cô lấy ra một tờ hai mươi tệ
rồi lại nhét vào tay ông ta, “Chú cứ cầm lấy đi! Thật sự xin lỗi!” Sau đó vội
quay đi chạy sang một bên, vẫy vẫy tay với ông ta.
Ông ta bất lực phải nhận tiền, thở dài rồi khởi động xe, lao vút đi.
Vu Tiệp nhìn theo rồi mới quay sang trừng mắt với Tấn Tuyên: “Anh còn định gây
chuyện nữa hả?”
Tấn Tuyên nhăn nhó: “Ai bảo em chạy?”
Thần kinh, Vu Tiệp tức giận bỏ đi, đúng là không hiểu nổi, cô chẳng rỗi hơi
điên với anh!
Chiếc xe dừng phía trước nhấn một hồi còi, Tấn Tuyên liếc nhìn rồi kéo cô tới
đó. Vu Tiệp lại định hất tay anh ra thì anh lạnh lùng uy hiếp: “Không có tiền
mà em định đi đâu?”
Vu Tiệp nghe thế càng tức tối, càng dọa dẫm cô thì cô càng không nghe. Cô hất
mạnh tay anh ra rồi sải bước theo hướng ngược lại, trong lòng rất bực bội, đều
tại anh hại cô mà ra, cứ đòi kéo người ta đi. Cứ không để anh được toại nguyện
đấy, cho dù đi thì cô cũng đi về trường thôi!
“Vu Tiệp!” Tấn Tuyên quát lên phía sau.
Vu Tiệp ngẩng cao đầu, tiếp tục bỏ đi.
Nghe tiếng chân dồn dập sau lưng, rồi đột ngột trời xoay đất chuyển, Vu Tiệp
kinh hoàng hét lên: “Á… á…”
Tấn Tuyên lại… lại ôm eo cổ nhấc bổng lên, khiêng lên vai giống như khiêng một
bao gạo, rồi quay lưng tiến về phía chiếc xe!
Đầu và chân đều cắm xuống đất, cô chỉ có thể bất lực đánh đấm vào lưng anh, hai
chân quơ quào liên tục, gào lên đòi anh buông xuống, nhưng anh tiếp tục khiêng
cô đi như không biết gì!
Ầm, nhét ngay cô vào trong xe! Tấn Tuyên cũng chui vào theo, đóng cửa lại:
“Đi!”
Bắt cóc! Chắc chắn là bắt cóc! Bạo lực, thổ phỉ, vô lại…
Vu Tiệp nghiến răng trừng trừng nhìn Tấn Tuyên đang tỏ ra đắc ý, núi lửa trong
bụng dâng trào, cô túm ngay cánh tay anh, cố hết sức cắn phập xuống!!!