Vu Tiệp vội vàng xóa ngay tin nhắn, Vu Lâm chồm đến
nhưng chỉ thấy dấu hiệu thông báo đang xóa, cô nàng mỉm cười rồi xoay lưng đi.
Vu Tiệp hồi hộp đứng sau lưng bố mẹ, tay nắm chặt chiếc điện thoại trong túi,
trong đầu xuất hiện tất cả khả năng có thể xảy ra, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Cả buổi tối phớt lờ cô, bây giờ lại nhắn cho cô một cái tin như vậy, đi hay
không đi đây? Những suy nghĩ trong đầu cô cứ đan xen đấu tranh lẫn nhau, đầu óc
rối bời.
Vu Tiệp theo bố mẹ ra khỏi thang máy, rồi dần dần đi chậm lại phía sau, Vu Lâm
quay lại nhìn cô, rồi bước nhanh đến, ôm cánh tay bố làm nũng.
Ra khỏi cổng, Vu Tiệp dừng lại, nói khẽ: “Mẹ, con đến Watson mua ít đồ, mọi
người cứ về trước đi”.
Bà Vu thoáng chút ngập ngừng rồi gật đầu, nhưng ông Vu lại chau mày: “Muộn thế
này rồi, về nhà mua không được à?”.
“Chỉ có Watson mới bán”. Vu Tiệp đáp nhỏ, Vu Lâm đứng cạnh nhìn cô rồi cười
trộm.
“Về sớm, con gái không nên đi lung tung ngoài đường vào buổi tối”. Ông Vu cuối
cùng cũng đồng ý.
“Vâng!”. Vu Tiệp ngoan ngoãn trả lời.
Vu Tiệp đi theo hướng ngược lại, vào Watson dạo một vòng, rồi mới chậm rãi tiến
về phía công viên.
Cô đến ngồi ở băng ghế dài quen thuộc, hồi tưởng lại cảnh lần trước Tấn Tuyên
đã nôn mửa ở đây, tim thắt lại, cô đang nói dối gia đình vì anh, cô bị làm sao
thế này? Càng nghĩ càng thấy lạ, cả buổi tối anh đều tỏ ra hờ hững, bây giờ
nghĩ lại cô muốn phát điên, tại sao cô phải nghe lời anh chứ? Suy nghĩ một hồi
lâu, bắt đầu thấy bực bội, cô quyết định đứng lên ra về.
“Mới đợi một chút đã muốn đi?”. Giọng Tấn Tuyên vang lên như hồn ma khiến cô
giật bắn mình, Tấn Tuyên đang đứng ngay trước mặt cô.
Nhìn nụ cười đắc ý trên gương mặt anh, Vu Tiệp nổi cáu, cứ sung sướng đi, anh
đang mong tôi chủ động đầu hàng chứ gì? Mặt cô đanh lại: “Có gì thì nói đi”.
Mắt Tấn Tuyên nheo lại, bước đến kéo cô ngồi xuống ghế.
“Nhớ anh à?”. Tấn Tuyên nhìn cô, nụ cười trên môi rất tươi.
“Không”. Vu Tiệp né tránh, nhìn chằm chằm xuống đất, bàn chân cô dường như đang
cứng đờ.
“Mèo hoang nhỏ dạo này nói dối tiến bộ quá, mắt không chớp nữa”. Tấn Tuyên xích
lại gần, cúi xuống nhìn cô.
“Không có gì thì tôi đi đây”. Nếu anh muốn tiếp tục đùa cợt thì hà tất cô phải
ở đây chịu đựng tất cả những điều đó làm gì, Vu Tiệp tức tối đứng dậy, định bỏ
về.
“Quay lại”. Tấn Tuyên vòng tay quanh eo, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Vu Tiệp định nổi giận thì ngón tay anh đã đặt lên môi cô, ngăn không cho cô lên
tiếng, môi anh nhướn lên, lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ từ trong túi: “Anh
có quà tặng em”.
Vu Tiệp trợn tròn mắt, hôm nay chẳng phải sinh nhật anh sao? Tại sao lại tặng
quà cho cô.
“Qùa sinh nhật của em, vẫn chưa có cơ hội tặng”. Tấn Tuyên đưa chiếc hộp cho
cô, ánh mắt lấp lánh nụ cười, cử chỉ rất hòa nhã.
Vu Tiệp giật mình nhận lấy, ngước lên nhìn anh, anh vẫn mỉm cười, ra hiệu cô mở
quà.
Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp, rồi bỗng sững người, đầu…đầu óc trở nên trống rỗng,
anh… sao lại biết? Cô ngạc nhiên đến đờ đẫn không nói nổi câu nào.
