Vu Tiệp sắp điên rồi! Mọi người bắt đầu công kích cô.
"Sao em lại ở cạnh Tấn Tuyên?" Điều Vu Lâm căng thẳng nhất là trong
lúc mình không hay biết gì, Vu Tiệp lại lén lút cướp mất Tấn Tuyên của cô. Đó
là mơ ước bao năm nay của cô nhưng cô thấy đại tiểu thư nhà họ Lâm cũng thích
Tấn Tuyên, tự thấy không bằng nên mới bỏ cuộc mà đón nhận Tiểu Chung. Đúng là
đáng bất mãn, cô đã thích anh hai mươi mấy năm, không ngờ đến phút cuối lại bị
Vu Tiệp cướp mất!
"Tiểu Tiệp, con và Tấn Tuyên bắt đầu từ khi nào? Còn cậu bé kia? Cậu ta và
con có quan hệ như thế nào?" Mẹ cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà
thấy Tấn Tuyên và Vu Tiệp đâu có gì riêng tư, mà ngược lại cậu bé họ Trịnh kia
mới thường xuyên xuất hiện, con bé này chắc không thể còn có ai khác ngoài hai
chàng trai kia chứ, bà vừa truy hỏi vừa lo lắng nghĩ ngợi.
"Mày càng ngày càng chẳng ra thể thống gì, bình thường tao dạy mày thế nào
hả?" Chính ông nhìn thấy con gái và Tấn Tuyên sáng sớm mới về nhà. Lúc
đầu, ông còn nghĩ mình già rồi nên mắt kèm nhèm, thấy con gái xuống xe, ông còn
tự phủ định, cho đến khi ông nhìn kỹ người trong xe mới thấy nổi giận. Người
trong xe chính là Tấn Tuyên! Ông nghĩ ngay đến việc Vu Tiệp từng phủ nhận
chuyện mình đang hẹn hò với Tấn Tuyên, nhưng sau lưng lại lén lút qua đêm với
cậu ta. Nó không chỉ nói dối mà còn làm chuyện bậy bạ, đúng là khiến ông quá
thất vọng!
Vu Tiệp lặng thinh để mặc ba người luân phiên chất vấn, trong đầu cứ kêu ong
ong, lòng thấy hổ thẹn vô cùng. Sao lại để bố cô bắt gặp chứ?
"Mày nói đi chứ, đừng tưởng giả câm thì qua được", Vu Lâm không buông
tha. Cứ nghĩ đến việc Tấn Tuyên chọn Vu Tiệp thì cô thấy vô cùng bất mãn. Cô có
chỗ nào không bằng Vu Tiệp đâu? Tướng mạo, tính cách... cô đều hơn hẳn Vu Tiệp.
Hơn nữa, chẳng phải Tấn Tuyên vẫn thích những cô nàng gợi cảm đó sao, sao chọn
đi chọn lại rồi cuối cùng lại chọn Tiểu Tiệp bình thường, quái dị này chứ?
Vu Tiệp nhíu mày, nóng nay nói: "Chị muốn em nói gì? Chị muốn nghe
gì?". Cô không dám cãi lại bố mẹ, nhưng Vu Lâm dựa vào đâu mà nổi giận với
cô? Tấn Tuyên ở cạnh cô nên chị ấy mới không vui ư? Đến bao giờ mới trưởng
thành nổi đây?
"Mày còn dám hung dữ hả?" Vu Lâm thấy cô cãi lại thì càng giận hơn,
chỉ vào cô quát: "Mày lén la lén lút cướp mất Tấn Tuyên, lừa dối cả nhà cả
đêm không về, mày còn nói gì được chứ?"
Bà Vu cũng bắt đầu chỉ trích Vu Tiệp: "Tiểu Tiệp, gần đây con thay đổi quá
nhiều, rốt cuộc con còn bao nhiêu chuyện giấu cả nhà?".
Vu Tiệp đau khổ nhắm mắt lại. Tại sao phải như thế? Vì một chuyện mà cả nhà phủ
định mọi chuyện, nghi ngờ mọi lời cô nói, quá bất công! Hơn nữa việc cô và Tấn
Tuyên yêu nhau khiến họ khó chấp nhận đến thế ư? Dù thế nào đi nữa thì Tấn
Tuyên cũng gần như là ruột thịt với họ, dù trong mắt họ, Tấn Tuyên không đáng
tin cậy thì anh cũng đâu phải người xấu, sao họ không thể bình tĩnh suy nghĩ
chứ?
