Vu Tiệp đến chỗ dì Châu hẹn, thấy bà đang ngồi
đối diện cửa ra vào, cô vui vẻ tiến đến. Nhất định dì Châu sẽ giúp
họ nghĩ cách giải quyết.
“Dì Châu!” Vu Tiệp gọi một tiếng thân thiết.
Dì Châu ngẩng lên thấy cô thì gương mặt vốn u buồn lập tức nở 1 nụ
cười hoà nhã. Bà kéo tay Vu Tiệp ngồi xuống đối diện rồi gọi 2 ly
nước.
“Tiểu Tiệp, mấy hôm nay vất vả lắm phải không? Nhìn con gầy quá” dì
Chậu xót xa vuốt ve gương mặt Vu Tiệp vốn đã thon nhỏ, nay vì quầng
thâm dưới mắt càng trở nên tiều tuỵ hơn. Chắc con bé này cũng phiền
muộn vì chuyện ấy không ít.
“Cũng tạm ạ” Vu Tiệp cảm kích cười, quả nhiên vẫn còn dì Châu thương
cô. “Dì Châu, hôm nay dì đến tìm con có phải là muốn nói chuyện gì
không?” dì Châu vẫn tỏ vẻ dịu dàng khiến cô thấy yên tâm hơn.
Dì Châu cúi xuống, do dự 1 lúc ròi mới từ từ ngước nhìn Vu Tiệp.
“Tiểu Tiệp, con thật sự rất yêu Tấn Tuyên phải không?”. Trong ánh mắt
bà ngập tràn vẻ hiền từ, Tiểu Tiệp chậm rãi gật đầu, lòng bỗng
thấy ấm áp, có người hiểu thật tốt.
“Tốt lắm, tốt lắm” dì Châu mỉm cười gật gù, hy vọng trong cô mỗi
lúc 1 lớn, dì Châu chắc sẽ có cách giúp họ vượt qua khó khăn này.
“Thực ra, chú Tấn cũng chỉ muốn tốt cho Tấn Tuyên, ông cũng thấy Tấn
Tuyên cứ chơi bời mãi, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo nên ông ấy
vốn không hề nghĩ rằng Tấn Tuyên lại từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu,
càng không ngờ là vì con”, dì Châu chậm rãi nói, “tục ngữ nói thành
công hay không thì phải xem lúc ba mươi tuổi, ông ấy hy vọng Tấn Tuyên
nỗ lực nhiều hơn nhân lúc còn trẻ, tương lai sẽ tốt đẹp hơn, con có
hiểu không?”
Vu Tiệp gật mạnh đầu, đương nhiên cô hiểu được điều nên mới không
trách gì họ, chỉ mong họ có thể lắng nghe tiếng lòng của Tấn Tuyên.
“Con cũng biết là trước nay dì luôn mến con, dì cũng luôn muốn Tấn
Tuyên đưa con về nhà nên thấy 2 đứa yêu nhau, dì rất vui”. Tiếng dì
Châu dịu dàng đến mức Vu Tiệp cũng cảm thấy ấm lòng.
Nụ cười hiền trên mặt dì Châu không giống như thường ngày, vẻ chần
chừ e ngại trong đôi mắt đã khiến nụ cuời trở nên mơ hồ hơn. Vu Tiệp
xót xa nhìn bà, nỗi hổ thẹn lại càng dâng lên, cô biết bà rất thương
cô và Tấn Tuyên, nên cô càng hy vọng bà không phải lo lắng, phiền muộn
vì họ nữa.
“Thế nhưng…” dì Châu đang dịu dàng nói bỗng thay đổi đột ngột khiến
Vu Tiệp giật mình. “Thấy bố con nó như vậy, hễ gặp mặt nhau là cãi
vã, dì thấy rất đau lòng. Đã mấy đêm nay, bố nó không ngủ được”. Vẻ
buồn phiền nặng nề của dì Châu khiến Vu Tiệp thương xót. Đáng thương
cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ!