Trong chiếc hộp nhung là một sợi dây chuyền pha lê Swarovski, mặt dây chuyền là
một con gấu nhỏ rất đáng yêu, đó là mẫu mới ra năm nay của Swarovski. Chú gấu
pha lê lấp lánh trên sợi dây chuyền óng ánh, vừa tinh xảo vừa xinh xắn khiến cô
choáng váng, anh biết cô thích cái này ư?
Vu Tiệp kinh ngạc nhìn Tấn Tuyên, gương mặt đầy vẻ thắc mắc, cô cũng chỉ vô
tình nhìn thấy nó trên tờ tạp chí, vừa nhìn thấy chú gấu nhỏ đáng yêu này cô đã
rất thích, thuận miệng nói muốn có một sợi dây chuyền như vậy. Cô chưa hề nói
chuyện này với anh, nhưng sao anh lại biết.
“Vu Lâm nói?”.
“Cô ấy muốn có một sợi dây chuyền có hình búp bê, nhưng anh bảo đợi sinh nhật
năm sau”. Tấn Tuyên hài lòng nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, anh biết nhất định cô
sẽ thích.
“Tôi… có thể tự mua”. giọng cô run rẩy như không ra tiếng, cô thực sự không ngờ
rằng anh đã ghi nhớ điều đó.
“Anh mua lúc đi công tác, định tặng em vào đúng ngày sinh nhật, ai ngờ…” Tấn
Tuyên cười đau khổ, nhớ đến cảnh tượng đêm ấy, không chỉ chưa tặng được quà cho
cô, mà còn chọc cô tức điên lên.
“Cảm ơn”. Vu Tiệp cũng ngay lập tức nhớ đến đêm hôm đó, nhớ đến gương mặt sưng
vù của Trịnh Phong, nhớ đến vết răng của cô trên tay anh. Vu Tiệp nhìn xuống
cánh tay Tấn Tuyên, quả nhiên bây giờ anh vẫn còn mặc áo dài tay. “Vết thương…
lành chưa?”.
Tấn Tuyên nhướn môi, rồi khoát tay: “Chuyện nhỏ”.
Cô đóng chiếc hộp lại rồi đặt trên ghế , cẩn
thận nhấc tay anh, xắn tay áo rồi kiểm tra vết thương, hai vết răng
vẫn in đâm trên cánh tay anh, tim cô thắt lại, vết thương đã khép miệng
nhưng vẫn còn đỏ như nhắc đến sự tàn nhẫn của cô , sao lúc đó cô
lại có thể hành động như thế đc nhỉ, Vu Tiệp bỗng thấy hổ thẹn ,
Tấn Tuyên là đồ ngốc ai bảo anh cứ chọc người ta khiến cô phải nổi
điên lên.
Tấn Tuyên ngắm đôi mắt đầy vẻ lo âu của cô, sự hối hận phủ kín gương
mặt cô, thật là đáng yêu,lúc thương xót ai thì mặt nhăn như sắp khóc
đến nơi ấy, nhưng anh lại cứ thích cô như thế.
“Khỏi nhanh thôi mà.” Tấn Tuyên rút tay lại, chậm rãi kéo tay áo
xuống, “Răng của mèo con càng lúc càng sắc”. Vẻ mặt bỡn cợt thường
ngày lại xuất hiện trên gương mặt anh.
Lúc nào cũng bỡn cợt, tỉnh thoảng lại cứng đầu đến phát sợ, rốt
cuộc đâu mới là con người anh,tại sao anh lại ko thể nghiêm túc
hơn,nghĩ đến đó Vu Tiệp lại thấy lòng mình nặng nề.
“Anh đeo giúp em”. Tấn Tuyên cúi người lấy chiếc hộp lên sự gần gũi
thân mật đó khiến cô rối bời,kháng cự lại 1 cách yếu ớt, cố gẳng
ko để mình tỏ ra lúng túng.
Tấn Tuyên mở chiếc hộp lấy sợ dây chuyền ra, con gấu nhỏ lấp lánh
trong bóng tối, đáng yêu cô cùng, anh giữ vai cô, xoay lưng quyay về
phía mình , khi mặt dây chuyền mát lạnh chạm vào ngực Vu Tiệp run lên
tay khẽ co lại cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng.
Anh cẩn thận cài khoá lại, kéo những sợi tóc mềm mại của cô ra
khỏi sợi dây chuyền, cảm giác mát lạnh từ mái tóc trượt qua vai và
cổ khiến cô có cảm giác ngưa ngứa, tê tê, Vu Tiệp khẽ rụt cổ lại
chồm về phía trước, cố thuyết phục mình rằng đều co tay anh quá
lạnh nên mình mới có cảm giác như vậy.