Ông Vu thấy con gái lặng thinh thì ngồi xuống phía đối diện, trừng mắt hỏi:
"Mày và Tấn Tuyên bắt đầu từ lúc nào?"
Phán xét ư? Vu Tiệp mở mắt, cố nén mọi nỗi phiền muộn, khẽ đáp: "Mới đây
thôi ạ."
"Đêm qua đi đâu với nó?", ông Vu tỏ vẻ nghiêm khắc.
"Anh ấy...tăng ca nên con theo giúp." Tim cô thắt lại, không dám nói
họ đã vào khách sạn, nếu nói ra thì bố mẹ cô sẽ điên lên mất. Mặc cho hai người
có làm gì hay không thì nhất định họ sẽ nghĩ sai lệch, cô đành phải giấu. Xin
lỗi bố, Vu Tiệp thầm hối lỗi.
"Ở đâu? Công ty nó à?" Ông Vu cau mày, vẫn còn nghi ngờ.
"Không ạ...Ở quán cà phê". Chỉ nơi đó mới có thể ở suốt đêm, lại có
thể giải thích rằng cô ngủ trên salon. Sao cô lại khiến mình rơi vào hoàn cảnh
này chứ, đúng là tự chuốc khổ mà!
"Suốt đêm không ngủ?", Vu Lâm tỏ ra ngờ vực, truy hỏi.
"Ngủ chứ, em dựa vào salon ngủ một giấc." Vu Tiệp khẽ trả lời nhưng
không dám nhìn bố. Cô đang nói dối nên cảm thấy rất sợ.
"Hai đứa chỉ tăng ca thôi à?", ông Vu hỏi điều mình đang lo lắng.
"Vâng!" Câu trả lời này nhất định phải dứt khoát kiên định vì nó liên
quan đến danh dự của cô. Tuy hiện giờ cô giải thích gì thì họ vẫn sẽ nghi ngờ
nhưng thực tế là họ không làm gì mà!
Vu Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt không tin!
"Tiểu Tiệp, con phải nói thật, hai đứa... không làm gì khác thật
chứ?" Đây là điều khiến bà lo nhất. Nếu Tiểu Tiệp ngờ nghệch làm chuyện hư
hỏng thì chồng bà nhất định sẽ không tha cho Tấn Tuyên.
"Mẹ, thật mà, con chỉ giúp anh ấy làm việc thôi." Vu Tiệp thành thật
nhìn mẹ, mong bà tin mình. Đúng là đã nói dối thì có nói thật cũng sẽ bị xem là
dối trá.
"Lần trước tao nói những gì với mày, mày xem như gió thổi qua tai
hả?", ông Vu lạnh lùng nói.
"Đã nói Tấn Tuyên quá chơi bời, mày vẫn còn nhỏ, làm sao thắng nổi nó, nếu
mai mốt bị lừa thì đừng khóc".
Vu Tiệp mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Định kiến của bố về Tấn Tuyên quá
sâu. Lúc này, cô mà nói giúp anh thì chỉ khiến ông thêm phản cảm nên cô đành
chọn cách giữ im lặng.
"Mẹ nó cũng bảo nó thay bạn gái như thay áo. Chẳng phải đang hẹn hò với
con gái ông chủ à? Sao lại lôi mày vào?" Ông Vu đã tức giận cảnh cáo nhưng
con gái ông lại làm ngược lại. "Bắt đầu từ bây giờ, mày phải chuyên tâm
vào học hành, trước khi tốt nghiệp không được yêu đương gì hết."
"Bố..." Vu Tiệp không kìm nổi, khẽ kêu lên.
"Mày mà còn dám nói dối, lừa gạt cả nhà nữa thì không được ở lại trường,
về ngay nhà để mẹ mày trông chừng." Xem ra ông Vu đã hạ quyết tâm, những
lời gay gắt nhất cũng đã nói ra.
"Bố, con đã hai mươi hai tuổi rồi." Vu Tiệp đau khổ nhìn vẻ mặt kiên
quyết của bố.
"Hai mươi hai thì sao? Hai mươi hai thì đủ lông đủ cánh rồi à? Hai mươi
hai thì không còn là con tao nữa à? Nếu mày còn là con tao thì phải nghe lời
tao", ông Vu tức tối gầm lên.
Vu Tiệp phiền muộn định lên tiếng giải thích thì bà Vu đã ngăn cô lại: "Tiểu
Tiệp, nghe lời đi, đừng chọc giận bố con nữa, con cứ thế này thì bố mẹ không
yên tâm cho con ở kí túc xá đâu. Hay ngày mai cứ báo với trường rồi chuyển về
nhà ở."