“Có một vài chuyện, dì thấy nên nói cho con biết”. Dì Chậu ngước
nhìn Vu Tiệp, nói: “Cô Lâm kia từng đến nhà dì, nói rõ rằng việc
Tấn Tuyên đi Singapore là ý muốn của cô ta. Cô ta còn nói rất thích
Tấn Tuyên nên mới giúp nó giành được cơ hội hiếm có này” Vu Tiệp
rùng mình, sắc mặt thay đổi, Lâm Ngữ Âm đã chạy đến nói với bố mẹ
Tấn Tuyên như thế ư?! Cô ta đúng là không từ một thủ đoạn nào!
Dì Châu thấy sắc mặt cô biến đổi thì vỗ nhẹ vào tay cô an ủi, ngừng
lại 1 lát rồi mới nói tiếp: “Dì thì chẳng có ý gì, nhưng…chú Tấn
của con hình như rất hài lòng với cô ta, nghĩ cô ta không chỉ thích
Tấn Tuyên mà còn có thể giúp nó”. Tay Vu Tiệp run lên, không ngờ chú
Tấn phản đối là có nguyên nhân khác.
Tim Vu Tiệp đau nhói, càng nghe càng thấy kỳ lạ, không giống như dì
Châu đang đến giúp họ, mà lại giống…giống đến khuyên cô vậy.
“Tiểu Tiệp, dì biết con luôn là cô bé hiểu biết”. Dì Châu nắm chặt
tay Vu Tiệp, ánh mắt đầy vẻ van nài: “Lần này con có thể nghe dì
không?”
Vu Tiệp run rẩy mấp máy môi: “Chuyện gì ạ?”
“Khuyên Tấn Tuyên đi Singapore”.
…
Nghe thấy câu nói ấy Vu Tiệp biết mọi hy vọng của mình đã bị dập
tắt. Cô… thật không ngờ, chẳng phải dì Châu luôn ủng hộ họ sao, dì
luôn tán thành chuyện họ yêu nhau mà? Nhưng bây giờ đến người có khả
năng đứng về phía họ nhất cũng đến khuyên họ bỏ cuộc, chẳng lẽ…con
đường của họ ngoài chia xa ra thì không có lối nào khác hay sao?
Thấy Vu Tiệp không nói gì, dì Châu lo lắng khẽ kéo tay cô: “Tiểu
Tiệp!”
“Dì Châu… không phải con không nghe lời dì, nhưng chuyện này phải do
Tấn Tuyên quyết định”. Tim cô lạnh cóng, đến giọng nói cũng run rẩy
yếu ớt.
“Dì biết Tấn Tuyên yêu con thật lòng, chỉ cần con khuyên nó thì nó
mới chịu nghe”. Dì Châu tin tưởng vào sức ảnh hưởng của Vu Tiệp với
Tấn Tuyên.
“Nhưng…con đã nhận lời với Tấn Tuyên rồi”. Tiểu Tiệp do dự không biết
phải nói gì với dì Châu chuyện việc cô đã nhận lời đứng cùng 1
chiến tuyến với anh như thế nào.
“Tiểu Tiệp, Tấn Tuyên hiện giờ là nhất thời bồng bột thôi. Bố nó
nói cũng có lý, bây giờ 2 đứa chỉ mới bắt đầu nên tất nhiên sẽ như
keo như sơn, không muốn chia xa rồi. Nhưng đến khi chín chắn hơn, nó sẽ
tập trung vào sự nghiệp, đến lúc đó sẽ hối hận vì đã bỏ qua cơ
hội này, mà khi đó thì đã quá muộn rồi”. Dì Châu khẽ thở dài, bà
cũng cùng quan điểm với chồng.
Đôi mắt Vu Tiệp tối dần, cô bỗng thấy chua xót vô cùng, tại sao lại
thế? Thì ra, chẳng ai hiểu, chẳng ai khuyến khích họ, tất cả đều
muốn họ bỏ cuộc.