“Thích không?” hơi thở ấm nóng của anh bỗng vờn bên tai cô, vùng da
nhạy cảm đỏ hồng lên, cô gật đầu 1cách khó nhọc, mượn cớ để cách
xa anh 1 chút. “Vậy quà của anh đâu?” trong bóng đêm giọng anh khàn
khàn nghe rất quyến rũ.
“Tôi…tặng rồi”. Vu Tiệp cố giữu cho hơi thở mình trở nên bình thường,
chẳng lẽ anh ko thấy quà cô tặng hay sao?
“Cái anh cần ko phải là cái đó” Tấn Tuyên khẽ vén mái tóc sau tai cô
hơi thở ấm nóng vờn theo thừng cử chỉ của anh.
Vu Tiệp bắt đầu thấy mất tự nhiên, thẳng lưng đứng dây quay lưng đứng
dậy,đôi chân lại đang run lên,1 nỗi sợ hãi kì lạ bỗng ập đến.”Vậy
tôi…lần sau sẽ đổi”.
Vu Tiệp ko nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tấn Tuyên,anh nheo mắt,mèo
hoang nhỏ lại muốn tháo chạy rồi. Tấn Tuyên cũng đứng dậy,tay phải
choàng qua eo,rồi tựa đầu vào vai cô , thì thầm “ Anh cần ngay bây
giờ”.
Giọng nói mềm mượt, lười nhác đầy áp mùi vị mờ ám khiến Vu Tiệp
run rẩy, đầu óc cũng trở nên tê dại, anh… anh muốn gì?
“Một…nụ hôn!” sự kéo dài của âm tiết cuối cùng như đang kéo dài
trái tim cổ ra, vốn nó đang lơ lửng giữa ko trung, Vu Tiệp hoảng hốt
định boẻ chạy , 1 hồi chuông cảnh báo trong đầu cô réo vang, nguy hiểm
, nguy hiểm cực độ,nhưng ý đồ của cô đã bị bàn tay choàng quanh eo
khống chế,anh khoá chạt mọi đường thoát của cô.
Cô yếu ớt lắc đầu, ko được,ko thể, lý trí của cô đang liên tục nhắc
nhở, đây nhất định lại là 1 cái bẫy của anh , anh cũng đối xử với
những cô gái khác như thế sao? Cuối cùng cô đã hiểu,khi 1 người đàn
ông như anh quyến rũ bằng ngữ điêu gợi cảm và đùa cợt như vậy dù
bạn bình tĩnh thế nào thì 2 chân cũng sẽ mềm nhũn,cơ thể yếu
ớt,đầu óc căng thẳng , mà cô lúc này lại đang có tất cả những
triệu chứng đó, chỉ còn lại 1 chút phản kháng cuối cùng đang vật
vã gào thét trong lòng.
“Tiểu Tiệp” Tấn Tuyên nhẹ nhàng quay người cô đang cứng đờ về phái
mình, cúi đầu áp mặt vào cô:”Hôm nay là sinh nhật anh”.
Vu Tiệp cuối gằm đầu,ko thể,nỗi sợ hãi trong cô càng lúc càng tăng
cao như muốn bốc lên tới tận đỉnh đầu,cô ko muốn anh nói với mình như
thế,nhưng câu nói ấy khiến cô thấy gai gai,một cảm giác thật khó
chịu.
“Em cắn anh bị thương,ko bồi thường à?” Giọng nói đọt ngột hạ
xuống,ko giấu nổi sự thất vọng.
Vu Tiệp bỗng trở nên mềm lòng,sự hổ thẹn vì hành động của mình
ngày hôm đó đã thắng,cô từ từ ngước lê nhìn gương mặt đau buồn của
Tấn Tuyên.do dự,anh thất vọng thật ư?
“Chỉ 1 nụ hôn nhẹ thôi nhé?” tiếng nói nhỏ nhẹ của cô trong bóng tối
yên tĩnh tựa như những đợt sấm rền vang trên bầu trời.
Tấn Tuyên mở to đôi mắt vô tội rồi gặt đầu,sau đó đứng thắng người
,nhắm mắt lại và chờ đợi.
Vu Tiệp nhìn gương mặt ngoan ngoãn của anh ,ánh mắt lướt qua đôi môi
quyến rũ ấy suy nghĩ của cô luc này rất phức tạp,chỉ 1 nụ hôn,hôm
nay là sinh nhật anh,cô có quyền chủ động,chỉ nhẹ nhàng thôi,chắc
là…ko sao đâu.
Hai tay cô đặt lên vai anh,khẽ nhón chân,áp mặt mình lại gần anh,rồi
đặt 1 nụ hôn nhẹ lên môi,cô nhanh chóng bước lùi lại “Sinh nhật vui
vẻ”,tiếng nói nhỏ nhẹ thoáng trong đó chút vui mừng.