"Hứ, về nhà cũng vẫn lén đi gặp Tấn Tuyên được, trừ phi nó bảo đảm không
gặp anh ấy nữa." Vu Lâm càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa. Cô thấy dường
như phải làm ầm lên để Vu Tiệp không sống nổi nữa thì mới thấy hả dạ.
"..." Nhìn vẻ mặt nghi ngờ xen lẫn lo lắng của cả nhà, Vu Tiệp mệt
mỏi nhắm nghiền mắt lại, cô còn nói gì được đây? Tại sao họ không thể chấp nhận
được việc cô yêu Tấn Tuyên? Gì mà còn nhỏ, không được yêu đương? Chẳng phải
ngay từ năm thứ nhất Vu Lâm đã hẹn hò với bạn trai nhưng bố mẹ đã mắt nhắm mắt
mở cho qua hay sao? Bất công quá, chỉ vì cô không nói họ biết ngay từ đầu, chỉ
vì cô không giống Vu Lâm, xong việc mới làm nũng để mong bố mẹ tha thứ? Nhưng
cô không thể và cũng không làm được. Tại sao những việc cô cho là đúng mà vẫn
phải làm theo suy nghĩ của họ chứ?
Ông bà Vu thấy cô lặng thinh thì nghĩ cô đã chấp nhận,
hai người nhìn nhau, nói: "Tiểu Tiệp, sau này không được gặp riêng Tấn
Tuyên nữa."
Vu Tiệp buồn bực không nói, lòng thầm nghĩ, nếu không chấp nhận thì có phải
cuộc họp phán xét này sẽ không kết thúc được?
"Vu Tiệp!" Bà Vu khẽ lắc tay cô, "mau nhận lời bố đi, đừng để
người lớn bực bội nữa".
Vu Tiệp khẽ "dạ" một tiếng. Bây giờ việc đầu tiên là để họ bình tĩnh,
nguôi giận đã. Dù sao khi đang giận dữ thì không thể trao đổi với nhau được.
Đành đợi mọi người bình tĩnh lại rồi từ từ xoay chuyển cách nghĩ của họ về Tấn
Tuyên, có lẽ như thế mới khiến họ không phản đối cô và anh yêu nhau nữa.
Bố mẹ thấy cô đã nhận lời thì khẽ thở phào, hai cặp mắt nhìn nhau tỏ rõ vẻ lo
âu và sợ hãi. Tốt nhất đừng để chuyện này kinh động đến bên nhà họ Tấn, chỉ cần
Tiểu Tiệp không gặp Tấn Tuyên, chỉ cần họ quản lý nghiêm ngặt hơn thì có lẽ sẽ
ngăn cản được hai đứa, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành của Tiểu Tiệp.
Nhìn bố, Vu Tiệp mệt mỏi hỏi: "Con mệt rồi, về phòng được chưa ạ?".
"Cả đêm khôn ngủ, mắt thâm quầng rồi kìa, đi ngủ đi, sau này không được
thế nữa." Ông Vu gật đầu, rốt cuộc con gái ông vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Vu Tiệp yếu ớt đứng lên, cơn chấn động này còn khiến cô mệt mỏi hơn cả một đêm
không chợp mắt.
Nhưng Vu Lâm vẫn không tha cho cô, theo sau Vu Tiệp vào phòng rồi đóng của
trừng trừng nhìn cô.
"Đừng tưởng lừa được bố mẹ thì lừa được tao, mày sẽ không nghe lời họ,
đúng không?", Vu Lâm lạnh lùng.
"Chị làm ơn tha cho em, em mệt rồi, có gì nói sau." Vu Tiệp đã mệt
đến mức không cãi nhau nổi, tùy chị ấy muốn nghĩ sao cũng được, bây giờ cô thấy
rất rối loạn, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
"Vu Tiệp, mày nghĩ đại tiểu thư nhà họ Lâm sẽ để mày cướp Tấn Tuyên đi hay
sao?", Vu Lâm kênh kiệu nói.
"Em chẳng tưởng gì hết, chỉ xin chị để cho em yên, được không?" Vu
Tiệp không muốn tranh cãi, bước đến mở cửa, làm động tác mời Vu Lâm ra ngoài.
Vu Lâm hừ một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Vu Tiệp khép cửa lại, mệt mỏi dựa vào cánh cửa. Đúng là loạn hết rồi!