“Tiểu Tiệp, nếu 2 đứa thật lòng yêu nhau thì dù ở xa vẫn có thể yêu
nhau được”. Dì Châu nhìn gương mặt Vu Tiệp tái xanh thì tỏ vẻ lo âu,
nhưng hôm nay bà phải bắt cô ra quyết định, nếu không với tình trạng
này, hai bố con Tấn Tuyên chẳng biết sẽ cãi nhau đến lúc nào.
Vu Tiệp cúi đầu lặng thinh, chẳng lẽ ngoài việc bức cô buông tay thì
thật sự không còn cách nào khác khiến cả hai nhà hài lòng hay sao?
“Tiểu Tiệp, xem như dì Châu cầu xin con, con khuyên Tấn Tuyên đi nhé?”
bà nắm chặt tay cô, vẻ lo lắng và u buồn của người mẹ ngập tràn
trên gương mặt bà, hốc mắt hõm xuống chứng tỏ bà đã suy nghĩ rất
lâu.
Vu Tiệp đau lòng cứ ngồi đờ đẫn không nói gì. Tại sao, tại sao tất
cả đều ép cô buông tay? Bàn tay nắm chặt không cách nào rút ra, như
trách nhiệm nặng nề mà dì Châu lặng lẽ đặt lên vai cô. Vu Tiệp khẽ
cắn môi, thấy uất ức kinh khủng, mọi người đều bức bách cô, cả tương
lai lẫn tiền tài, hiện giờ cô chẳng thể cho Tấn Tuyên được gì, thế
nên cô đã trở thành tảng đá cẳn đường anh như lẽ đương nhiên. Nhớ đến
lời Lâm Ngữ Âm nói hôm ấy: “Cô thật sự muốn là tảng đá trên con
đường sự nghiệp của Tấn Tuyên à?”. Vu Tiệp đau khổ nuốt cơn chua xót
vào lòng, cô chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng ai ai cũng cho là thế!
“Tấn Tuyên sẽ không chịu đâu!” Vu Tiệp bất lực nói khẽ, trong lòng cô
cũng có 1 tiếng nói đang gào thét, con cũng không muốn vậy!
“Tiểu Tiệp, dì biết như vậy sẽ khiến con rất khó xử, nhưng cũng xin
con hãy hiểu cho tấm lòng cha mẹ. Bố nó cũng chỉ muốn tốt cho nó,
cả nhà cũng đâu muốn nó đi xa, nhưng cứ nghĩ đến thành công tương lai
là lại mong nó có thể bay xa hơn, không thể cứ buộc con mãi bên cạnh
mình được”. Dì Châu nói, nước mắt lưng tròng, Vu Tiệp lại thấy mềm
lòng, vội nắm tay bà, xót xa nhìn người mẹ vì chuyện trẻ con mà
phiền lòng.
“Tiểu Tiệp, giúp dì được không? Dì thật không muốn bố Tấn Tuyên đau
buồn vì chuyện này nữa”. Dì Châu rơi nước mắt, giọt nước mắt ấy
thấm vào tim Vu Tiệp khiến cô thấy đau thắt lại. Tấn Tuyên, chúng ta
phải làm sao? Sao có thể khiến bố mẹ đau lòng được? Từ nhỏ đến lớn
họ đã vất vả vì chúng ta, vậy mà khi chúng ta trưởng thành rồi
chúng ta lại làm trái ý họ, chưa bao giờ quan tâm thương yêu họ thật
sự. Liệu chúng ta có sai không?
Vu Tiệp cũng thấy đau lòng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô xót xa đưa
tay lên lau nước mắt cho dì Châu, yếu ớt nói: “Dì Châu, dì đừng khóc,
đừng khóc, con nhận lời với dì”. Nói đến những tiếng cuối, cô nghẹn
ngào không thốt nên lời.
Cuối cùng, dì Châu cũng nở nụ cười, Tiểu Tiệp luôn là đứa trẻ hiểu
biết nhất.
Kiên trì đến mấy cũng không thể chống lại được nước mắt người thân,
Vu Tiệp cố kìm nén tâm trạng mình, nắm chặt tay dì Châu. Tấn Tuyên,
tha thứ cho em, em đành buông tay thôi.