Tấn Tuyền dần dần mở mắt , nụ cười trên khoé môi rất tươi ,đây là
lần đầu tiên cô chủ động hôn anh,niềm vui trong lòng như sắp bay lên
tận trời,nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ bình thường.
“Anh đã phá hỏng sinh nhật của em , xin lỗi”. Ánh mắt anh hiếm khi
chân thành như thế.Thấy anh chủ động xin lỗi, Vu Tiệp thấy lòng mình
thậ ấm áp , Tấn Tuyên cũng ko đến nỗi ngang ngược,chỉ cần sau này
anh ko có những hành động lỗ mãng là được
“Cho nên anh cũng muốn bồi thường”. Tấn Tuyên kéo Vu Tiệp vào lòng anh
ánh mắt anh nhìn cô rất đắm đuối, trong phút chốc 2 gương mặt kề sát
lại,Vu Tiệp hoảng hốt, tay bất giác tì lên ngực anh, nhưng anh lại
dùng bàn tay kia nắm tay cô,kéo xuống bên hôn,môi khẽ đặt lên môi
cô,rất dịu dàng,Vu Tiệp bỗng dưng thấy hụt hơi,lồng ngực co thắt lại
,quên mất phải phản kháng anh như thế nào.
Tấn Tuyên dừng lại vài giây,rời khỏ môi cô,lẵng lẽ ngắm đôi mắt đang
nhắm chặt của cô,mi mắt hơi động đậy,hàng mi dàu run run, mèo hoang
nhỏ đáng yêu,có biết anh nhớ em đến nhường nào ko?
Anh lại hôn lên môi cô rất dịu dàng,nồng ấm. Cô đón nhận anh từng
chút 1,anh kiên nhẫn lướt qua đôi môi mềm mại như kẹo bông của cô,kéo
tay cô đặt lên cổ mình,bàn ay đặt ở eo cô xiết chặt lại,anh muốn bày
tỏ nỗi nhớ nhung đã kiềm nén suốt 12 ngày qua.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trinh Phong ngày nào cũng đc ở bên cô là anh
lại thấy khó chịu trong lòng như có lửa đốt. Nhưng anh phải đàng
cược xem sự ghen tuông trong mắt cô đếm hôm ấy đến mức noà,nếu cô
thật sự ghen với Lâm Ngữ Âm thì trong tim cô nhất định có anh. Mèo
hoang nhỏ vẫn là mèo hoang nhỏ,anh tự tin rất hiểu cô,cô càng bị dồn
ép thì càng phát điên. Đếm ấy anh đã đánh Trịnh Phonghanhf động ấy
ko chỉ khiến cô ko nhìn thấy thấy đc tình cảm thât sự của chình mình
mà ngươc lại còn khiến cô tức giận,gián tiếp đẩy cô về phía Trịnh
Phong. Thế nên anh đã thay đổi chiến thuật,nhất định phải nhịn , phải
dùng sự cô đơn để khiến cô dần hiểu đc tình cảm mà cô dành cho
anh,nếu cô thích anh,dù chỉ 1 chút thì cô sẽ bắt đàu thấy nhớ,nỗi
nhớ trong 12 ngày ấy ko chỉ hành hạ cô mà cũng khiến anh mất ngủ.
Quả nhiên tất cả công sức của anh đều xứng đàng, đêm nay thấy cô ko
nuốt nổi cơm,anh thấy lòng như nở hoa nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hờ
hững thờ ơ.
Tiểu Tiệp quản nhiên vẫn quan tâm đến anh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi Vu tiệp chỉ biết mình sắp
ngạt thở,đúng lúc ấy anh buông cô ra, Vu Tiệp vội vàng hít thở bầu
ko khí trong lành , khi mọi hô hấp đã trở lại bình thường,cô mới biết
mình vừa được sống lại.
Ý thức bắt đầu trở về,mặt cô bỗng đỏ bừng,cô…lại đón nhận nụ hôn
của anh mà ko chút kháng cự,nhất định là cô trúng tà rồi!
“Anh thích em”. Một câu nói đơn giản thẳng thắn, dội vào trái tim cô,
dây thần kinh rần rật bên tai, cô trúng tà thật rồi ,còn bị ảo giác,
ảo tưởng anh đang nói 1 câu anh ko thể nói!
Tấn Tuyên vòng tay ôm cô thật chặt khoé môi nở 1 nụ cười ranh mãnh,
trái tim cô giờ đây đã rối bời lắm rồi, nụ hôn dịu dàng cộng thêm
lời tỏ tình đơn giản của anh,xem cô còn định bỏ chạy thế nào,anh
muốn cô ko còn đường tháo chạy.
Hê hê , con nít ranh làm sao đấu lại anh.