Suốt mấy ngày nghỉ ngoài ăn uống tắm rửa ra, Vu Tiệp chỉ nhốt mình trong phòng,
mọi người cứ luân phiên viện cớ hỏi cô có cần ăn thêm, có cần uống nước
không... để vào phòng thăm dò động tĩnh. Vu Tiệp sắp bị họ bức đến phát điên
rồi. Cô không kể cho Tấn Tuyên nghe chuyện này, trước khi chưa nghĩ ra phải nói
thế nào thì cô không muốn anh phiền lòng, anh đã cố hết sức vì công việc rồi,
không nên khiến anh đau đầu thêm nữa. Thế nên, những tin nhắn ngọt ngào Tấn
Tuyên gửi đến lúc đang làm việc vẫn có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô, Vu
Tiệp đành vờ như không có chuyện gì xảy ra và trả lời lại anh, chỉ cần nhớ đến
nụ cười ấm áp của anh, những lời mờ ám anh nói thì trong lòng cô vẫn thấy được
an ủi rất nhiều. Nhưng Tấn Tuyên đòi gặp mặt thì cô luôn viện đủ lý do để thoái
thác. Bây giờ, bố mẹ biết cô gặp anh thì động đất cấp tám mất.
Vậy nên Chủ nhật ăn cơm xong, Vu Tiệp vội vàng quay về trường, cô cần một không
gian tự do để hít thở, không khí trong nhà sắp khiến cô ngạt thở. Bố mẹ không
hoàn toàn tin tưởng lời hứa của cô.
Sáng thứ Hai, trên đường đến giảng đường, cô gặp nhóc Trịnh, nhìn nụ cười khổ
sở của cậu, Vu Tiệp thấy tim nhói đau, nỗi hổ thẹn lại dâng lên. Sao gặp ai cô
cũng thấy có cảm giác tội lỗi thế này? Cô muốn điên thật rồi!
"Sao thấy tôi lại tỏ vẻ mặt thế kia?" Nhóc Trịnh tiến lại gần, nở nụ
cười thân thiện hỏi. Nhưng xem ra cô còn thê thảm hơn cậu, chẳng phải yêu đương
nên hạnh phúc đó sao? Chẳng lẽ Tấn Tuyên lại bắt nạt cô?
"Nhóc Trịnh, tôi thấy phiền quá." Vu Tiệp khẽ nói vẻ đáng thương.
Buồn bực quá? Tại sao yêu một người lại bỗng trở nên phức tạp đến thế? Đầu óc
đơn giản của cô nghĩ mãi không ra.
"Vậy có cần suy nghĩ xem có nên quay về bên tôi không, tôi sẽ ưu phiền
thay cậu", nhóc Trịnh cười khẽ, vỗ nhẹ vào đầu cô nói.
"Nhóc Trịnh..." Vu Tiệp khẽ cười thành tiếng, tuy không đáng cười
nhưng nó cũng giúp cô nhẹ nhõm hơn. "Có thể trò chuyện với tôi...như một
người bạn không?" Cô cảm thấy tội lỗi khi đã từ chối cậu lại còn mở miệng
đòi cậu ở cạnh, hình như cô hơi ích kỷ.
"Yêu cầu của cậu, tôi chấp nhận vô điều kiện!" Nhóc Trịnh nghe cô
nhấn mạnh chữ "bạn" thì lòng lạnh dần nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười
ấm áp.
Vu Tiệp và nhóc Trịnh sánh vai nhau ra khỏi giảng đường, đến nhà ăn. Vu Tiệp
thấy cậu luôn có mặt bên cạnh lúc cô cần nhất, mà cô lại tàn nhẫn làm cậu tổn
thương nên lòng cứ thấy ủ rũ không vui.
Trên đường đến nhà ăn, có một chiếc xe màu xám bạc đang đỗ, nhưng hai người lại
không mấy để ý. Khi họ đi ngang qua thì cửa xe mở ra, một cô gái trẻ bước
xuống, đột ngột gọi cô: "Vu Tiệp!".
Vu Tiệp và nhóc Trịnh đều ngẩn ngơ, quay lại nhìn.
.... Một bầy quạ bay qua đầu cô!
Vu Tiệp thật chỉ muốn nhìn trời thở dài. Gần đây cô như bị thần buồn bã, yêu ma
quỷ quái gì cũng đeo bám theo cô!
Người lên tiếng gọi cô không phải ai khác chính là thiên kim đại tiểu thư đã
từng tát cô một cú trời giáng!